Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trên Thất Tinh đàn

Tiểu thuyết gốc · 1363 chữ

- Ngân bút Thiết thư Lâm Triều Phong, ái đồ Văn Khúc môn. Bao năm không gặp huynh vẫn vậy.

- Ưu Phàm, huynh từ bỏ cố nhân sao?

Phải, thư sinh kia chính là cậu bé Triều Phong năm nào. Lúc này, lãnh khí tỏa ra quanh thân hắn. Hắn lớn lên càng tiêu sái bao nhiều thì càng lạnh lùng bấy nhiêu. Vì xuất sắc, hắn được thủ tọa Văn Khúc môn - sư phụ hắn, Tùng Phong tử - đề bạt trông coi giới luật trong môn. Hắn được ban cho cái hiệu Ngân bút Thiết thư không chỉ vì cặp binh khí mà còn vì lẽ đó.

Lúc này, đạo nhân mặc mỗi cái áo cộc vì đã mất cái trường bào tiến lên giới thiệu:

- Văn Khúc môn đại đệ tử Diêu Tử Hạc hữu lễ.

- Thất đệ tử cự môn Diệp Ưu Phàm hữu lễ.

Lệ Giang thấy hai người thư sinh cũng chắp tay thi lễ:

- Tiểu tỳ Lệ Giang tham kiến hai vị công tử.

Triều Phong cười nói:

- Bằng hữu của Ưu Phàm đâu cần khách sáo.

Diêu Tử Hạc cũng gật đầu. Cả bốn người ngồi uống trà trên bàn đá trước ngôi nhà trúc. Ưu Phàm cất tiếng hỏi Triều Phong:

- Hôm nay có việc gì không? Sao lại rảnh dỗi đến thăm ta?

- Ta theo lệnh trưởng môn sư bá xây dựng Thất Tinh đài gần đây, nhân tiện ghé thăm huynh. Không ngờ huynh lại nhàn nhã phong lưu như vậy. Sớm biết như vậy ta đã không quấy rầy hai người.

Hắn nói đến đây liếc mắt nhìn Lệ Giang cười tinh quái. Lệ Giang hai má đỏ lên vội thanh minh:

- Lâm công tử tôi với Phàm ca..

- Ha ha ha, Phàm ca

Triều Phong nói đến đây lại cười lớn hơn. Ưu Phàm thấy vậy nhìn Lệ Giang nói:

- Không cần phải gọi hắn là công tử. Hắn là tên tiểu tử ngốc năm xưa không biết võ công chúng ta gặp trong thôn Hà Hoa đó.

Triều Phong cũng cười nói:

- Bây giờ đấu lại vị tất ta đã thua cô.

Ưu Phàm nhìn hắn lắc đầu nói:

- Đừng tự chuốc khổ, ta đã đem Ngũ lôi hóa thiên quyết truyền cho cô ấy rồi.

Triều Phong giả bộ nhăn nhó nói:

- Ưu Phàm, ngươi thật là trọng nữ sắc mà khinh bằng hữu.

Diêu Tử Hạc nãy giờ vẫn ngồi cười lúc này mới chen vào:

- Hai huynh đệ các người lâu ngày gặp nhau, thời gian tâm sự còn dài. Tuy nhiên đừng quên việc chính. Ưu Phàm, đệ không biết gì về Thất Tinh đài sao? Trưởng môn sư bá chưa nói cho đệ?

- Thật sự đệ không biết.

- Đáng tiếc, Thất Tinh đàn là đại hội tỷ võ của Nhạc Dương ta, thất môn đều phải tham gia. Đó là hội vui hiếm có.

Ưu Phàm thấy vậy nhìn Diêu Tử Hạc:

- Vui vậy có phải đệ cũng nên tham gia không? Diêu sư huynh?

- Ha ha. Cái này đệ nên đi hỏi sư phụ đệ rồi. Triều Phong ta không làm phiền hai người nữa. Sư phụ cho phép đệ ở đây vài ngày tâm sự cùng bạn cũ đó.

Nói rồi, Diêu Tử Hạc ngự kiếm bay mất không kịp gửi lời cáo biệt.

Đêm ấy, Triều Phong ở lại căn nhà trúc. Ưu Phàm cùng Lệ Giang làm vài món thanh đạm tiếp hắn. Nhìn Ưu Phàm lấm tấm mồ hôi từ trù phòng đi ra, Triều Phong kéo hắn lại hỏi nhỏ:

- Ưu Phàm, ngươi đối xử khách khí với nha hoàn như vậy từ khi nào? Có phải là có ý gì với cô ta không?

- Tiểu tử ngốc này, bao nhiêu năm qua chăm sóc ta vẫn là cô ấy. Ta và cô ấy đều bị người trong môn coi thường nương dựa nhau mà sống. Vì vậy..

- Vì vậy ngươi xem cô ta là thanh mai trúc mã có đúng không?

