Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khởi đầu mới

Tiểu thuyết gốc · 2090 chữ

Trên một cái gác xép nhỏ trong căn phòng chỉ khoảng đôi mươi mét vuông của khu chung cư. Cả căn phòng mịt mờ bởi làn khói thuốc tăng thêm phần âm u cho cái không gian u ám một phần vì thời tiết và một phần bởi cái u ám của lòng người.

- Chẳng lẽ tất cả dừng tại đây sao? Đây không phải là điểm dừng. Em đã rời đi thật rồi sao?

Hahahaha...

- Sau bao năm cuối cùng em đã rời đi...

Hắn cầm lấy điếu thuốc rít một hơi thật sâu như cố làm mình tỉnh táo lại. Khuôn mặt hắn lạnh đến đáng sợ, đôi mắt dại đi. Bên trong ý thức của hắn mọi kỉ niệm và hoài ức cứ ùa về từng cơn. Hắn và nàng đã từng rất hạnh phúc, đã từng cùng khóc cùng cười, đã từng hoài bão rất nhiều về tương lai, về ngôi nhà và những đứa trẻ, chỉ đợi đúng thời điểm là sẽ hoàn tất mọi thứ. Nhưng rồi nàng đã thay đổi, quá nhanh chóng một cách không thể tưởng nổi. Em trong hắn đã chết. Hắn bỗng thì thầm một cách vô thức.

- Anh cho đến lúc này chưa bao giờ có thể ghét hay hận em cả. Thật khốn kiếp mà. Tại sao em lại rời đi???

Tất cả những cảm giác mà hắn đang trải qua chỉ bởi hắn vừa chia tay với người hắn yêu thương nhất. Mối tình đầu của hắn, cả thế giới nhỏ bé phút chốc sụp đổ một cách ác liệt nhất. 

Hắn lắc mạnh đầu như cố xua tan mọi tiêu cực đang cố diễn ra trong đầu. Hắn lại lẩm nhẩm đọc một đoạn kinh để cố thanh tĩnh.

- Lão Quân viết: Đại đạo vô hình. Sanh dục thiên địa. Đại đạo vô tình. Vận hành nhật nguyệt. Đại đạo vô danh. Trưởng dưỡng vạn vật....

Tiếng kinh điển vang vọng một cách thì thầm trong căn phòng nhỏ. Ngoài trời gió gào thét cuốn theo những hạt mưa rơi vang lên rã rích trên khung cửa sổ nhỏ cùng tiếng sấm rền vang như đang mô tả sinh động nhất cho nội tâm của hắn hiện tại.

Hắn tên Trần Thanh Thiên, là một thanh niên tiêu chuẩn phổ thông nhất, vừa tốt nghiệp đại học và đi làm được vài tháng. Hắn đã có một cuộc sống đại học khá nhàm chán nếu như người hắn yêu thương nhất không xuất hiện và làm thay đổi tất cả. Để rồi hiện tại hắn phải nhận nỗi đau thương của một cuộc tình tan vỡ khi nàng ra đi. Lại nói thêm, Thanh Thiên vốn xuất thân từ một gia đình vốn rất giàu có tuy đã xuống dốc nhưng tuổi thơ của hắn được nhận được sự giáo dục rất quy chuẩn và truyền thống phương Đông. Hắn lớn lên trong nhung lụa và quý khí, lại không nhiễm những thói hư tật xấu của thanh niên thường thấy mà tỏ ra rất chững chạc như cái cách hắn được giáo dục từ bé. Mặc dù hiện tại gia đình đã chẳng còn giàu có như trước, cánh chim đủ lông phải lìa đàn như hắn thì phải dựa dẫm bố mẹ sao? 

Một đêm dài cứ thế trôi qua, ánh mắt trời dần ló dạng chiếu xuyên qua ô cửa, chiếu lên mặt người thanh niên trẻ như an ủi và giúp chữa trị vết thương lòng.

Hắn nhíu mày, mắt mở dần. Đêm qua hắn đã lịm đi từ lúc nào không hay biết. Cảm nhận sự ấm áp của ánh nắng, hắn đứng dậy mở tung cánh cửa sổ ra và nhìn về phương xa. Chuyện ngày hôm qua hắn đã chôn sâu nó vào lòng.

- Trở lại thôi, tất cả vẫn phải tiếp tục.

Hắn thầm nhũ rồi đi thẳng về phía ban thờ nhỏ của hắn. Trên đó có đặt hai bức ảnh gồm có một vị thiền giả đang nhập định và phía trên là ảnh của Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn. Hắn thắp hương rồi xếp bằng trước ban thờ đọc tảo kinh công khoá. Đây là một thói quen mà hắn bắt đầu duy trì đã một thời gian trước khi bắt đầu ngày mới. 

