Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc thi ở Trường An (1)

Phiên bản Dịch · 2068 chữ

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen

Lô Sách không để ý đến nghi vấn của sĩ tử đó. Một sĩ tử họ Lô khác không nhịn được hỏi:

- Tứ thúc, mấy ngày trước Bùi tướng quốc gặp chúng ta, thúc nói Sở Vương điện hạ lúc nào đó cũng có thể sẽ gặp chúng ta, thể hiện sự tôn trọng đối với Lô thị Phạm Dương. Ý con muốn nói là…tiếp kiến Tứ thúc.

Lô Sách giận giữ quay đầu lại trừng mắt nhìn bọn họ,

- Tất cả các ngươi im miệng cho ta. Bây giờ quay về thu dọn đồ đạc, sau đó đi ăn cơm, ăn cơm xong đến Vương học đọc sách. Chăm chỉ ôn luyện. Hãy dựa vào thực lực mà tham gia cuộc thi. Đừng có cả ngày chỉ nghĩ Lô gia như thế nào?

Mấy sĩ tử họ Lô không dám lên tiếng nói gì nữa. Bọn họ bước nhanh chân, rất nhanh liền đã đến cổng nhà trọ nhưng lại thấy trước cửa phòng trọ có rất nhiều binh lính đứng đó, Lô Sách trong lòng không khỏi sửng sốt.

Ông ta vừa bước vào cửa lớn. Ông chủ nhà trọ đợi ông ta khá lâu đã liền nhanh chân chạy đến luôn miệng nói:

- Lô tiên sinh, nhanh lên! Nhanh lên! Sở Vương điện hạ đang đợi ngài đó.

Trong đầu Lô Sách phút chốc trở nên trống rỗng. Dương Nguyên Khánh không ngờ lại đích thân đến tìm ông ta. Ông ta không còn để ý đến đám con cháu nữa mà vộinhanh chân cùng với trưởng quầy đi vào phía trong.

Vừa đến cánh cổng vào sân đã thấy mấy chục cận vệ, toàn thân mặc áo giáp, tay cầm binh khí. Lô Sách tiến tới vội vàng chắp tay với sự đề phòng nghiêm ngặt:

- Tại hạ Lô Sách, Sở Vương điện hạ lệnh ta đến yết kiến ngài.

Một gã Giáo Úy gật đầu cho ông ta vào còn trưởng quầy bị giữ lại ở bên ngoài.

Thực ta trưởng quầy có phần nói quá. Dương Nguyên Khánh không phải đã đợi quá lâu mà là vừa mới đến thôi. Lúc này hắn đang ngồi trong phòng uống trà. Mấy năm gần đây hắn cũng học được cách nhẫn nại. Người nào mà lúc nào cũng vội vàng sẽ khó có thể thành công được. Chỉ khi học được cách chờ đợi và nhẫn nại mới có thể khiến nhân phẩm của hắn tỏa huơng.

Lúc này, một gã cận binh ngoài cửa bẩm báo:

- Tổng quản, Lô tiên sinh đến rồi.

- Mời ông ta vào!

Cánh cửa mở ra, cận binh đưa Lô Sách đi vào. Lô Sách tiến đến thi lễ:

- Lô Sách tham kiến Sở Vương điện hạ!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười xua tay,

- Lô tiên sinh không cần khách khí, mời ngồi!

Lô Sách ngồi xuống, trong lòng có chút hồi hộp. Một tên cận binh đem đến hai tách trà nóng. Lô Sách cầm trong tay tách trà, không biết nên nói gì. Dương Nguyên Khánh lại cười nói:

- Ta nhớ là đã gặp tiên sinh ở đâu đó rồi. Thật xin lỗi, thời gian lâu quá, ta không nhớ rõ lắm.

Dương Nguyên Khánh lúc đảm nhiệm tổng quản U Châu đã từng đến Lô phủ ba lần và đã gặp không ít người Lô gia. Hắn nhớ rất rõ Lô Sở và người chủ sự gia đình Lô Dự. Những người khác không nhớ rõ lắm. Đối với Lô Sách, hắn chỉ cảm thấy hơi quen quen.

Lô Sách hạ thấp người cười nói:

- Năm Đại nghiệp thứ bảy, để phòng ngừa dịch bệnh lan truyền ở quận Trác, điện hạ đã đích thân đem vôi đến cho Lô phủ. Lúc đó chính là tại hạ nhận số vôi đó, điện hạ còn có ấn tượng gì sao?

Dương Nguyên Khánh trên mặt lộ vẻ như bừng tỉnh nhớ ra. Hắn đã nhớ ra rồi. Hình như chính là Lô Sách này. Hắn ha ha cười:

- Hóa ra là cố nhân!

