Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàn toàn tự do

Tiểu thuyết gốc · 1134 chữ

Xem ra cái kỹ năng Siêu Liên Kết này nguy hiểm hơn tôi nghĩ, suýt nữa thì tôi đã dạy hư tiểu Hà rồi. Quay lại vấn đề kỹ năng Hóa trang, đây là kỹ năng rất tốt ở thời điểm hiện tại. Nhờ nó mà tôi và tiểu Hà sẽ không sợ gặp rắc rối về vấn đề danh tính Lửng chó của tôi nữa. Đương nhiên là tôi sẽ phải dùng thử để xem hiệu quả của kỹ năng này đến đâu.

Sau khi kiểm tra xong tất cả thông tin bản thân sau tiến hóa. Tôi kiên nhẫn chờ đợi đến hết thời gian 1 tiếng của hệ thống, trong lúc chờ đợi tôi dạy cho tiểu Hà chơi trò nối chữ và cả 2 chơi với nhau rất vui vẻ.

Sau khi tiến hóa xong, tôi chợt mở mắt. Liếc ngang ngó dọc cũng không thấy tiểu Hà đâu, tôi lên tiếng gọi:

- Gâu Gâu? (Tiểu Hà, em đâu rồi?)

Vừa gọi xong, tiểu Hà từ dưới gầm giường chợt nhảy ra, dọa tôi một trận thót tim. Có vẻ khi trốn dưới gầm giường thì kỹ năng dạ ẩn của cô bé đã tự kích hoạt khiến tôi không thể phát hiện ra. Vừa nhìn thấy tôi, mắt tiểu Hà chợt sáng lên, cố bé vội lao đến ôm, xoa xoa khắp người tôi.

- Oa! Oa oa, tiểu Bạch, hình dáng ngươi bây giờ trông thật mũm mĩm, thật là đáng yêu a.

Lần này tiểu Hà ôm tôi đặc biệt mạnh tay, làm tôi suýt chút nữa thì chết vì ngạt thở. Mãi một lúc sau tôi mới tách được người ra khỏi tiểu Hà, nhìn vào mặt cô bé khiến tôi chợt sững người.

Mặt tiểu Hà hiện tại trông giống như một con mèo mướp vậy, trên mặt tràn đầy bụi bẩn. Hẳn là do vừa nãy, cô bé trốn dưới gầm giường, mới khiến cả người bẩn thỉu như vậy.

Tuy nhiên, đây không phải là điều khiến tôi ngạc nhiên. Điều khiến tôi ngạc nhiên nằm ở trên đầu tiểu Hà. Đầu cô bé hiện đã không còn trọc lóc nữa, tóc trên đầu cô bé đang mọc dài ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Hiện đầu của cô bé đã dài ngang với kiểu đầu cắt ngắn của nam giới ở thế giới của tôi rồi.

Chợt nghĩ ra điều gì, tôi chợt mở bảng thông tin ra đọc lại vài lần, sau đó hô to lên:

- Gâu gâu! (Là kỹ năng Hồi phục!)

- A? Tiểu Bạch à, ngươi đang nói gì vậy?

- Gâu gâu! Gâu gâu! Gâu (Là tóc của em! tóc của em đã mọc lại rồi! Hơn...Hơn nữa...)

Tiểu Hà giơ tay sờ sờ lên đầu, vẻ mặt vui sướng

- Oa! Thật sự mọc rồi. Vậy là sau này ta không cần phải đội cái mũ kia rồi. Cái mũ kia đội nóng chết đi được.

- Gâu gâu gâu. (Không chỉ là tóc em đâu. Em mau ra soi gương đi.)