Ưu Phàm nở nụ cười không nói không rằng. Tả thủ dơ lên đánh vào mặt Triều Phong một bạt tai. Triều Phong cũng vớ cây chổi trong góc nhà đuổi theo. Hai người cầm hai cây gỗ lại giao đấu. Lần này là kiếm pháp Nhạc Dương. Chẳng bao lâu, Ưu Phàm bị trúng một gậy vào bả vai. Triều Phong nhìn chàng cười nói:

- Ta nhất định sẽ mách sư bá về tội lười biếng của huynh.

Vừa lúc đó thì tiếng Lệ Giang trong nhà la hoảng. Hai người vội chạy vào. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp lấm lem của nàng và cái nồi xém một góc Ưu Phàm đã đoán ra ngay. Chàng cốc nhẹ lên đầu nàng mấy cái rồi nói:

- Ta đã bảo cô không làm được rồi mà

- Phàm ca, không lẽ để huynh nấu mãi

- Thì ra đều là ngươi nấu cơm. Chả trách căn bếp gọn gàng như vậy.

Triều Phong lại cười rồi nói tiếp:

- Lệ Giang, cô thật có phúc khi làm nha đầu của tiểu tử ngốc này.

Hắn vừa nói vừa né phát cước của Ưu Phàm nhằm ngay mông hắn mà đá tới.

Ba người cứ đùa nghịch như vậy đến gần sáng mới thôi. Măng trúc Ưu Phàm nấu tuy thanh đạm nhưng là mĩ vị. Tài nấu ăn của Ưu Phàm thì Triều Phong đã biết từ khi ở Hà Hoa thôn.

Thất Tinh đàn đã được dựng xong. Bảy tiểu môn theo sắc phục của mình tề chỉnh đứng đợi lệnh. Hoàng Quang đạo nhân dõng dạc tuyên bố môn quy:

- Tỷ võ thất tinh, điểm tới là dừng, không được dùng ám khí, không được đả thương hay sát hại đồng môn. Ngoài ra, thắng thua là dựa vào sở ngộ của mình, không nhất thiết phải dùng võ công bản phái. Các con đã nghe rõ chưa.

Cả một rừng người nhất loạt hô rõ. Ông ta đi qua chỗ Ưu Phàm vỗ nhẹ vào vai chàng. Tỷ đấu diễn ra từ giờ Thìn đến giờ Tuất. Các tiểu môn lần lượt thi thố tài năng. Đã qua hai vòng thi, hầu hết đệ tử đã xuống đài. Tùng Phong tử đang đứng giữa võ đài dõng dạc tuyên bố:

- Đã đến vòng cuối, hiện chỉ còn hai cặp nhân thủ.

Mọi ánh mắt đều hướng về phía ông ta. Ông ta khoan thai phẩy tay áo rộng rồi nói tiếp:

- Cặp thứ nhất, Cự Môn Diệp Ưu Phàm đấu với Cự Môn Lệ Giang. Cặp thứ hai, Văn Khúc Lâm Triều Phong đấu với Cự Môn Tiêu Băng Diễm. Sau đây mời Tiêu Lâm hai người đánh trước.

Triều Phong cầm ngân bút và thiết thư chân điểm nhẹ một cái đã đứng giữa đài rộng. Nên biết, bộ binh khí này ít nhất cũng năng hai chục cân. Ẩn sau thân pháp khinh linh kia là một luồng nội lực thâm hậu. Trước mặt hắn, một cô gái áo hồng tay cầm bảo kiếm sáng lóng lánh. Cô ta rõ ràng mục tú mi thanh. Cả đôi nam nữ này đều lạnh lẽo như băng, ngạo khí toát ra trong đáy mắt. Triều Phong thi lễ rồi đạp xuống đất một nhát, cả người hắn lơ lửng trên không, thuận đà, hắn dùng hữu thủ phóng liền ba bút đâm về phía mi tâm cô gái. Băng Diễm, cô gái kia chính là Băng Diễm, con gái trưởng môn, liên tục thoái lui. Nàng ta vung kiếm gạt đỡ nhưng không hề nao núng. Rồi nàng ta di chuyển bộ pháp, thuận đà, trường kiếm nhắm ngay vào bụng Triều Phong mà đâm. Hắn dùng tả thủ đưa thiết thư ra đỡ, đồng thời ngân bút nhằm đỉnh đầu nàng đánh xuống. Bình, cả hai người tách nhau ra, cây ngân bút rơi xuống võ đài, bảo kiếm điểm hồng màu máu. Trong tay trái của Triều Phong cầm một chiếc kim thoa. Hắn lui xuống chắp tay nói:

- Đã nhường

Băng Diễm khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ thở hổn hển. Nàng ta bối rồi đáp lại:

- Hòa rồi.

Thế rồi nàng ta cũng lui xuống.

Bạn đang đọc Thiên Cực Kinh sáng tác bởi DạBằng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DạBằng
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.