Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám sát

Tiểu thuyết gốc · 1831 chữ

Lăng Dạ Huyền quan sát một lúc, cũng không nghĩ gì nhiều, nó rất nhanh chú ý đến một thứ khác nằm giữa đại điện.

Một thứ trông như cuốn sách nhưng lại không được làm từ giấy, hơn nữa cũng đã không còn nguyên vẹn. Sau khi thổi bay lớp bụi bên trên đi thì hiện ra trang bìa được làm từ hắc kim tinh khiết, bên trên có khắc bốn tiếng Khải Hoàn kinh.

Hai mắt của đứa nhỏ ngay lập tức tỏa sáng, không ngờ ở một nơi như vầy lại dễ dàng tìm thấy một cuốn kinh cổ.

Thế nhưng nó rất nhanh phải thất vọng rồi, dù có vận dụng hết sức từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ thì Lăng Dạ Huyền cũng không cách nào mở cuốn sách ra được cũng không cách nào di chuyển nó đi dù chỉ một li.

Quyến sách này tựa như đã đã bị phong ấn một cách cố định, phải có một phương thức đặt biệt nào đó để mở nó ra.

Sau khi thử mọi cách cũng không thể làm gì được, Lăng Dạ Huyền chỉ đành than thở một tiếng rồi rời đi.

Dù sao nơi này cũng là khu vực nằm trong tuyến đường trên bản đồ, chắc chắn đã được các đại giáo lục soát qua rồi. Quyển kinh đó chắc chắn đã được các đại năng tìm thấy nhưng cũng không thể mang đi được huống chi là một tiểu tu sĩ như nó.

Sau khi quan sát thêm một lúc thì mỹ thiếu niên quyết định rời đi. Thế nhưng, vừa ra khỏi cửa đá, ngay lập tức có một lưỡi kiếm sắc bén lướt đến cổ của Lăng Dạ Huyền. Dù tốc độ đối phương rất nhanh, nhưng nó vẫn né được ngay lập tức, đồng thời vung quyền đáp trả thật mạnh.

BÀNH

Người kia đỡ được một quyền này nhưng hắn cũng lùi ra mấy bước, lúc này nó mới nhìn rõ được kẻ đánh lén là ai.

Đó là một người thanh niên tuấn tú, da dẻ trắng hồng, phong thái như ngọc nhưng lại có một đôi mắt âm trầm và nguy hiểm . Lăng Dạ Huyền tất nhiên nhận thức người này, hắn là một biểu ca của nó trong gia tộc, lớn hơn 5 tuổi và là đã bước một chân vào nguyên thần cảnh.

Trong Lăng gia, người được đồn là thiên tài vạn năm hiếm gặp chính là Lăng Dạ Huyền, tuy nhiên, trên thực tế chưa có mấy ai được tiếp xúc với nó. Ngoại giới càng không phải nói, không ai biết đến cái tên này nữa là.

Thế nhưng, khi nhắc đến Lăng gia, người ta sẽ nghĩ ngay đến Lăng Hành Thiên và Lăng Dạ Quân. Đây chính là những vị danh túc thứ thiệt, vô cùng nổi danh đối với tu sĩ bên ngoài.

Tuy bọn họ có nghe phong phanh rằng hai người này còn chưa phải là thiên tài đỉnh cấp nhất của gia tộc. Nhưng thực lực đều luôn được đánh giá là hàng đầu trong thế hệ.

Một người chính là đương kim đệ nhất thế hệ trẻ, một trong tứ đại thiên vương, một thân chiến lực vang dội cổ kim. Dù trẻ nhất trong tứ đại nhưng thực lực hoàn toàn không yếu hơn bất kì ai. Cũng chính là biểu ca của Lăng Dạ Huyền _ Lăng Hành Thiên.

Người còn lại chính là Lăng Dạ Quân, ca ca cùng cha khác mẹ của Lăng Dạ Huyền. Lăng Dạ Quân tuổi đã gần ba mươi, đương thời là tu sĩ mạnh nhất bên dưới đại tu sĩ. Có thể nói mạnh đến mức khó hình dung được, người đời không ai biết rõ hắn có thể mạnh đến đâu vì những ai đối đầu với hắn đều không thể sống sót.

