Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thập đại vương giả

Tiểu thuyết gốc · 1395 chữ

Võ trường lúc này chỉ còn đúng mười người đứng vững, còn lại hầu như đều đã ngục ngã, rơi đài hoặc vô lực chiến đấu. Khí thế từ mười người kia không ngừng dồn ép lại, chiến ý gây nên áp lực cực lớn khiến những tu sĩ còn tỉnh đều lạnh tóc gáy. Đây là thực lực của vương giả hay sao, mỗi người ở đây đều có thể sánh ngang với tứ đại thiên vương trước kia.

Bọn họ chỉ là xuất thế chậm, nổi danh sau nhưng thực lực đều có thể sánh ngang với nhưng người đã nổi danh từ mấy năm trước. Dù là ba người còn lại trong tứ đại thiên vương đang đứng ở đây cũng đều cảm thán không thôi, đại hội tiểu tu sĩ năm nay đồng loạt xuất hiện quá nhiều kì tài, nhất là hai đứa trẻ khai môn cảnh kia, tuy cảnh giới thấp nhất nhưng cũng đã có thể tranh phong cùng bọn họ khiến cho ba người cũng thấy ngượng ngùng.

Lúc này, chiến ý trên diễn võ trường sôi trào, không khí căng thẳng đến cực điểm, mười người phân biệt đứng một góc, ai cũng đều nâng cao tinh thần lên đến cao độ.

" Xem ra chỉ còn lại mười người chúng ta thôi nhỉ." Thiếu nữ tay cầm sáo trúc du dương cất tiếng nói.

" Có vẻ thập đại vương giả cuối cùng đã xuất hiện." Thiếu niên Hạ Viên Thiên giáo tay lau vết máu nơi khỏe miệng mỉm cười.

Dã nhân đơn giản thô bạo nện đại chùy xuống mặt đất nứt toác, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào những địch thủ cái thế ở đây.

Nữ ma đầu hạ cánh xuống nở một nụ cười đầy ma tính: " Đến lúc xếp hạng thập đại vương giả này rồi"

Thiếu niên hòa ái cũng cất tiếng: " Thật chờ mong xem ai là đệ nhất nhân thế hệ này nha."

Thiếu niên có đôi mắt hoa tuyết liếc một cái: " Người đó chắc chắn không phải ngươi đâu."

Thiếu niên âm lãnh tỏa ra hàn ý, hắn trực tiếp đưa lưỡi liếm vết máu ở mu bàn tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Thiên.

Thiếu nữ lực lượng lớn liếc thiếu niên hoa tuyết một cái: " Đánh thì biết thôi."

Lăng Dạ Huyền và Tiêu Thiên lúc này đã tách ra, một người tay cầm côn, người tay cầm kiếm, sẵn sàng chiến đấu.

Đây là hai người vừa phô bày ra chiến lực khủng bố, dù chỉ mới khai môn đỉnh phong nhưng không kẻ nào dám xem thường cả. Tất cả đều phát ra chiến ý hừng hực, bầu không khí nóng dần lên, quyết đấu đỉnh cao thực sự giờ mới bắt đầu.

Lúc này tất cả mọi người đồng loạt động, khí tràng tuôn trào dấy lên gió lớn, Lăng Dạ Huyền tấn công đầu tiên, nó vung côn nện xuống dã nhân, kình lực quét qua tứ phía. Mặt đất dưới chân dã nhân cũng vì chịu không nổi lực lượng cường đại mà bị ép lún xuống. Hắn cũng gầm lên vung chùy chống trả quyết liệt. Phía sau lưng Lăng Dạ Huyền, một bóng mờ xuất hiện, là thiếu niên tàn độc kia hắn đang tính ám toán từ phía sau nhưng lúc này một chiêu kiếm tuyệt thế quét qua suýt nữa đã chém đôi người hắn làm hai. Hắn nhanh chóng xoay 1 vòng trên không để tránh rồi hạ trảo xuống. Trảo thiết cùng kiếm va chạm tóe tia lửa, thân thể hai người di chuyển cực nhanh, tựa như có thể xuyên qua hư không.

Đột nhiên cả bốn người cảm thấy không khí bỗng nóng rực, phía trên trời một con chim thần đang giương cánh hót vang vọng. Sau đó nó bổ xuống như một mũi tên nhưng ngay lập tức bị một đạo hàn băng cản lại. Một thiếu niên điển trai tỏa đầy khí tức băng lãnh từ từ bước vào cuộc chiến, hắn đang hướng về Tiêu Thiên, muốn đọ kiếm với y.