Nghe tôi nói, cô bé vội vã đeo mặt nạ, chạy vội xuống dưới phòng để mượn bà chủ quán trọ cái gương đồng. Bà chủ của quán trọ này cũng là người rất ưa thích trẻ con, lúc ăn cơm bà ấy còn đặc biệt tặng thêm cho tiểu Hà một quả chuối. Đột nhiên tiểu Hà muốn mượn gương đồng khiến bà khá là kỳ quái, tuy nhiên bà ấy cũng vẫn cho tiểu Hà mượn. Sau khi mượn được gương, tiểu Hà chạy tót vào trong phòng cởi mặt nạ ra rồi bắt đầu soi mặt mình.

Vừa soi một chút, cô bé liền bật khóc nức nở nói:

- Nó... Nó đang dần mờ đi...Hức... Nó đang biến mất đi rồi...Hu hu hu.

Trên mặt của tiểu Hà, vết sẹo vẫn luôn đi theo tiểu Hà suốt từ khi còn bé. Viết sẹo khắc hai chữ "Tiện Nhân" do con ả họ Văn kia khắc đang nhờ vào tác dụng của kỹ năng Hồi phục mà dần mờ đi. Vết sẹo này chính là một trong những nguyên nhân gây ra sự đau khổ suốt cuộc đời ngắn ngủi của tiểu Hà. Cô bé mặc dù còn chưa biết chữ, chưa thể viết được tên của chính mình, tuy nhiên 2 chữ được khắc trên má trái này thì cô bé lại biết. Chính những gia nhân luôn bắt nạt cô ở Văn gia, cũng chính là ả tiểu thư đã khắc ra vết sẹo trên mặt tiểu Hà đã dạy cho cô bé ý nghĩa của 2 chữ đó.

Sự biến mất của vết sẹo trên má trái cô bé giống như lưỡi đao chém xuống, chặt đứt sợi xích cuối cùng giam cầm tâm linh yếu ớt của tiểu Hà. Tôi chợt tiến lên, cọ cọ đầu an ủi tiểu Hà. Cố bé cũng khẽ ôm lấy tôi nói:

- Cám ơn ngươi Tiểu Bạch. Cám ơn ngươi. Hu hu hu.

Tôi giữ im lặng, nằm im trong lòng tiểu Hà. Tôi biết lúc này cô bé đang cần phải phát tiết hết những oan ức mà cô bé phải chịu suốt những năm tháng qua.

Sau khi nín khóc, tôi mang cô bé tiểu Hà với 2 mắt đỏ lòm vào phòng tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong, tiểu Hà mang tấm gương đồng đi trả cho bà chủ quán trọ, sau đó tiểu Hà mang tôi cùng đi ngủ. Đây có lẽ là giấc ngủ ngon nhất của cô bé từ khi sinh ra đến nay.

Thầm nghĩ dạo này tiểu Hà khóc có chút hơi nhiều, về sau tôi nhất định phải giúp cho cô bé vui vẻ mỉm cười, quyết không để cô bé phải khóc nữa. Trẻ con thì nhất định phải cười nhiều lên một chút, không thể cứ mãi khóc lóc được.

Trưa hôm sau, tôi và tiểu Hà lười biếng rời khỏi giường. Sau một hồi đánh răng rửa mặt, tôi và tiểu Hà cùng nhau ngồi trên giường thảo luận.

Vết sẹo trên mặt tiểu Hà hiện tại đã rất mờ, nếu không chú ý thì sẽ không đọc được 2 chữ được khắc trên mặt cô bé nữa. Và tóc cô bé hiện cũng mọc dài đến tận vai rồi, có lẽ chỉ cần đến mai thôi thì cô bé cũng sẽ hoàn toàn toàn không khác gì so với những đứa trẻ bình thường cả. Mặc dù kỹ năng hồi phục cũng không có tác dụng gì đối với thể trạng gầy gò, thiếu dinh dưỡng của cô bé, nhưng với sự ham ăn của mình thì tôi chắc chắc rằng chỉ khoảng tầm vài tháng nữa thì cô bé sẽ nhanh chóng trở nên đầy đặn hơn mà thôi.

Bạn đang đọc Thiên Cẩu sáng tác bởi Amae94
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Amae94
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.