Vừa đọc xong công khoá, bỗng chưa kịp đứng dậy thì đầu hắn vang lên một tiếng e....e....dài giống như bị ù tai nhưng tiếng e ấy vang to như một cái loa công suất lớn đặt bên tai. Hắn ngất đi.

Một thế giới trắng xoá xuất hiện, hắn nhìn quanh rồi thản thốt:

- Không thể nào! Tại sao lại quay về nơi này? Ta không phải đã thoát lí rồi sao?

- Chào Thiên mừng người quay trở lại!

Giọng một người đàn ông trầm thấp từ sau lưng hắn phát ra.

- Chân sư? Tại sao lại là người? Không phải người đã hy sinh trong chiến dịch Thoát Li trước đó sao?

Hắn đáp với ánh mắt đầy ngạc nhiên và xúc động nhìn chằm chằm vào bóng dáng người đàn ông hơn ba mươi tuổi khuôn mặt đậm chất thư sinh phương Đông, để tóc dài buộc lại thành đuôi ngựa phía sau trông rất lãng tử, dáng cao khoảng một mét tám, thân hình cân đối, khoác trên thân một bộ áo bó đỏ đen mà hắn cảm thấy khá giống với nhân vật trong tựa game hắn hay chơi là Assasin's Creed.

Viễn cảnh hơn hai năm trước ùa về trong kí ức của hắn.

" - Chào cậu bé, tại sao ngươi lại trông sợ hãi đến vậy?

Đứa bé đang ngồi co ro ngước mắt lên nhìn vào người đàn ông xa lạ nhưng lại khiến hắn cảm thấy rất đáng tin và đáp một cách rụt rè:

- Ông là ai? Tôi đã thấy những con quái vật rất kinh khủng, chúng đã giết bạn tôi...có những người rất lạ mặt đã đuổi giết tôi!..

Cậu bé dường như còn điều gì muốn nói nhưng người đàn ông mỉm cười chặn lại và đưa tay ra trước mặt.

- Đứng dậy nào! Nam nhi không thể ủy mị như vậy. Quên giới thiệu, ngươi có thể gọi ta là Chân. Kể từ hôm nay ta sẽ dạy ngươi cách để phá tan sợ hãi.

- Ông sẽ dạy tôi sao? Cậu bé trả lời một cách ngờ vực.

- Nào đừng nghi ngờ ta, có lẽ ở đây ta là người duy nhất có thể tin tưởng và ta sẽ không lam hại ngươi.

- Vậy từ giờ con xin gọi người là Chân Sư được không?

- Được! Đứng dậy nào đệ tử của ta".

Thanh Thiên cũng không rõ tại sao khi ấy lại có thể nhanh chóng thích ứng với sự xuất hiện của Chân Sư đến vậy. Có lẽ là bởi từ Chân Sư toát ra một loại khí chất rất khiến người khác phải tin tưởng. Mà cho đến hiện tại điều ấy cũng không còn quan trọng nữa vì Chân sư có thể xem là một người cha thứ hai của hắn. Ngài đã đến và nâng hắn lên khi hắn rơi vào tận cùng của tuyệt vọng, đồng hành cùng hắn, dạy cho hắn cách nỗ lực và phương pháp để lớn mạnh tự thân. Nhưng ở chiến dịch Thoát Li lần đó, Chân sư đã hy sinh để hắn có được tự do mà hắn luôn mong muốn, việc ấy khiến hắn rơi vào một thời gian dài tưởng niệm. Cứ ngỡ rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại Chân sư.

- Có lẽ thế! Ta cũng không biết vì sao mình có thể phục sinh tại nơi này một lần nữa. Sự xuất hiện của con cũng làm ta rất kinh ngạc. 

Chân Sư nở một nụ cười nhẹ như thường lệ rồi nói.

- Chẳng lẽ Mệnh Xa lại tái thiết lập?

Hắn nghi vấn.

- Ta không rõ! Không phải đi vào sẽ biết sao?

- Được vậy để con tiến vào xem. Nhưng trước tiên hẳn là để con cải thiện hoàn cảnh một chút. Cái không gian này thật áp lực đó.

