Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì tình lay động

Phiên bản Dịch · 1759 chữ

Cho dùDương Tuấn chẳng hề muốn đigặp Tần Vương LýThế Dân chút nào, nhưng dưới sự ápchế của Trương Công Cẩn, ykhông thể không thay trường bào, cùng Dương Công Cẩn đi racửa. Lúc này trời bắt đầu tối, hoàng hôn đã baolấy phủ thành Trường An,trên đường ChuTước vôcùng imlặng.

-Dương Sứ Quân, cóphát hiện không khí trên đường có gìkhác không?

Trong xengựa, ngồi ởbên Trương Công Cẩn thản nhiên nói.

Cho dùmỗi ngày Dương Tuấn đều phải tới luitrên conđường này, chưa baogiờ chú ýchưa baogiời chú ýđến phố xáchút nào, nghe Dương Công Cẩn nhắc nhở, bèn bỗng nhiên tỉnh mộng, sắc trời chưa tối hẳn, trên đường cái không ngờ không cóngười điđường, nhưng đây làtiết trời mùa xuân nên gió mát, lànăm màlúc sức sống dạt dào nhất.

Dương Tuấn không khỏi khekhẽ thở dài,

-Gạo đều tăng lên haitrăm đồng, lòng người bất ổn làm sao cóthể điđến phồn thịnh chođược?

-Dương Sứ Quân cóthật không suyxét một lối ra chomình sao?

Trương Công Cẩn hình như vẫn không camtâm, lại nói bóng nói gió.

Dương Tuấn cười lạnh một tiếng,

-Cùng lắm tavẫn cóthể làmột phú gia, ykhông dám giết ta,nhưng thật raTrương Tướng Quân à,đường racủa ngươi làcửa nào, màngươi đã suyxét chưa vậy?

- Hahả!

Trương Công Cẩn cười gượng haitiếng, nhưng không trả lời Dương Tuấn. Kỳ thực từ trên xuống dưới Đại Đường, mỗi một người đều lolắng chođường racủa tương laimình. Cho dùngười ởtrên caođều nói phải chăm loviệc nước, chuyển bại thành thắng, nhưng cóthật làchuyển bại thành thắng không? Ngay cả Trương Công Cẩn cũng không nắm chắc, sắc mặt cười gượng dần dần trở thành cười gượng gạo một cách miễn cưỡng.

Xengựa đậu ởbên hông cửa Phủ Tần Vương, lúc này trời đã tối hẳn, haingười bước xuống xengựa. Dương Tuấn liếc mặt nhìn bốn phía quan sát, không thấy gìkhác lạ, nhanh chóng cùng Trương Công Cẩn bước vào phủ Tần Vương.

Một tòa nhà cách đó không xa, ởbên trong cómột cây đại cổ thụ cây xanh rợp bóng mát, một người áođen đang nhìn với ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú Dương Tuấn đivào bên cửa hông của phủ Tần Vương, gãhừ một tiếng cực kỳ nhỏ.

- Vithần tham kiến Tần Vương điện hạ!

Ngoài LýThế Dân bên trong thư phòng rakhông còn ai.Dương Tuấn lạy dài với thái độ hành lễ nhất mực kính cẩn. LýThế Dân đang ngồi saubàn xemsách, cũng không cóvẻ nhiệt tình lắm, nhưng thật rađây làlần thứ hai gãtiếp kiến Dương Tuấn. Loại người như Dương Tuấn vừa ônhòa, vừa không hợp tác lại cũng không tỏ thái độ cự tuyệt thực sự khiến gãđau đầu.

Lý Thế Dân phát hiện Dương Tuấn này lòng dạ rất sâu, căn bản đoán không ra ynghĩ gì, không giống như đệ đệ của ymột chút nào, mình chỉ cần khẽ đẩy một chút, đệ đệ của yđã ngã gục rồi.

Lý Thế Dân để sách xuống, vẻ mặt tươi cười hỏi han:

-Dương Sứ Quân, việc mà tađề nghị lần trước, không biết ngươi suyxét ra saorồi?

Lần trước, LýThế Dân rõràng đã đề xuất việc này rồi, muốn Dương Tuấn làm việc chomình. Dương Tuấn đã thoái thác xinvề suynghĩ một chút, việc suyxét đã gần một tháng rồi, hôm naylại một lần nữa hỏi y,bằng giá nào đichăng nữa ykhông thể lại nói lấy việc suyxét để lẩn tránh cho qua .