Lô Sách lại nói:

- Lần khoa cử Thái Nguyên này, Lô gia rất coi trọng, đã đặc biệt phái người đến Lạc Dương hỏi gia chủ, gia chủ nói có thể tham gia. Lúc chúng tôi thảo luận chuẩn bị phái đến những sĩ tử giỏi nhất đến tham gia thì La Nghệ đến, yêu cầu Lô gia nên từ bỏ cuộc thi. Ôi!

Lô Sách thở dài một tiếng,

- Chúng tôi sợ sẽ đắc tội với La Nghệ nên chỉ phái mấy sĩ tử bình thường đến thôi. Sở Vương điện hạ, chúng tôi rất xin lỗi!

- Cái này không có gì, ta có thể hiểu được Thật ra Thôi thị Bác Lăng cũng thế, chỉ phái năm sĩ tử bình thường đến. Bọn họ sợ áp lực từ Đậu Kiến Đức. Ta vẫn cho rằng, thái độ là quan trọng nhất. Lô gia phái tiên sinh đến dẫn đoàn, thái độ này đã rất đáng tán thưởng rồi

Được Dương Nguyên Khánh khích lệ, Lô Sách rất đắc ý, vuốt râu cười nói:

- Không ngờ điện hạ đích thân đến nhà trọ thăm hỏi, có thể thấy được sự quan tâm đối với Lô thị. Ta nhất định chuyển lời đến Nhị ca, cũng sẽ báo cáo với gia chủ.

Dương Nguyên Khánh đến lần này cũng không đơn giản là đến thăm Lô Sách, hắn còn có ý đồ sâu xa hơn. Hắn biết Lô Sách là thân đệ của Lô Sở, có địa vị khá cao trong Lô gia, phụ trách tiền tài của gia tộc, rất khôn khéo và có khả năng. Lúc Nguyên Hoằng Tự làm tổng quản U Châu, ông ta từng đảm nhiệm Thương Tào Tham Quân Sự, về sau mẫu thân qua đời ông ta đã từ chức. Dương Nguyên Khánh muốn ông ta thành người của mình và trở thành một chiếc cầu nối với Lô thị Phạm Dương.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một chút, liền cười nói:

- Bắc Tùy chúng ta vị trí Thái phủ Tự Thiếu Khanh vẫn còn trống, thiếu một quan viên thích hợp. Ta cảm thấy tiên sinh rất thích hợp với vị trí này, không biết tiên sinh thấy thế nào?

Lô Sách sửng sốt. Ông ta có chút không tin vào tai mình. Thái phủ Tự Thiếu Khanh? Đây là chức quan lớn tứ phẩm cơ đấy. Không ngờ lại cho mình đảm nhiệm? Ông ta nhìn sang Dương Nguyên Khánh, thấy hắn rất nghiêm túc, không có chút gì là nói đùa. Ông ta cắn vào môi mình, lập tức từ trong mơ tỉnh lại. Ông ta xác nhận không phải là mơ. Trong lòng rất vui mừng, đứng dậy thi lễ với Dương Nguyên Khánh:

- Lô Sách nguyện vì Sở Vương điện hạ dốc sức!

Đang lúc đám sĩ tử tiến hành biểu tình thì trong một ngôi làng hẻo lánh ở phía tây thành Thái Nguyên có một con chim diều hâu bay lên không trung, lượn vài vòng rồi vỗ cánh bay về phương nam.

Trong nội điện Lưỡng Nghi, cung Thái Cực, Trường An đang diễn ra một cuộc họp về cuộc thi lần này. Lý Uyên vốn dự định sau khi bình định thiên hạ mới tổ chức thi cử, thu nạp nhân tài nhưng sức ảnh hưởng của cuộc thi ở Thái Nguyên quá lớn khiến y thấy khó nghĩ. Lý Uyên chỉ cần nghĩ đến việc người tài trong thiên hạ đều bị Dương Nguyên Khánh thu nạp hết là y có chút không kìm chế được tức giận.

- Các vị ái khanh, trẫm luôn nghĩ tại sao nhà Bắc Tùy ngay từ khi mới thành lập nhà nước liền lập tức tổ chức thi cử mà Đại Đường chúng ta lại chậm trễ không hề có động tĩnh gì hết vậy. Trẫm thiết nghĩ chúng ta cũng nên tổ chức một cuộc thi để tuyển chọn người tài, khiến anh tài trong thiên hạ cho Đại Đường chúng ta sử dụng.

