Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết người

Tiểu thuyết gốc · 1102 chữ

Sau khi tạm chia tay với tiểu Hà, tôi quay đầu chạy về phía Nam của Văn phủ. Kế hoạch của tôi rất đơn giản, tôi muốn phóng hỏa đốt Văn phủ. Tôi nảy ra ý tưởng này khi ở khu vườn phía Nam Văn phủ mấy ngày trước vào ngày đầu tiên do thám khu vườn này.

Khi đó, sau khi suy nghĩ cách đánh lạc hướng sự chú ý của Văn gia để tôi và tiểu Hà có thêm thời gian chạy trốn, thì tôi chợt nhìn xuống mặt đất. Bên dưới và xung quanh mặt đất đều không được lát đá như những khu vực khác trong phủ, xung quanh đều có cỏ dại mọc um tùm. Hơn nữa, trong vườn còn không có hồ nhân tạo hay bể chứa nước nào, chỉ khi ra khỏi vườn đi thêm một khoảng nữa thì tôi mới nhìn thấy một cái giếng nước. Hẳn bình thường đám hạ nhân phải lấy nước từ giếng này rồi chạy một quãng đường khá xa để mang nước uống đổ cho đám yêu thú bên trong. Tôi lúc đó thầm nghĩ:

- Chúng mày đã giàu như thế mà sao còn tiếc tiền lắp đặt hệ thống phòng cháy chữa cháy chứ? Đây là chúng mày đang mời gọi tao châm lửa đốt chó đây mà.

- Nếu tao không khiến Văn phủ mày sáng nhất đêm nay thì tao không làm chó nữa he he he.

Đương nhiên, việc đốt Văn phủ này cũng không dễ dàng như vậy.

Đầu tiên, để đảm bảo khiến cho cái Văn phủ này có thể cháy đều, cháy to và khó dập tắt được, thì mỗi đêm tôi đều trộm một vài lọ dầu ăn nhỏ chôn luôn ở trong khu vườn đó. Đợi đến khi cần dùng thì tôi sẽ đào lên rồi rải đều lên đất. Mặc dù dầu ăn tác dụng kém hơn xăng nhiều nhưng có còn hơn không.

Tiếp theo, tôi cần phải xử lý tên hạ nhân canh ở trạm gác trước cửa vườn. Mặc dù khu vườn này canh phòng vô cùng lỏng lẻo, tuy nhiên nơi đó vẫn có một cái trạm gác.

Tôi cũng đã kiểm tra cái trạm gác đó rồi, bên trong chỉ có một tên hạ nhân ở đó canh mà thôi, hơn nữa còn không có thay ca vào nửa đêm.

Theo tôi đoán thì do nơi này là kinh thành nên bên trong phủ này mới canh phòng lỏng lẻo thế. Trừ những khu vực cất giữ đồ có giá trị như bảo khố hoặc nơi ở của những nhân vật lớn ra thì những nơi khác cũng không quá chú ý canh phòng.

Mục đích mà tôi phải xử lý tên hạ nhân này là bởi vì tôi sợ nếu hắn phát hiện ra đám cháy quá sớm thì sẽ gọi người dập lửa khiến thiệt hại của Văn phủ không lớn được như tôi mong muốn.

Dựa theo kế hoạch trong đầu, tôi nhanh chóng chạy vào vườn đào ra những lọ dầu ăn đổ lên đám cỏ dại.

Sau đó, tôi lợi dụng bóng đêm dần tiếp cận trạm gác ở phía trước khu vườn.

Sau khi tiếp cận trạm gác, nhìn thấy tên hạ nhân trông ở đó làm tôi cảm thấy ngạc nhiên. Đây là một người mà tôi quen, chính là tên lùn đi cùng tên Phong ca lúc trước, hắn đang ngồi trên ghế, ngửa đầu gáy rất to. Bên cạnh hắn là con gà điểu kê, cũng là yêu thú của hắn đang nằm ở góc phòng, cũng đang nhắm mắt ngủ.

Mặc dù tôi cảm thấy mình có thể giết chết hắn bằng cách ám sát khi hắn đang ngủ say như chết kiểu này, nhưng tôi vẫn dùng giám định lên người hắn để đảm bảo không có sai sót.

[Chủng tộc: Nhân loại

Tên: Văn Chung

Đẳng cấp: Luyện thể kỳ tầng 5

Cấp độ: 9/50

Trạng thái: Khỏe mạnh

Máu: 47/47

Tiên khí: 13/13

Sức tấn công: 15

Sức phòng thủ: 7

Tiên lực: 3

Tốc độ: 5

Kỹ năng: +Chủ động: Không

+Bị động: Không

Giới thiệu: Hạ nhân Văn gia, tu vi rác rưởi, kinh nghiệm chiến đấu gần như không có.]

Tôi thầm nghĩ:

- Yếu kinh, chỉ mạnh hơn con thằn lằn lần trước mình giết. Giờ thì mình cũng hơi hơi hiểu vì sao nhân loại thế giới này suýt thì diệt vong rồi. Tu vi luyện thể tầng 5 mà chỉ có tẹo chỉ số thế này... Chậc chậc.

Lòng thầm nghĩ nhưng chân tôi không có dừng lại, từ từ tiếp cận gần tên Văn Chung kia.

Sau khi đi vào trạm gác, kỹ năng dạ ẩn của tôi mất hiệu lực do trong trạm gác có mấy cái đèn cầy thắp sáng khiến thân hình tôi lộ ra. Tuy vậy tôi cũng không quan tâm lắm do đối phương đang ngủ say, đợi đến khi hắn phát hiện ra tôi thì tôi cũng đã cắn nát cổ hắn rồi.

Tôi từ từ tiếp cận hắn, nhẹ nhàng nhảy lên cái bàn mà hắn đang ngồi. Khi tôi đang hạ thấp người, chuẩn bị nhảy lên cắn đứt cổ hắn thì đột nhiên dị biến xảy ra.

Con gà đang ngủ ở góc phòng bốc mở bừng mắt, kêu lên một tiếng thật to:

- Cục Cục Tác!

- Hả?

Tên Văn Chung kia mở mắt, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đột nhiên

Phập Xoẹt Phụt

Thật ra tiếng kêu của con gà kia đã làm tôi bất ngờ, khiến tôi hoảng loạn nhảy về phía tên lùn kia khi chưa ngắm kỹ. Kết quả là tôi đã nhảy hụt, tôi ngảy cách khu vực cổ hắn một đoạn. Nếu cứ theo đà nhảy này thì nhiều nhất tôi chỉ có thể cắn vào vai hắn mà thôi.

Trong nháy mắt, tôi quyết định thật nhanh cắn vào vai tên này và bám vào người hắn, rồi sau đó dùng móng cào vào cổ hắn.

Một cột máu bắn ra từ cổ tên hạ nhân lùn này, cả tôi lẫn hắn ngã lộn ngược về phía sau.

Rầm

Tôi quay người nhìn hắn, chỉ thấy hắn ôm cổ ngồi dậy, chỉ vào người tôi như muốn nói gì đó nhưng âm thanh phát ra chỉ có tiếng Ọc...Ọe. Máu từ cổ hắn chảy xuống nhiễm đỏ áo trên người hắn ta.

Trong khi đang đợi hắn ngã xuống vì mất máu thì đột nhiên một cái móng đánh trúng vào bụng trái của tôi

Bốp

Bạn đang đọc Thiên Cẩu sáng tác bởi Amae94
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Amae94
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.