Vị ca ca này thì nó vẫn thường tiếp xúc, tuy không thân thiết lắm nhưng quan hệ không tệ, còn vị biểu ca trước mặt thì nó chỉ mới gặp hai lần trong đời. Không ngờ không thù không oán nhưng hắn lại muốn ra tay sát hại đệ đệ của mình.

"Lăng Hành Thiên, huynh làm vậy là có ý gì."

Lăng Dạ Huyền ngay lập tức truy vấn hắn, hiển nhiên, nó rất tức giận.

"Đệ đệ, sự tồn tại của đệ là một mối hiểm họa cho kế hoạch của ta, vì vậy ta cần đệ phải chết tại đây thôi, đừng hận ta nhé." Lăng Hành Thiên phong thái nho nhã, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sát ý vô tận, từng câu từng chữ của hắn đều sắt bén như đao kiếm.

" Hừ, vậy để ta xem ngươi định giết ta như thế nào". Nói rồi, Lăng Dạ Huyền lập tức lăng không mà đến, nó huy quyền nghênh chiến với Lăng Hành Thiên.

Thế nhưng đối thủ của nó dù sao cũng đã bước một chân vào nguyên thần cảnh, đồng thời cũng là một thiên tài tuyệt thế, cái danh tứ đại thiên vương không phải để nói ngoa, người này rất mạnh, hơn nữa lại chênh lệch một cái đại cảnh giới.

Mới bắt đầu, Lăng Dạ Huyền bị áp chế rất thảm, phong vân kiếm pháp đồng thời là một trong bảy đại võ kỹ mạnh nhất Lăng gia. Mặc dù không xếp trong ba hạng đầu như thân pháp hóa hư nhưng độ sắc bén và tốc độ thì vô cùng khủng khiếp.

Phong vân kiếm pháp có bảy thức, không những tao nhã xuất trần mà còn lăng lệ ác liệt. Khi thì sắc bén như gió, khi thì lả lướt như mây, khó lòng phòng bị.

Dù Lăng Hành Thiên chỉ mới thành thạo thức đầu tiên thì cũng vô cùng khó đối phó.

Có điều chỉ vậy thì chưa đủ, những chiêu kiếm tuy lăng lệ ác liệt nhưng cũng không gây thương tích chí mạng đến Lăng Dạ Huyền, nó sử dụng thân pháp hóa hư, từng bước di chuyển đều thâm ảo khó lường, dù nguy hiểm trập trùng nhưng đều có thể khó khăn vượt qua được.

Cứ như vậy quyết chiến diễn ra ác liệt, mặc dù Lăng Dạ Huyền lâu lâu có áp sát tấn công đối phương nhưng với thực lực của một khai môn đỉnh phong là còn chưa đủ.

Chỉ cho đến khi Lăng Hành Thiên đã mất kiên nhẫn, với thực lực đã một chân bước vào nguyên thần nhưng từ nãy giờ vẫn không giết được một tiểu tu sĩ ở cảnh giới đầu tiên trên con đường tu luyện khiến hắn rất tức giận.

Đồng thời cũng vô cùng hoảng sợ, thực lực của vị đệ đệ này còn mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Người này chắc chắc sẽ là uy hiếp chí mạng của hắn trên con đường xưng vương, phải diệt trừ ngay từ bây giờ.

"Đệ đệ, trò chơi mèo vờn chuột tới đây là kết thúc rồi, đệ hãy xuống suối vàng đi nhé." Lăng Hành Thiên đẩy tinh khí thần đến mức cao nhất, lấy tốc độ khủng khiếp như hóa thành lốc xoáy lao nhanh đến.

Toàn thân hắn, các môn quan hiện rõ, không ngừng cung cấp nguyên khí cho một kích cuối cùng này. Hắn thi triển thức thứ hai của phong vân kiếm, kiếm khí hóa thành từng con cuồng phong lạnh lẽo bổ xuống Lăng Dạ Huyền.