Trong lòng Dương Tuấn than thầm một tiếng, chỉ khom người nói:

-Hồi bẩm Tần Vương Điện hạ, Thái tử Điện hạ đối đãi không tệ, nếu tôi vứt bỏ Thái tử Điện hạ màphụng sự chongài, chỉ sợ bị người tachê cười, hơn nữa thủ tục bên Lại bộ kiacũng không loliệu được?

Lý Thế Dân biến sắc, Dương Tuấn này trước mặt tagiả bộ hồ đồ, mình màkhiến yrời bỏ Đông cung tới làm việc trong phủ Tần Vương sao? LýThế Dân cóchút căm tức, nói ngắn gọn:

-Một khiđã như vậy, thì ngươi điđi! Về sau tacũng không tìm ngươi nữa?

Trương Công Cẩn bên cạnh vội vàng khuyên nhủ,

-Điện hạ bớt giận, Dương Sứ Quân không ýtứ việc này, Điện hạ đã hiểu nhầm.

Lý Thế Dân nheo mắt lại, trong mắt sát khí ánh lên, ông taliền hỏi:

-Dương Sứ Quân có ý gìđây?

Dương Tuấn kỳ thực rất rõ LýThế Dân muốn làm cái gì, thật sự ykhông muốn tham dự vào nội chiến của haihuynh đệ họ, nhưng ycũng cảm giác được làsực căm tức trong lòng LýThế Dân, nếu bản thân lại không thức thời, chỉ sợ lành ítdữ nhiều.

Vô cùng bất đắc dĩ, Dương Tuấn khom người lại nói:

- Rõràng là vithần không thể thay Điện hạ làm việc, nhưng Thái tử tính vốn đanghi, vithần cũng không thể thường luivào phủ Tần Vương được…

Không đợi Dương Tuấn nói hết, LýThế Dân khoác taychặn lời nói của y,

- Cóthể, takhông cần ngươi làm việc gìnhiều, ngươi chỉ cần thay làm một chuyện.

- Vithần nguyện vìĐiện hạ dốc sức.

Lý Thế Dân gật gật đầu,

-Bằng lòng làm việc thay ta, tatuyệt không bạc đãi, ngươi yên tâm, ngươi sẽ bảo vệ antoàn cho concủa ngươi, sẽ không khiến các ngươi chịu trách nhiệm bất cứ vấn đề gì, ngươi điđi!

Trong lòng Dương Tuấn chợt lạnh, haiđứa contrai ông tađều giấu ởtrang viên, chẳng lẽ Tần Vương biết được, phải không? Nghe khẩu khí của ông ta cólẽ như đã biết, trong lòng ybắt đầu bất anrồi, định nói gì, cũng không theo ýmình nói ra,chỉ khẽ khom người, cáo từ.

Không baolâu, Trương Công Cẩn tiễn bước Dương Tuấn, quay trở lại thư phòng, gãhành lễ nói:

-Điện hạ, người này cólẽ không cóvấn đề gìlớn.

Lý Thế Dân lắc lắc đầu, lạnh lung nói:

-Người này bụng dạ khó lường, ngươi không biết đích thực ynghĩ gì, không phải đến lúc cuối cùng, tuyệt không thể tintưởng y, tuynhiên haingười contrai của yđúng làđiểm yếu của y.

-Điện hạ, cócần đem haingười connày của gãtới Vương phủ, buộc gãphải tuân mệnh màlàm.

Lý Thế Dân chắp tay saulưng đivài bước, cuối cùng dừng lại nói:

-Cũng không cần làm như vậy, ngược lại làm như vậy sẽ kinh động Thái tử, Dương Tuấn thành ra làquân cờ vứt đi. Biện pháp tốt nhất làkhống chế, giám thị haiđứa contrai gã, nhưng đừng động đến bọn họ, Dương Tuấn làngười thông minh, ysẽ ngoan ngoãn nghe lời.

-Điện hạ quả nhiên caominh.

Trương Công Cẩn tán thưởng một tiếng,lại hỏi:

-Vậy Dương Vanh giờ xử saođây?

Lý Thế Dân hơi khẽ hừ trong mũi,

-Dương Vanh người này thanh danh quá xấu, xemchừng Thái tử cũng sẽ không tín nhiệm gã, dùng gãlàm mồi, chúng tadương đông kích tây.

……

Lạc Dương, Dương Nguyên Khánh từ Tương Dương trở về Trung Nguyên đã nửa tháng rồi, hắn vẫn luôn ởLạc Dương, mỗi ngày đều vôcùng bận rộn, tiếp kiến quan viên của mười haiquận HàNam, thị sát tình hình thủy lợi nông nghiệp, thăm hỏi dân tình.