Nói rồi hắn nhắm mắt lại, thế giới màu trắng bỗng rung động một cách mãnh liệt. Từ cơ thể của Thanh Thiên, có bảy loại màu sắc quầng sáng bắt đầu ngưng tụ ra gồm: đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím. Chúng  xoay quanh rồi phát tán ra khắp không gian trắng, cảnh vật dần thay đổi. Đầu tiên là phần nền hắn đang đứng được quầng sáng tím bao phủ dần hoá thành mặt đất,  trên cao từng quầng sáng màu chàm và lam phân tán ra dần nhuộm cả khu vực trên cao hoá thành bầu trời xanh, mây tụ lại rồi từng cơn mưa mang hào quang màu lục phủ khắp không gian như tiếp thêm sinh cơ cho mảnh đất đai này, những mầm non từ mặt đất nảy dần rồi lớn vụt lên trong chớp mắt. Chợt những vết rạn xuất hiện khắp không gian đang kiến tạo và tất cả đỗ vỡ trở về thế giới màu trắng nguyên bản. Hắn mở mắt ra, vuốt mũi một cái rồi nở nụ cười gượng nói với Chân sư.

- Hì…! Đã lâu con không sử dụng lại kỹ năng này nên hơi yếu nghề một tí

- ...

Hắn hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Bảy màu sắc lại xuất hiện một lần nữa nhưng lần này chúng không tán loạn như vừa rồi mà được sắp xếp chỉnh tề tựa cầu vồng từ đỉnh đầu của hắn phóng thẳng lên cao xong toả ra khắp nơi. Không gian rung động dần biến hoá một lần nữa, các vật chất bản nguyên thế giới lại hình thành, mặt đất nức ra trồi lên thành từng dãy núi cao rồi phun trào từng đợt nham tương, từng cơn mưa sinh cơ trút xuống, những mầm cây bé nhỏ xuất hiện lại đâm vụt lên. Phút chốc hoá thành từng ngọn cổ thụ cao ngút trời. Hắn dừng lại mở mắt ra nhưng lại dường như chưa thoả mãn, tiếp tục nhắm lại một lần nữa. Bỗng khu rừng bao quanh hắn tách ra một mảnh đất trống, mặt đất lõm thành hố sâu, một dòng thác xuất hiện từ trên dãy núi đổ xuống phút chốc lấp đầy cái hố thành một cái hồ. Kế bên bờ hồ, rễ từ những cây cổ thụ đâm lên đan vào nhau tạo thành một gian nhà nhỏ mộc mạc. Chưa ngưng ở đây, cả vùng tiểu thế giới dần trở nên nóng lên, trên cao một quầng hào quang màu cam tụ lại xoay tròn hoá thành mặt trời toả ra tia nắng bao phủ cả trời đất. Mở mắt ra mỉm cười rồi hắn nhìn về phía Chân sư như muốn khoe thành tích.

- Huyền quang hoá nhật. Con quả nhiên có thiên phú cực cao. Đừng múa may nữa. Mau chóng mở thông đạo tiến vào Đại Sảnh xem có biến hoá gì.

Chân Sư kinh ngạc thốt lên rồi cười đáp.

- Được! Đến ngay đây.

Nói xong hắn hướng về phía trước, từ không gian xung quanh, ngũ hành chi khí bắt đầu hội tụ rồi hoà vào nhau thành một vòng xoáy, đồ án hình âm dương hình thành tiếp tục xoay tròn tạo một thông đạo vô hình. Hấp lực nhẹ nhàng toát ra.

- Người đợi con một lát! Con sẽ sớm quay lại.

Nói rồi hắn bước vào thông đạo và biến mất.

Cơ thể cảm giác bị gia tốc tiến cực nhanh về phía trước. Thời gian cứ thế trôi qua tưởng như bất tận nhưng lại vô cùng nhanh chóng. Một cái sảnh lớn từ hư ảo dần hoá thực, hắn rơi ra khỏi thông đạo. Giữa Đại Sảnh đứng rất đông người đang tụ lại thành từng nhóm nhỏ, tiếng nói chuyện bỗng im bặt và mọi người đều hướng mắt về sự xuất hiện của hắn. 

- Quả là thật không thể quen nổi cái cảm giác này mà! 

Hắn lắc đầu cười khổ, hướng mắt về đám người. Có một điều khá đặc biệt là ở đây ai cũng trùm một cái áo khoác toàn thân có mũ trùm kín như các thuật sĩ phương tây thời trung cổ kể cả hắn chỉ khác biệt ở màu sắc. Đa phần đều là màu chàm, lam và tím. Nhưng hắn là màu cam.

Bạn đang đọc Thiên Diễn Kí sáng tác bởi zVinhLãoz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zVinhLãoz
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.