Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ấn ký đế vương thú

Tiểu thuyết gốc · 1735 chữ

Lăng Dạ Huyền không khỏi bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ. Một tồn tại khủng bố như đế vương thú lại ở thời đại nhân tộc không có đế, việc này sẽ có thể sẽ gây ra một đại diệt chủng, sẽ trở thành một thời đại hắc ám cho nhân tộc.

Thế nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán, sự thật thì vẫn còn nằm trong bóng tối. Lăng Dạ Huyền thực sự rất cảm thấy bồn chồn, cho với việc nó từng bị anh họ tập kích thì sự việc này càng hệ trọng hơn nhiều. Đây là sự tồn vong của cả nhân loại đấy.

Sau một khắc, Lăng Dạ Huyền quyết định quay trở lại, nó muốn xem thử con thú vương kia đã chết hay chưa.

Thế nhưng khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt khiến nó không khỏi hít một hơi lạnh.

Một con chim to lớn trọng thương đang nằm bất tỉnh trên đống đổ nát, bên cạnh đó thì có một đoàn ánh sáng lơ lửng. Thứ đó có hình dạng giống hệt cỗ thi thể đế vương thú kia nhưng lại thiếu đi vẻ linh trí, chỉ nhấp nháy chập chờn mơ hồ xoay quanh nơi đó.

" Là ấn ký còn sót lại của đế vương thú, gặp may rồi".

Lăng Dạ Huyền vô cùng kích động, đây chính là một vận may vô cùng lớn.

Rất lâu trước đây, nó từng đọc trong một quyển sách cổ. Các đại năng giả sau khi chết thường sẽ để lại một tia ấn ký trên thân thể của họ. Chúng là tổ hợp áo nghĩa đại đạo mà họ lĩnh ngộ cả đời, bao gồm cả các loại thần thông, công pháp do chính vị đại năng đó sáng tạo ra.

Đây cũng chính là cơ duyên hy hữu tuyệt vời nhất dành cho hậu thế về sau. Bởi lẽ ấn ký trên thực tế rất hiếm hoi vì có rất ít đại năng giả nào chịu để lại tham ngộ cả đời của bản thân cho một người hoàn toàn xa lạ mà không phải thuộc về huyết thống trực hệ.

Hơn nữa việc cô đọng tất cả thần thông, áo nghĩa vào một chiếc ấn ký sẽ tiêu hao tinh thần lực không nhỏ, không phải ai cũng làm được. Ngoài ra, ấn ký này còn là của một con đế vương thú nữa, đối với thú tộc, chúng luôn chú trọng đến truyền thừa huyết mạch thì sẽ càng hiếm có hơn nữa.

Nếu không phải có cuộc đại chiến kia khuấy động đánh thức cái ấn ký này thì thật sự không ai biết nó tồn tại.

Đế vương thú chính là không thể khinh nhờn, chỉ một chùm ấn ký bị kích thích đã tạo thành sức phá hủy kinh khủng như vậy. Cho đến hiện tại đây chính là một truyền thừa tuyệt vời, thứ này có ích rất nhiều đối với Lăng Dạ Huyền, có thể cho nó nhiều thêm sự dẫn dắt trên con đường tu hành.

Thế nhưng ngẫm nghĩ kỹ một chút, Lăng Dạ Huyền lại quyết định đưa ấn ký này cho tiểu Hắc.

Ấn ký thú tộc thì chắc chắn đối với thú tộc sẽ có thể dung hợp hoàn mỹ, có lợi rất lớn đối với Kim Sí Hắc Cực báo.

Vậy nên nó chắc chắn là một sự lựa chọn tuyệt vời cho tiểu Hắc rồi. Chính Kim Sí Hắc Cực báo cũng vô cùng bất ngờ, mặc dù nó rất muốn sỡ hữu cái ấn ký đó, nhưng nó cũng biết rõ thân phận của nó hiện giờ, dù sao nó cũng chỉ là một chiếc tọa kị mà thôi.

Không ngờ Lăng Dạ Huyền lại phóng khoán như thế, đây chính là cơ duyên chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu nhưng nó vẫn phóng khoáng bỏ qua quan hệ chủ tớ và tặng cho Kim Sí Hắc Cực báo truyền thừa đầy mạnh mẽ và quý giá này.

Mặc khác, tính cách của Lăng Dạ Huyền tuy rất tham bảo nhưng nó luôn trân trọng người khác và không bao giờ bạc đãi bạn bè, kể cả đó có là tôi tớ. Điều ấy khiến mọi khúc mắc đối với Lăng Dạ Huyền của tiểu Hắc cũng hoàn toàn được cởi bỏ.

Dù sao từ lúc bị bắt đến nay trừ phải chở thiếu niên này bay qua bay lại thì nó cũng được đối đãi rất tử tế, không phải chịu bất cứ ủy khuất nào.

Tiểu Hắc cảm động lắm, nó hấp thu truyền thừa rồi sau đó cung kính quỳ rạp trước mỹ thiếu niên một cái để thể hiện sự tôn trọng nhất của nó đối với chủ thượng của mình.

Chỉ cần nhận được ấn ký này thôi, dù tư chất có yếu kém thế nào đi nữa thì thành tựu sau này của nó nhất định cũng có thể đạt đến cảnh giới của một thú vương, thậm chí là mạnh mẽ hơn. Mà có thể sinh sống trong Điện Viên lâm này, làm gì có con thú nào là yếu đâu chứ. Hầu hết đều sẽ có dòng dõi thuộc về những vị thú vương bá chủ.

