Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bách Tộc Đồng Linh Phổ

Tiểu thuyết gốc · 2445 chữ

Thánh Linh đảo huyền phù trên không trung , được hai tháng , đã đi qua rất nhiều nơi , đi tới đâu thì trời quang mây tạnh , mưa thuận gió hòa , hoàn toàn thuận lợi , cuối cùng cô lấy là một chiếc đĩa , trên đĩa có từng mảng từng mảng lớn hoa văn , như biển như đại lục , như núi như sông , trên điểm có vài chấm đỏ li ti , phát sáng nhẹ nhàng . Chỉ có một chấm xanh đang di chuyển bỗng đi đến gần một chấm đỏ rồi dừng lại .

 

- Tới nơi rồi , ngươi tạm thời dừng ở đây , thả ta xuống là được . Trong thời gian ta đi đừng có gây động tĩnh quá lớn , ẩn giấu cho thật tốt , khi cần ta sẽ gọi .

- Vâng

 

Cô biến mất trong hư không rồi hiện ra ở trong một tòa thành gần bên dưới Thánh linh đảo .

Trong thành phồn hoa , người người qua lại , tiếng rao tiếng bán , người bán người mua , nhộn nhịp sôi động , sinh khí vô cùng . Cũng nhanh chóng che dấu khí tức , đây chỉ là thuật che dấu đơn giản , chỉ cần không phải một Linh Đồ cảnh toàn lực chú ý sẽ không thể nào phát hiện ra cô .

Cô lạc quan giữa đám đông , đi tung tăn vào một góc nhỏ trên phố , tại có một tòa bảo các , trên bảng ghi Hoàng Ngọc Các , chữ như phượng múa , uy vũ như long , mạnh mẽ như hổ , bá khí tuyệt luân .

 

Lúc này cô giảm khả năng che dấu xuống , đủ cho kẻ hộ vệ đứng trước đó chú ý . Nhìn thấy dung mạo tuyệt thế của cô , hắn không khỏi thở gấp , nhanh chóng lắp bắp hỏi

- Cô ...cô nương , à không , tiểu thư đến đây là muốn mua sách a ?

 

Cô cười nhẹ gật đầu , mọi người xung quanh vì hành động của hộ vệ cũng bắt đầu chú ý tới cô . Một ông lão ngồi ngay quầy , lão già rồi , y phục thô sơ , thân thể ốm yếu nhưng trong đôi mắt vẫn giữ được một sự sắc bén , tinh tường như có thể thấu vạn cổ , triệt thiên cơ .

 

- Không đến mua sách , ta đến mua một quyển nhạc phổ , ngươi có không ?

 

Ông chủ ngẩn người ra , suy nghĩ một tý rồi cẩn thận trả lời

 

- Nhạc phổ có thể đến nhạc các thưa tiểu thư , muôn loại nhạc phổ , muôn loại cổ cầm , và Hoàng Ngọc các này của ta không có bán nhạc phổ .

Cô mỉm cười nhìn lão , cô lên giọng hỏi

- Chắc không ?

 

Ông lão vẫn kiên định , gật đầu một mực nhìn cô biểu hiện sự chắc chắn của lão . Cô lắc đầu , dậm nhẹ chân xuống . Thời không dừng lại , vạn vật đứng yên , không có gì có thể chuyển động ngoài cô và ông lão .

 

- Định Thân Thuật .... không quy mô và sức mạnh quá lớn chẳng lẽ ...., là Khống Thiên Thuật !! Nói mau , ngươi là ai !!