Lý Uyên vẫn còn có một ý nghĩ khác sâu sắc hơn. Sự kiện Đồng Quan của đứa con trai thứ ba Lý Nguyên Cát mặc dù đã dần lắng xuống nhưng việc này vẫn đem tới một đả kích rất lớn đối với uy tín của y. Muốn nhanh chóng bù đắp lại uy tín và danh dự đó thì cuộc thi lần này chính là cách tốt nhất lôi kéo sĩ tử, lấy lòng mọi người.

Chính lúc này, Bùi Tịch bước ra khỏi hàng, tấu:

- Bẩm bệ hạ, bây giờ đã là hạ tuần tháng 10 rồi, mùa đông cũng sắp tới nữa, lúc này mà tổ chức khoa cử thì sợ rằng có nhiều sĩ tử sẽ không thể xuất hành được. Thần kiến nghị mùa xuân năm sau mới tổ chức. Nếu nhà bắc Tùy gọi nó là thi Hương thì chúng ta gọi nó là kì thi mùa xuân. Thần cho rằng, như vậy mới có thể thu hút được nhiều sĩ tử tới dự thi.

Bùi Tịch vừa dứt lời thì Lưu Văn Tĩnh liền bước ra nói:

- Bệ hạ, thần cũng có đôi lời muốn nói.

Lý Uyên sớm đã thấy được sự đối đầu của Bùi và Lưu nhưng không thể trách được. Với tư cách là một vị hoàng đế, mâu thuẫn giữa hai vị đại thần quan trọng của mình, y cứ vui vẻ mà quan sát. Hơn nữa, Bùi Tịch và con thứ Thế Dân lại rất thân nhau, trong khi Lưu Văn Tĩnh lại là người phát ngôn của thái tử Kiến Thành. Mâu thuẫn giữa hai người bọn họ cũng mơ hồ ám chỉ mâu thuẫn của Thế Dân và Kiến Thành.

Từ sau thất bại Hoằng Nông, mâu thuẫn giữa con cả Kiến Thành với con thứ Thế Dân cũng dần dần được công khai. Mâu thuẫn này không phải là cuộc chiến tranh đoạt trưởng thứ, mà cũng chỉ là ý kiến bất đồng mà thôi. Đối với mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, Lý Uyên cũng không quá can thiệp. Y là hoàng đế cũng có suy nghĩ của hoàng đế, cái mâu thuẫn của chính mình không hề đáng sợ, chỉ cần không làm tổn hại tới xã tắc, thì mâu thuẫn tồn tại ở một mức độ nhất định nào đó còn có lợi cho sự kiểm soát của một hoàng đế như y.

Cho nên ở một chừng mực ý nghĩa nào đó mà nói thì Lý Uyên y hi vọng triều đình của mình xuất hiện đấu tranh phe phái, như mâu thuẫn giữa Bùi Tịch và Lưu Văn Tĩnh. Lý Uyên sẽ lẳng lặng theo dõi diễn biến cuộc đấu từ ân oán cá nhân chuyển sang đấu đá phe phái.

Lý Uyên gật đầu cười nói:

- Lưu ái khanh, mời!

Lưu Văn Tĩnh tiến lên một bước, lên giọng đồng thời cũng nói với các vị đại thần khác:

- Thần lại cho rằng tổ chức thi cử không phải là một việc dễ dàng gì. Mặc dù nhà bắc Tùy đã tổ chức qua vài lần, nhưng trên thực tế nó phải chịu sự chống đối mạnh mẽ của các nhà quý tộc, mà không hề đạt được thành công theo đúng nghĩa. Thần cho rằng không cần phải đợi đến mùa xuân mới tính đến việc này, nếu Thánh Thượng có lòng tiến hành khoa cử, thì ngay bây giờ nên bắt tay vào chuẩn bị. Chỉ có chuẩn bị một cách đầy đủ, chu đáo khiến cuộc thi đi vào lòng người thì mới có hàng nghìn hàng vạn sĩ tử tới ứng thi. Bệ hạ không thể nghe lời Bùi tướng quốc lầm nước nói như vậy.

Bùi Tịch giận dữ, y căm tức nhìn Lưu Văn Tĩnh nói:

- Lưu tướng quốc, tôi có nói là bây giờ không chuẩn bị sao? Tôi chỉ là nói đợi tới mùa xuân hãy tổ chức thi, chứ không hề nói bây giờ không để ý tới, tất nhiên là phải sớm chuẩn bị cho kịp.

Thiên Hạ Kiêu Hùng

Tác giả: Cao Nguyệt

Quyển 15: Phong Khởi Vân Dũng Hà Đông Đạo

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 225

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.