Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bằng hữu

Phiên bản Dịch · 2191 chữ

Team dịch: ๖ۣۜTà ๖ۣۜTu ๖ۣۜChi ๖ۣۜĐịa

Dịch: Nam_Ca_Đại_Đế, Bạch Y, Tà Si Vô Diện, Lãnh Minh Hà.

Biên: NhấtLộSátCẩu

Địch Cửu không trở về phòng trọ của mình, không phải vì đó là nhà mướn mà vì bây giờ hắn không muốn dây dưa với Địch Tử Hằng và Địch gia nữa. Tập đoàn Dược Phẩm Địch Thị, nghe qua thì có vẻ rất trâu nhưng Địch Cửu cũng chẳng thèm để vào mắt. Huống hồ, hắn biết rõ mình không có bất cứ quan hệ nào với Địch Văn Thành.

Lại lần nữa đeo ba lô lên và đi lang thang giữa chốn Lạc Tân phồn hoa, bây giờ Địch Cửu cũng không biết mình nên đi đâu nữa?

Cũng không biết mình đã đi những đâu, suy nghĩ bao lâu, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một số điện thoại, hình như mỗi lần “kiếp trước” gặp khó khăn thì hắn sẽ gọi cho người này.

Khi điện thoại được bắt máy thì đầu bên kia vang lên giọng một người đàn ông, sau khi đối phương nghe được giọng nói của Địch Cửu thì lập tức vui mừng, ngạc nhiên la lên:

- Tử Mặc, mày đang ở đâu? Làm gì mà hơn một năm nay tao không nhận được bất kì tin tức gì của mày?

Một cái tên quen thuộc bỗng xuất hiện trong đầu hắn: Du Hồ Ly. Đúng là một cái tên kì quái. Dễ dàng nhận ra Du Hồ Ly có quan hệ vô cùng tốt với Địch Cửu, sau khi vội vàng hỏi vị trí của Địch Cửu thì người kia đã vội vã cúp máy.

Địch Cửu mới chờ nửa tiếng thì một chiếc xe taxi đã dừng trước mặt hắn.

Một thanh niên mập lùn từ trên xe bước xuống, thanh niên này tướng mạo bình thường, tóc tai lộn xộn, trên mặt hiện rõ sự vui vẻ xuất phát từ nội tâm. Địch Cửu chỉ nhìn qua là đã biết thanh niên này chính là Du Hồ Ly.

- Tử Mặc, một năm nay mày đã đi đâu thế, một cú điện thoại cũng không thèm gọi cho tao?

Du Hồ Ly còn chưa đi tới thì đã lớn tiếng la lên.

- Tao đi du lịch giải sầu mà thôi, bây giờ trở về ngay cả chỗ ở cũng không có. Còn nữa, tao đã đổi tên thành Địch Cửu rồi.

Địch Cửu nhanh chóng trả lời.

- Đổi tên gì cũng được, đi thôi, về chổ tao ở đi, chỗ đó rất rộng.

Nơi mà Du Hồ Ly nói rất rộng, theo Địch Cửu thấy cũng chỉ khoảng 20 mét vuông mà thôi. Nếu chỉ như vậy thì cũng chẳng sao, đằng này trong phòng còn có một người con gái.

Cho dù Du Hồ Ly không giải thích thì Địch Cửu cũng đoán được đây chính là bạn gái của hắn. Thoạt nhìn mặt mũi cũng không tệ lắm, vóc dáng cũng rất đẹp.

- Linh nhi, đây chính là người anh em tốt của anh - Địch Tử Mặc, à không bây giờ nó đổi tên thành Địch Cửu rồi.

Dứt lời, Du Hồ Ly còn ra vẻ đắc ý nhìn Địch Cửu nói:

- Tiểu Cửu, đây là bạn gái của tao, cô ấy tên là Đằng Linh Nhi, mới dọn đến đây không lâu.

Đằng Linh Nhi không nhiệt tình với Địch Cửu như Du Hồ Ly, cô thấy Địch Cửu đeo ba lô thì nghi ngờ hỏi Du Hồ Ly:

- Anh không định để anh ta ở lại nơi này đấy chứ?

- Đúng vậy, chỗ này cũng rất rộng mà, chúng ta có thể tìm gì đó ngăn đôi phòng ra. . .

Địch Cửu không đợi Du Hồ Ly nói hết thì đã chủ động cắt ngang:

- Hồ ly, tao tới đây chủ yếu là để xem mày dạo này sống ra sao thôi, chút nữa tao phải đi rồi.

Nghe Địch Cửu nói như thế, sắc mặt Đằng Linh Nhi mới trở nên dễ nhìn hơn.