Tuy nhiên lúc này cũng là thời cơ mà Lăng Dạ Huyền chờ đợi, nó thi triển hóa hư thân pháp, toàn thân dung nhập vào hư không chỉ để lại 1 đạo ảo ảnh.

Cuồng phong cuồng bạo xông tới xoắn nát thân thể xinh đẹp kia nhưng lại không có giọt máu nào chảy ra, điều này khiến cho Lăng Hành Thiên thoáng sững sốt.

Hắn đã từng nghe cha mình nhắc đến một lời đồn, cũng chính vì lời đồn ấy là hắn mới nổi lên sát ý với Lăng Dạ Huyền, người này đã chạm vào lĩnh vực pháp tắc không gian nhưng hắn tuyệt nhiên sẽ không tin tưởng.

Đùa gì thế, làm sao một tiểu tu sĩ mới bước vào con đường tu luyện có thể cảm nhận được pháp tắc thiên địa cơ chứ, thế nhưng giờ tận mắt nhìn thấy thân pháp hóa hư được thi triển ở cấp độ hai với lĩnh vực không gian thì hắn đã hiểu. Người này quả thực là một tiểu quái vật.

Thế nhưng, mọi chuyện đã quá muộn, một sai lầm nhỏ đủ khiến Lăng Hành Thiên phải trả một cái giá thật đắt.

Bên phải và trái của hắn đều có kẻ áp sát, một bên là Lăng Dạ Huyền đang vung quyền, một bên là một con Kim Sí Hắc Cực báo đang vồ đến.

Trước tình thế nguy hiểm, hắn ngay lập tức xoay kiếm qua đỡ móng vuốt của con báo đen kia, dù sao nó cũng là một sinh linh cùng tầng thứ với hắn - tụ đan cảnh đỉnh phong còn Lăng Dạ Huyền hắn chỉ cần chịu đau một cú là được.

Thế nhưng điều mà hắn không ngờ chính là, quyền của mỹ thiếu niên lúc này đã khác.

Các môn quan của nó phát sáng rực rỡ, kinh mạch nối liền với nhau, một quyền này đã mạnh bằng với một tụ đan cảnh đỉnh phong.

Một đấm này đã chấn nát lục phủ ngũ tạng của Lăng Hành Thiên khiến hắn hộc máu ngay lập tức. Hắn không đủ sức để đỡ lấy đòn tấn công và bị móng vuốt của Kim Sí Hắc Cực báo cắt thành nhiều khúc.

Thân thể của Lăng Hành Thiên chia năm sẻ bảy ngay đương trường, chết vì chính sự chủ quan bất cẩn của mình.

Chiến trường chỉ còn lại Lăng Dạ Huyền và con báo, nó lạnh lùng nhìn xác chết trước mắt không chút cảm tình.

Dù là biểu ca của nó nhưng người này đã nổi lên sát ý với mình, nó không thể ngồi yên chịu chết được. Tranh đấu gia tộc là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng chỉ vì quyền lực mà anh em không ngừng thanh toán lẫn nhau, điều đó khiến cho Lăng Dạ Huyền vô cùng chán ghét.

"Kế hoạch mà Lăng Hành Thiên nói đến là gì nhỉ?" Lăng Dạ Huyền thì thầm, ánh mắt nó nhìn về xa xăm.

Tại một nơi khác, tổng bộ Lăng gia, một người đàn ông trung niên tức giận gầm lớn, phạm vi xung quanh hắn tựa như hóa thành cơn bão, xoắn nát vô số vật dụng. Trên tay hắn đang cầm một chiếc hồn đăng đã tắt lịm, đây là hồn đăng sinh mệnh của Lăng Hành Thiên, điều đó chứng tỏ con trai hắn đã tử nạn.

Bạn đang đọc Thiên Dạ chi đích phu thê sáng tác bởi Hounan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hounan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.