Sau khi tiểu Hắc khắc sâu ấn ký ấy vào trong khúc xương sọ của mình, cả hai lại một lần nữa nhìn về nơi đổ nát. Áp bức cỗ thi thể kia đã yếu đi rất nhất nhiều nhưng với cấp độ của cả hai hiện tại như cũ không thể tiếp cận.

Chí ít cũng cần phải là một đại năng giả hay một thú vương mới miễn cưỡng có thể tiếp cận được đi. Dù sao tồn tại nào có xưng danh "đế" đều đã sớm một chân bước ra khỏi phàm thai, trong mắt tu sĩ cấp thấp và người trần mắt thịt thì họ chính là thần thánh.

Thế nhưng từ bỏ món bảo vật thế này khiến Lăng Dạ Huyền rất không cam tâm, thế là nó quyết định lấy ra một chiếc hộp đồng. Thứ này có thể trữ vật và đủ sức chứa đựng cả một ngọn núi lớn.

Thế nhưng áp lực mà thi thể đế vương thú mang lại quá lớn, nếu thu không được nhiều khi còn hủy hộp đồng thì sẽ mất cả chì lẫn chài.

Ngoài ra còn một con hỏa diễm điểu đang nằm bất tỉnh nữa, sau khi xem xét, Lăng Dạ Huyền không khỏi sợ hãi. Thương thế thật khủng khiếp, toàn thân xương cốt nát bấy, linh hồn gần như tan vỡ, ngọn lửa sinh mệnh suy yếu đến cực điểm, thân thể này xem như đã tàn phế rồi.

Mặc dù vậy thì căn cơ của tu sĩ thì vẫn là đạo hạnh, thú tộc cũng thế, đạo hạnh vẫn còn thì cơ hội khôi phục hoàn toàn vẫn có khả năng.

Sau khi suy nghĩ một lát, Lăng Dạ Huyền đã quyết định sẽ giúp đỡ con chim này. Lăng Dạ Huyền khởi động hộp đồng, chiếc hộp phát ra ánh sáng lộng lẫy, trận văn dày đặt không ngừng chuyển động, con mắt chiếc hộp bắn ra một chùm tia rồi thu hỏa diễm điểu vào trong ngay lập tức.

Thế nhưng thi thể con đế vương thú kia thì ngay cả bảo vật do một vị chí tôn tạo ra cũng không thể thu nổi, dù cho Lăng Dạ Huyền đã vận chuyển hết một phần ba nguyên lực thân thể.

Đến khi cả con đế vương thú được thu vào rồi thì nguyên lực Lăng Dạ Huyền cũng đã tiêu hao gần hết, điều này làm cho nó vô cùng khiếp sợ. May mắn là chiếc hộp đồng này còn chịu được cái thi thể kia, không thì nổ tan tành từ lâu rồi.

Thu xếp xong thì trời cũng đã chập tối, Lăng Dạ Huyền cùng Tiểu Hắc tiến về phía một tòa động phủ gần đó để trú qua đêm. Thời gian để vượt qua Điện Viên lâm còn chưa qua một nửa, với tốc độ và sự am hiểu đường đi của tiểu Hắc thì chỉ cần vài ngày là có thể vượt qua nên cả hai đều không vội.

Màn đêm yên tĩnh buông xuống, ánh trăng xanh lơ lửng trên đỉnh núi, từng làn gió lạnh thổi vù vù qua các khe đá. Những âm thanh xào xạc của cỏ cây rung lên không ngừng, đây chính là thời điểm đi săn của rất nhiều con hung thú nguy hiểm.

Nơi đây nằm rất gần với trung tâm Điện Viên lâm, hung thú nhiều vô kể, tất cả đều vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần mất cảnh giác một chút cũng đủ để bị chúng xơi tái mấy trăm lần.

Lúc này, một tiếng hét thảm vang lên khiến cả Lăng Dạ Huyền và tiểu Hắc giật bắn mình, là âm thanh của con người. Có vẻ có người đã gặp nạn, cả hai ngay lập tức phi như bay về phía âm thanh được phát ra.

Quái lạ, nếu tính về tốc độ, Lăng Dạ Huyền phải là người di chuyển nhanh nhất mới phải. Vì nó sở hữu một tọa kị chuyên phi hành là Kim Sí Hắc Cực báo. Dù giữa đường có dừng lại vài chỗ nhưng chắc chắn vẫn có thể bỏ xa rất nhiều thí sinh, vậy mà chỉ mới một ngày đã có người bắt kịp rồi sao?

Cả hai hạ xuống cách đó một đoạn, khi chân vừa chạm đất thì "BÙM", kình khí cách đó không xa nổ vang. Âm thanh chiến đấu kịch liệt diễn ra, tiếng ken két va chạm vang lên liên tục.

Sạu đó, Lăng Dạ Huyền nhìn thấy một nam tử cao to, toàn thân bao phủ trong chiến giáp sáng bóng, tay hắn không ngừng vung mâu chiến đấu với một sinh linh nào đó.

Cách đó không xa là một cỗ thi thể đã bị xé làm hai đoạn, máu tươi chảy lênh láng, có lẽ là người đã hét thảm lúc nãy, ngoài ra còn có xác một con chim xanh nữa, nó cũng trọng thương nằm thoi thóp. "Là bị hung thú tập kích à?" Lăng Dạ Huyền thầm nhủ khi nhìn về bên kia.

Bạn đang đọc Thiên Dạ chi đích phu thê sáng tác bởi Hounan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hounan
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.