Thế nhưng không để cho hắn được như ý, tiếng sáo trúc vang lên, ngay lập tức hàn băng tan ra, thiếu nữ như tiên tử kia nhướng mày liễu, công kích linh hồn của nàng có vẻ không mấy hiệu quả với người này, thần thức của hắn quá cường đại. Nhưng nàng cũng không nao núng, lại thổi lên một giai điệu du dương, trên diễn võ trường không ngừng hiện lên từng bông thanh liên lộng lẫy, hương thơm ngào ngạt. Những cánh hoa không ngừng bay lên rồi hóa thành những thanh phi kiếm sắc bén tấn công về phía trước.

Đáng tiếc chúng chưa gây được bao khó khăn thì hàng loạt đạo văn xuất hiện, hỏa hầu bao phủ, khí hỗn độn mịt mù. Thiếu niên hòa ái cũng ra tay, một phẩy quạt của hắn khiến toàn bộ võ trường bị chấn động, kình lực từ đâu không rõ đè ép xuống. Trên trời, một tòa trận pháp to lớn hiện ra, buông xuống lực ép khổng lồ. Những bông hoa của thiếu nữ kia đã bị hỏa lực đốt cháy sạch, còn nàng thì bị trọng lực đè ép xuống khó có thể di chuyển.

Lúc này, đằng sau thiếu niên hòa ái, một thiếu niên như báo lao vút đến, tay cầm tầm sét phát ra tử lôi đang hạ xuống. Nhưng hắn lại bị một quyền chấn động cho bay ngược ra ngoài, một chiếc nữ tử nhỏ xinh nhưng nguyên lực mênh mông kinh người đang nhằm vào hắn mà đánh, hơn nữa từ đằng sau nàng, từng đạo từng đạo cành liễu tuông ra, không ngừng quét về phía hắn. Thiếu niên đến từ Hạ Viên Thiên giáo không yếu thế, lôi điện phát ra chấn động đẩy lùi các cành liễu này.

Võ trường thực sự rất hỗn loạn, mọi người bất chấp tấn công, lẫn nhau ngăn cản, không ai được như ý. Đúng lúc này, Lăng Dạ Huyền đột nhiên bạo phát, nó không quản ai với ai, đệ nhất nhân sẽ thuộc về nó. Hóa hư thân pháp kích hoạt, mỹ thiếu niên như xuyên qua hư không xuất hiện bên cạnh thiếu niên Hạ Viên Thiên giáo rồi hét lớn: "Ngươi đỡ của ta một quyền."

Quyền âm chấn động, mặc dù đối thủ đã đỡ được nhưng tay càng bị chấn cho nứt toác, hắn không khỏi biến sắc, sao thiếu niên này lại mạnh dữ thế. Lăng Dạ Huyền thân như hổ, lực lượng như long, không ngừng ra quyền liên tiếp. Dù đối phương đã là nguyên thần cảnh nhưng cũng cảm thấy quá sức, bị đánh bay. Sau đó, nó cũng không quan tâm địch thủ này nữa, tay cầm côn quét về phía thiếu nữ nguyên lực dồi dào. Dù nhiều cành liễu bủa vây nhưng với thân pháp hóa hư, Lăng Dạ Huyền như tiến vào chỗ không người, hắc côn bổ xuống. Thế nhưng cũng không thành công, một thiếu niên khác xuất hiện, lớp lớp đạo văn buông xuống cầm cố Lăng Dạ Huyền.

Thế nhưng cũng ngay lập tức có người lao đến giải vây cho nó, tất nhiên là Tiêu Thiên, ánh kiếm đỏ rực chém qua nhưng hai người kia đã kịp tránh thoát. Kiếm khí tiếp tục quét đến thiếu niên có đôi mắt hoa tuyết, hắn lẩm bẩm: "Sớm đã muốn lĩnh giáo ngươi rồi." Hắn vung kiếm chém tan kiếm khí của Tiêu Thiên. Sau đó hét: " Ngươi cũng đỡ ta một kiếm."Tức thời hắn chém xuống một nhát, kiếm quang đóng băng mọi thứ trên đường nó quét qua. Tiêu Thiên cũng không nao núng, hắn lao lên đáp trả, kiếm khí như muốn xé tan thiên địa. Lưỡi kiếm va chạm phát ra tiếng kêu ken két, thanh âm đinh tai choáng váng đầu óc tất cả mọi người.

Nhiều tu sĩ bên ngoài khiếp vía, đây còn là chiến cuộc của các tu sĩ cấp thấp sao, lực phá hoại khủng bố như vậy, nếu còn trong võ trường mỗi người ở đây đều tùy thời diệt sát họ chỉ trong một chiêu.

Bạn đang đọc Thiên Dạ chi đích phu thê sáng tác bởi Hounan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hounan
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.