 

Cô nhìn lão , nụ cười biến mất , bắt đầu trở nên lạnh lùng . Bỗng nhiên cô ngồi xuống , thiên địa pháp tắc rung động kịch liệt , đại địa nhô lên một khoảng đất , đất hóa thành ghế , cô nhẹ nhàng ngồi lên . Lão giả chợt nhận ra điều gì , lão lùi về phía sau , linh lực cấp tốc vận chuyển , Luyện khí kỳ , Khai Linh , Trúc Cơ , Kim Đan rồi nhanh chóng Linh Đồ , Nhất vân , Nhị Vân , cho đến Thất Vân mới dừng lại , là một tôn chí cao Đại Đế , chỉ cầm một vân nữa sẽ đạt đến Cực Đế . Cô đứng trước uy thế của lão không bất ngờ gì , lão vừa đưa tay thì cô nói

 

- Đại Đế mà thôi , không phải Thánh hoàng còn chưa chịu được một ngón út của ta

 

Âm thanh bình thường nhưng dường như chứa vô tận sức mạnh , giống như một lời có thể định thương thiên , hủy đại địa , uy quyền to lớn . Lão nhanh chóng cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ đè xuống , tựa như phải gánh cả thiên hà , chống đỡ cả vũ trụ .

 

- Lần này ta đến để lấy Bách Tộc Đồng Linh Phổ , giao ra !

 

Lão giật mình , lão đúng là giữ thứ đó , Bách Tộc Đồng Linh Phổ , linh tương linh hỗ , tuyên cổ bất diệt . Là kỳ phổ , chỉ có người giữ Tuyên Cổ Thần Âm , Bách Tổ Tiên Thiên Luật , cùng sự thừa nhận của Vạn Cổ Di Âm Cầm mới có thể sử dụng . Nghe nói một khúc nhạc có thể đoạn luân hồi , đổi thực tại , định thương thiên , âm vang vạn thế , vọng đến cửu tiêu , xuyên suốt cửu u , âm đến tiên chạy , âm đến ma tàn . Lão nhìn cô , đôi mắt lão có hoảng hốt, sợ hãi , nghi ngờ , đây rốt cuộc là tồn tại bực nào !!

 

- Ta biết ngươi nghi ngờ ta , ngươi nghĩ ta khômg biết điều kiện để đàn được bản nhạc phổ đó sao ? Tức cười

 

Cô vung tay ra , một chiếc cổ cầm hiện ra , thanh ngọc cổ cầm , cổ cầm không dây , đạo văn bao phủ , hào quang chiếu rọi khắp nơi , trên thân cầm có một chữ , nét bút này dường như chấp chưởng thiên cổ , trên luân hồi , siêu thoát chúng sinh vạn vật . Chữ tự Cổ

 

- Vạn .... Vạn Cổ Di Âm Cầm !!!

 

Lão nhanh chóng dập đầu liên tục xuống đất , mặt đất bị lún xuống mỗi khi lão dập đầu , miệng run , môi mấp máy liên tục

 

- Nhạc ... Nhạc Phủ , xin cho ta hỏi , tiểu thư có phải là người của Nhạc Phủ không ?

Cô cười , nhẹ nhàng đáp

- Nhạc phủ ? Một đám kiến hôi mà thôi , tại sao ta lại là chúng ?

 