Thành Lạc Dương ởmùa đông năm trước đã trải quamột trận đại chiến cuối cùng chotới saunày, gần như biến thành một toàn thành trống không, chỉ cóhơn bảy ngàn hộ, không đủ năm mươi ngàn người. Ngày xưa lâm viên Quỳnh Hải đã hầu như không còn, biến thành từng mảnh đồng ruộng, đình đài lầu các bị đổ nát thê lương, nơi nơi thương tâm. Một tòa thành tolớn phồn hoa màDương Quảng đã từng làm nghèo túng cả thiên hạ để tạo ra,giờ đã suybại rồi.

Chẳng quadưới sự chỉnh đốn ngăn nắp của mấy vạn quân Tùy gần nửa tháng nay, rác rưởi dơbẩn ởthành Lạc Dương đều đã được chôn sạch, toàn thành trì tuyngười cóthưa thớt, ngược lại thấy sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, toàn thành trì rực rỡ hẳn lên.

Ngày mới vừa sáng, thành Lạc Dương giống như thường ngày cửa được mở ra,sáng sớm một loạt mấy trăm nông dân chờ ởngoài thành đivào, gánh vác đồ ăn, phụ giúp các xe,phía saunối tiếp phía trước vào thành buôn bán, kéo dài rất xa.Còn cóhơn ngàn người cưỡi lừa, vội vàng đánh tiếng dịu ngọt để didân cho xe điqua, dìu già dắt trẻ, mang theo giasản ítỏi, chuẩn bị trở về thành Lạc Dương.

Những người này vốn dĩđều là cưdân thành Lạc Dương, tránh chiến loạn màrời khỏi Lạc Dương. Vào lúc chiến loạn chấm dứt, bọn họ bắt đầu trở về xãnhà mình, gần như mỗi ngày đều cómấy trăm người, hơn ngàn người từ các nơi quay về, binh lính giữ thành đã thấy quá quen thuộc, cũng không cóthắc mắc gì, mặc chobọn họ vào thành.

Trong đám người đitheo cómấy tên quan viên cưỡi ngựa, người cầm đầu chính làDương SưĐạo từ Thái Nguyên chạy tới, phía saubốn năm người đều làtùy tùng của gã. Dù làTướng quốc triều Tùy, nhưng Dương SưĐạo không cókiểu cách nhà quan, màtheo saumột nhóm lớn người dân vào bên trong, chậm rãi vào thành.

-Dương Tướng Quốc!

Bỗng nhiên trên đầu thành cóngười hô tomột tiếng, Dương SưĐạo ngẩng đầu, chỉ thấy được một gãGiáo Úydáng bộ quan quân, nhưng bên cạnh gã làmột vị tướng quân đầu đội mũtrụ vàng đang cười híp mắt nhìn gã, đúng làDương Nguyên Khánh, Dương SưĐạo trong lòng nổi nóng, phất phất tayhướng lên lầu trên tường thành.

Vào thành, Dương SưĐạo xoay người xuống ngựa, bước nhanh lên trăm bậc, hướng về phía trên đầu thành đilên. Dương Nguyên Khánh vẻ mặt tươi cười chờ gãđã lâu:

¬- Ta xemchừng Dương Tướng quốc sẽ đến, chonên sáng sớm đã ởđầu thành chờ, quả nhiên đã đến rồi.

Dương Nguyên Khánh nửa thật nửa đùa, haingười cùng nhau bật cười hahả, mấy tháng không gặp, haingười cảm thấy thật vuisướng. Dương SưĐạo đánh giá caothấp Dương Nguyên Khánh, thấy hắn vừa đen vừa gầy, cằm dài rathô ráp người nhỏ đi, không khỏi cảm khái nói:

-Điện hạ vất vả rồi.

Dương Nguyên Khánh khẽ mĩm cười,

-Giành chính quyền thôi! Nào cóviệc gì màthư thái, tóm lại phải vất vả đó, nhưng vất vả khổ nhọc sẽ sớm quathôi.

Dương SưĐạo nghe quatrong lời nói của Dương Nguyên Khánh, liền vội vàng hỏi:

-Điện hạ, chuẩn bị khinào thì tấn công Quan Trung?

-Vấn đề này không vội, tađem ngài coidiện mạo mới của Lạc Dương.

Bạn đang đọc Thiên Hạ Kiêu Hùng của Cao Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.