Khi Du Hồ Ly nhìn ra thái độ của Đằng Linh Nhi thì sắc mặt bỗng tối sầm lại, hắn còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại di động của hắn đã vang lên. Du Hồ Ly cố kìm nén cơn tức giận mà bắt máy, hắn vừa mở miệng ra thì đã nói:

- Hồ ca, thật xin lỗi, hôm nay em có việc không thể đi làm, vả lại sau này em cũng không thể đi làm ở phòng khám được nữa. . . Vâng, em muốn đến Lạc Bắc thử vận may. . . Vâng, cám ơn, cám ơn Hồ ca.

Sau khi cúp điện thoại, Du Hồ Ly hít vào một hơi thật sâu rồi quay sang nhìn Đằng Linh Nhi bằng ánh mắt nghiêm nghị.

Địch Cửu đoán được Du Hồ Ly muốn làm gì, hắn không muốn vì mình mà Du Hồ Ly và Đằng Linh Nhi phải cãi nhau. Theo hắn thấy, chắc chắn là Du Hồ Ly theo đuổi Đằng Linh Nhi. Có lẽ Du Hồ Ly đã tốn không ít công sức mới tán đổ cô nàng, nên Địch Cửu không muốn vì mình mà bọn họ lại chia tay.

Địch Cửu vội bước tới ngăn trước mặt Du Hồ Ly, hắn cười ha ha nói:

- Hồ Ly, trước đây mày làm ở phòng khám sao?

- Đúng vậy, không phải mày cũng đã tới Đàm Hạnh Đường một lần rồi hay sao, tao vẫn luôn làm ở đó mà, hóa ra làm vài việc lặt vặt cũng có thể học được ít kinh nghiệm. Bây giờ Đàm Hạnh Đường đóng cửa, tao thực ra cũng chỉ là một thằng bảo vệ mà thôi.

Du Hồ Ly đáp.

- Vậy tại sao mày lại xin nghỉ?

Địch Cửu lại hỏi.

Thấy Địch Cửu hỏi thăm, tinh thần Du Hồ Ly bỗng trở nên phấn khích, ánh mắt sáng lên nói:

- A Cửu, mày có biết Tiên Nữ tinh sẽ mở ra với tất cả mọi người không? Chẳng bao lâu nữa thì tất cả mọi người đều có tư cách đến Tiên Nữ tinh. Tao không quyền không thế, muốn tiến vào Tiên Nữ tinh thì con đường duy nhất chính là tiến vào viện Võ Thuật mới được thành lập của trường đại học Lạc Bắc.

Đàm Nguyệt Nguyệt cháu gái của Đàm Yết - ông chủ Đàm Hạnh Đường cũng đã đi viện Võ Thuật trường đại học Yến Kinh rồi. Ngay cả Đàm Hạnh Đường cô ta cũng không cần.

Nói đến đây, Du Hồ Ly bỗng hạ thấp giọng thì thầm với Địch Cửu:

- Mày có biết người ta đã phát hiện ra rất nhiều dược liệu trân quý và khoáng vật cao cấp trên Tiên Nữ tinh không? Tao còn nghe nói Liên Minh Địa Cầu đã phát hiện ra tu tiên bí pháp trên đó. Mày có biết tại sao toàn bộ các trường đại học trên thế giới muốn mở viện Võ Thuật đều phải được liên minh thừa nhận hay không? Bởi vì sau khi được liên minh thừa nhận thì họ sẽ giao bí pháp tu tiên cho trường đại học mở viện Võ Thuật. Nếu không thì mày nghĩ mọi người đánh nhau sứt đầu mẻ trán để vào viện Võ Thuật làm gì?

Địch Cửu cười thầm trong bụng, hắn chẳng tin cái gì mà tu tiên bí pháp. Nhiều nhất cũng chỉ là một chút công pháp võ thuật mà thôi. Trên Tiên Nữ tinh có thể phát hiện ra những thứ này, có thể thấy Tiên Nữ tinh cũng tương tự như Á Luân đại lục, không biết tại sao nó lại xuất hiện bên cạnh Địa Cầu.

Đối với loại công pháp võ thuật này thì Địch Cửu chẳng thèm quan tâm. Dù sao thì Địch Gia Thất Đao của hắn cũng là công pháp võ thuật cao cấp nhất Tể Quốc, bây giờ nó còn đang nằm trong ba lô trên lưng thì hắn còn cần đi nơi khác tìm kiếm công pháp nữa sao?

- Mày nói như vậy cũng đúng, nhưng mà tao nghe nói muốn vào viện Võ Thuật trường đại học Lạc Bắc thì không hề đơn giản. Cho dù có tiền cũng không vào được, mày đi cũng uổng công a, tự nhiên lại bỏ công việc hiện tại.

Địch Cửu không hiểu nổi dựa vào cái gì mà Du Hồ Ly lại tin rằng mình có thể đậu vào viện Võ Thuật trường Lạc Bắc.