Lão run một chút , ai mà chẳng biết Nhạc Phủ là một đỉnh cấp thế lực , là thánh địa của vô số Nhạc Cụ , cùng Nhạc Sư , mỗi một người đều sơ với hắn mạnh mẽ hơn . Mà trong khi hắn đã đủ tiêu chuẩn làm chủ một phương thế lực ở Tiên Giới của Hoàng Thiên . Đúng vậy , Hoàng Thiên chia ba , Nhân Hoàng , Linh Hoàng , Tiên Hoàng . Nhân giới thì từ Hóa Thần đã có thể phi thăng , còn Linh giới thì Linh Đồ Tam vân vân sẽ được phi thăng vào Tiên Giới , nếu sức mạnh quá lớn mà chưa phi thăng thì sẽ bị bài xích , đồng thời nếu cảnh giới quá cao mà vận dụng sức mạnh quá trớn sẽ gây tổn thọ , cực kỳ có hại . Hắn cũng là ép cảnh giới rồi sử dụng một số bí thuật nên mới xuống đây đem dấu đi Bách Tộc Đồng Linh Phổ mà hắn cướp được từ Nhạc Chủ . Trong cả Tiên Hoàng của Hoàng Thiên ai mà chẳng biết , Bách Tộc Đông Linh Phổ là truyền thừa cực hạn của Nhạc Phủ đâu . Khi cầm âm vang lên vạn thế rúng động , âm đương qua vạn vật hồi xuân , âm đương lại vạn vật tịch diệt , sức mạnh hủy diệt đáng sợ vô cùng . Nhưng tromg chiến đấu , có thể khiến bách nhân bách tộc cộng minh , linh hồn như một ăn ý vô cùng , thậm chí có thể sử dụng sức mạnh của nhau tùy ý , đoàn kết đồng lòng , hỗ trợ có thể đứng nhất trong vạn giới không ngoại trừ Hoàng Thiên .

 

- Nhạc phủ ... kiến ..kiến hôi ! Điên , kẻ này điên rồi !

Cô chợt nhận ra điều gì , quay đầu lại . Hư không chấn động , thiên địa nứt toạc , dị tượng trùng thiên , trong vô thức có thể nghe ra vạn nhân đang hát , thanh âm như thánh , khuấy động lòng người , tựa như đang đón tiếp một vị thần chí cao vô thượng .

 

Bầu trời phát ra hào quang rực rỡ , thanh âm ngày một vang dội , dường như không có bất kỳ cố kỵ nào . Một người đàn ông , thân mặc thanh bào , hông mang sáo trúc , sau lưng tỏa ra hào quang hùng vĩ , hư quang thành đoàn , phía sau có một chữ " Nhạc " sáng rực . Không sai ! Là Nhạc Chủ của Nhạc Phủ tại Tiên Hoàng .

 

- Tch ! Nhạc Chủ , không biết chuyện gì mang ngươi đến đây !

 

Nhạc Chủ nhìn hắn mỉm cười , rồi sau đó ngưng trọng nhìn cô , thấy vậy cô vung tay , một chữ Mộc nhỏ hiện ra , bình thường mà nhỉ bé dường như có thể tắt bất cứ lúc nào . Hắn không giấu được sự hoảng sợ , cẩn thận đáp xuống mặt đất , khom người thật sâu trước cô . Hắn nhận ra rồi , người có thể làm thiên địa tương linh , trời đất bất động , xưa nay chỉ có một người !!

Nguyên Mộc Thần Vương , tồn tại chí cao của tinh không , hơn vạn năm trước dùng một người một kiếm mà chinh chiến vạn giới không ai có thể sống khi kiếm đã ra khỏi vỏ , đi đến đâu vạn vật hồi xuân , thanh mộc kỳ hoa đua nhau khoe sắc , vạn giới có ai mà không sợ . Khi đó chỉ cần một chữ " Mộc " sáng lên ở bất cứ đâu trong vạn giới đều khiến gà bay chó chạy , diệt tiên như cắt cỏ , giết thánh như giết gà , không có bất kỳ sự kháng cự nào . Không phải họ không muốn , mà là không thể .

Lúc này hắn sợ , dù đã biết nhưng hắn vẫn sợ , vốn là theo tung tích mà hắn để lại trên người của lão giả mà tìm đến đây sau khi lão giải phong ấn linh lực để lấy lại chí bảo Bách Tộc Đồng Linh Phổ , đâu ngờ đưa ra tồn tại bực này ..

 

- Nguyên Mộc Thần Vương ... không biết Nhân Hoàng có gì mà để ngài phải ghé thăm ... sao không vào Nhạc Phủ ta nha , chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với nơi này .

 

Ông lão vừa nghe tên cô thì ngay lập tức hồn bay đi mất . Đây là trời muốn tru ta a !!! Thứ tồn tại này sao có thể ở đây chứ !!

 

- Nguyên Mộc Thần Vương ? Hahaha , ta đã không sử dụng tên này lâu rồi ... Lần này ta đến để lấy Bách Tộc Đồng Linh Phổ , sẵn tiện chơi một chút có gì không ?

 

Nhạc Chủ vẫn tươi cười , tuy có chút không vui nhưng đa phần vẫn là cảm thấy may mắn , vì có khi như vậy sẽ giúp Nhạc Phủ lôi kéo một chút quan hệ với cô .

 

- Vâng ngài cứ tùy ý ... Nhạc Phủ hai tay dâng tặng ngài !

 

Cô mỉm cười gật đầu , tay điểm nhẹ vào hư không , một quả cầu nhỏ hiện ra , thanh sắc quả cầu , đơn giản bình dị , chẳng thấy điều gì đặc biệt .

 

- Ta không thích lấy không của ai bao giờ , tặng cho ngươi !

Quả cầu bay về phía hắn , nhẹ nhàng đáp vào trong tay .

- Nào dám , quà của Thần Vương , Nhạc Phủ ta nhận không nổi a !

 

Hắn nhận được quà từ Thần Vương , đương nhiên vui rồi , cho dù cô ta tặng một cây gậy bình thường cũng vui , dù sao vật này có thể đại diện cho mối quan hệ giữa Nhạc Phủ và Nguyên Mộc Thần Vương , vậy tại Tiên Hoàng , địa vị của Nhạc Phủ sẽ càng chắc , sau này sẽ như hổ mọc thêm cánh a !

 

- Đây là một tiểu thế giới ta vừa tạo ra , bên trong ẩn chứa một Nhạc Khúc do ta sáng tạo , chỉ cần Nhạc Phủ các ngươi có thể lĩmh hội nó thì vạn giới bên trong tên tuổi của các ngươi đứng chắc năm vị trí đầu ! Đồng thời nếu Nhạc Phủ sau này đưa đến diệt phủ thì có thể đi vào bên trong , tránh được một kiếp .

 

Cầm thanh châu trong tay mà hắn tun rẩy , đây là đại bảo vật !! Tuyệt đối vượt xa lợi ích mà Bách Tộc Đồng Linh Phổ mang lại , vốn điều kiện sử dụng thôi đã rất khó khăn rồi . Mà giờ lại đổi được trân bảo bậc này . Tài đại khí thô , quả nhiên là Thần Vương , một điểm một thế giới , tuyệt đối mạnh mẽ .

 

- Đội ơn Thần Vương , vậy Bách Tộc Đồng Linh Phổ là của ngài , tiểu nhân cáo lui . Chỉ cần ở tromg Hoàng Thiên , Nhạc Phủ từ trên xuống đều nghe theo lệnh ngài , sai đâu đánh đó . Mong ngài có dịp đến thăm Nhạc Phủ

 

Hắn nhẹ nhàng bay về bầu trời , không có dị tượng xuất thế , không có thánh quang hàng lâm , chỉ đơn giản quay về . Đùa giỡn gì trước mặt cô ấy a ! Không biết nhục nhã mà thể hiện trước mặt Thần Vương , múa rìu qua mắt thợ . Huống chi như vậy là đại bất kính , vẫn là không nên , không nên .

 

- Không đưa thì đoạt !

 

Cô vung tay , bản nhạc phổ bay thẳng vào người cô , còn lão giả thì vẫn còn chưa hoàn hồn trở lại đã bị cô phong ấn nguyên thần thành một chiếc nhẫn rồi mang theo trên người .

Cô ra hiệu , chữ " Mộc " khổng lồ bắn lên trời , Thánh linh thần đảo hiện ra trong không trung , mở ra kết giới đón cô về .

Bạn đang đọc Thiên Du sáng tác bởi NhấtKýBáchĐồ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhấtKýBáchĐồ
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.