Vẻ cuồng nhiệt trên mặt Du Hồ Ly cũng bắt đầu nhạt dần, hắn thở dài đáp:

- A Cửu, mặc dù tao không có cơ hội tiến vào giới thượng lưu nhưng khả năng nhìn nhận tao vẫn có. Tao có thể khẳng định là trong tương lai Tiên Nữ tinh sẽ hoàn toàn mở ra, có lẽ chẳng cần tư cách sinh viên hệ Võ Thuật cũng có thể tới đó, hơn nữa rất có thể Tiên Nữ tinh sẽ trở thành nơi ở mới của toàn nhân loại. Đến khi đó thì người ta ăn cháo còn chúng ta ngay cả nước cũng không có mà húp, thứ tốt đều bị người khác vơ vét hết, chúng ta đi đến đó cũng chỉ là xây dựng Địa Cầu mới mà thôi. Nếu như vậy thì cũng tạm chấp nhận được, nhưng tao nghĩ ngay cả cơ hội xây đựng Địa Cầu mới chúng ta cũng không có ấy chứ.

- Cơ hội vào viện Võ Thuật Lạc Bắc của tao rất mỏng manh, nhưng dù gì cũng vẫn là có cơ hội. Chỉ cần tao được vào đó, cho dù là làm phục vụ phòng ăn hay bảo vệ cũng được. Cái tao muốn là có thể nghe ngóng một chút tin tức về viện Võ Thuật, biết đâu tao thực sự có thể vào đó thì sao, tao còn có giấy hành nghề đầu bếp sơ cấp nữa đấy.

Những điều mà Du Hồ Ly vừa nói làm Địch Cửu cảm thấy hơi xấu hổ. Thời điểm còn ở Tể Quốc, Địch gia là tồn tại dưới một người nhưng trên vạn người. Với điều kiện như vậy mà sau khi gặp phải đả kích thì hắn lại chỉ biết ngồi ăn chờ chết, chưa bao giờ có hoài bão giống như Du Hồ Ly. Người không lo xa tất có phiền gần, những lời này quả nhiên là không có sai.

Hiện giờ Địch gia của hắn đã bị diệt cửu tộc, bản thân hắn cũng phải chạy trốn khỏi Á Luân đại lục. Nếu không có viên đá màu xám và tia chớp màu vàng kia thì trên đời này đã không còn Địch Cửu nữa rồi.

- A Cửu, tao biết mày không coi trọng tao. . .

Địch Cửu vỗ một cái lên bả vai Du Hồ Ly:

- Hồ ly, tao chẳng những coi trọng mày, mà còn biết mày không cần phải đi làm phụ bếp hay bảo vệ gì hết, mày lập tức có thể tiến vào viện Võ Thuật ngay.

- AAAA. . .

Du Hồ Ly kinh ngạc nhìn Địch Cửu, hắn không hiểu Địch Cửu nói vậy là có ý gì.

Địch Cửu cởi ba lô đang đeo trên lưng xuống rồi mở ra, sau đó rút ra một tấm thẻ màu xanh lam rồi đưa cho Du Hồ Ly.

- Đây là thẻ chứng minh tư cách tiến vào viện Võ Thuật Lạc Bắc, mày chỉ cần dùng tấm thẻ này là có thể trực tiếp tiến vào viện Võ Thuật.

Du Hồ Ly nhận lấy thẻ giới thiệu vào viện Võ Thuật mà Địch Cửu đưa cho. Hắn giơ lên ánh sáng nhìn một chút, sau đó kích động nói:

- A Cửu, tại sao mày lại có nó, vật này tao cũng từng nghe nói qua, tấm này của mày đúng là hàng thật. Muốn kiểm tra thì chỉ cần hướng về phía ánh sáng, nếu có thể trông thấy hình ảnh Tiên Nữ tinh trôi lơ lửng thì chính là hàng thật.

- Mày đừng hỏi tại sao tao lại có được nó, mày chỉ cần mang đi ghi danh là được.

Địch Cửu nhìn Du Hồ Ly rồi nghiêm nghị nói.

- Cũng đừng hỏi tại sao tao không cần nó, bây giờ tao không có hứng thú với việc học võ, tương lai nếu như mày phát tài thì đừng có quên tao là được.

- Đúng là, đúng là. . .

Du Hồ Ly không biết mình nên nói cái gì cho phải nữa. Đây là điều mà hắn vẫn luôn mơ ước. Nhưng bảo hắn lấy đi tư cách vào viện Võ Thuật của Địch Cửu thì hắn lại không muốn. Huống chi giá của thẻ ghi danh này hắn cũng không thể nào tưởng tượng được.

Địch Cửu nhẹ nhàng cười một tiếng.

- Không nhưng mà gì hết. Đúng rồi, mày có thể giúp tao một chuyện. Gần đây tao đang học chữa bệnh, công việc ở Đàm Hạnh Đường mày không làm nữa thì có thể giới thiệu cho tao không?

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc Thiên Hạ Đệ Cửu của Ta Là Lão Ngũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtLộSátCẩu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật rongcama96
Lượt thích 21
Lượt đọc 687

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.