Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chạy trốn

Tiểu thuyết gốc · 1931 chữ

Trần Dương từ trên người của Tần Viễn lấy được "Thẻ thông hành" nhưng hắn cũng không vội rời khỏi.

Tuy đã có tấm thẻ có thể rời đi bất cứ lúc nào nhưng hắn không thể nghênh ngang chạy ra được. Chưa nói đến nơi đó cảnh vệ canh chừng nghiêm mật không lúc nào buông lỏng, chỉ cần bị bọn chúng đánh hơi thấy điều không đúng là sẽ lập tức bị bao vây.

Hệ thống tự động cũng sẽ bị ngắt, cả căn cứ cùng với thể giới bên ngoài sẽ hoàn toàn cách biệt, lúc đó chỉ còn dùng cách thô bạo để phá cửa, thời gian đó là đủ để hắn rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục, đây chính là tình huống bết bát nhất có thể diễn ra.

Trần Dương đã thử muốn vô hiệu hóa hệ thống điều khiển nhưng không thể thành công, cho dù hắn đổi lấy viruss cao cấp bên trong hệ thống nhưng cũng không thể nhảy qua được tường lửa bảo mật.

"AI, đổi cho ta hệ thống tích trữ cùng hệ thống vận hành của Mark 1."

Vốn dĩ Trần Dương còn muốn tận dụng nốt những vật liệu thừa thãi kia để làm đường dây điều khiển cho bộ giáp nhưng hiện tại thời gian không cho phép hắn do dự.

Còn cả thảy hai tiếng trước khi giao ca, đây chính là thời gian tối đa trước lúc có người phát hiện ra điều hắn làm ở phòng giám sát, Trần Dương phải thật nhanh chóng hoàn thành công việc.

- Tinh, đổi thành công, trừ 320 điểm thưởng.

Trần Dương cảm thấy đau răng cực kỳ, nguyên cái lõi năng lượng đã mất tới 300 điểm thưởng, vậy mà chỉ có thể dùng trong một tiếng, vậy nên hắn mới không nguyện ý bỏ tiền ra mua nó là vì vậy.

Trần Dương ngay sau khi lấy được thứ mình cần liền tìm đến một ổ điện cạnh đó, lõi năng lượng mới lấy về còn chưa có gì, phải nạp đầy mới sử dụng được.

Sau đó hắn liền cầm mớ linh kiện trên mặt đất lên lần theo hướng dẫn bắt đầu lắp ráp.

...o0o...

Trần Dương ngồi bên trong phòng nghiên cứu của Tần Viễn đã mất gần một tiếng, bên cạnh hắn còn có một xác chết nhưng điều đó không hề ảnh hưởng tới hắn, hiện tại hắn đã sơ bộ hoàn thành kết nối các linh kiện lại với nhau.

Xong xuôi, hắn lấy viên Capsule trong ngực ném xuống mặt đất, bộ giáp Mark1 liền xuất hiện.

Trần Dương cẩn thận ráp nối từng chi tiết lại với nhau, do đã định hình từ trước nên chỉ mất chưa đến mười phút đã hoàn thành.

Nhìn đồng hồ, thời gian chỉ còn lại hơn ba mươi phút, lại nhìn lõi năng lượng đã nạp được quá nửa, Trần Dương quyết định hành động.

Hắn cầm lên chiếc bộ đàm lấy được từ trên người tên cảnh vệ kia, ấn vào nói: "Các đơn vị chú ý, Số 22 đã mất kiểm soát, hiện hắn đang ở dưới tầng cuối cùng của căn cứ, quân tiếp viện lập tức đi tới, mau chóng phong tỏa mọi lối ra."

...o0o...

Đám cảnh vệ đang chơi bời vui vẻ nghe thấy thông báo này ai nấy đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Đây lại là chuyện gi? Số 22 mất kiểm soát?

"Không phải hắn đã bị tẩy não rồi sao?"

"Chết tiệt, không ngờ lại xảy ra chuyện này."

"Mau lên, lập tức đi đến đó, không thể để nó hủy hoại các nghiên cứu có giá trị."

Cả đám liền trở nên nhốn nháo, rất nhanh liền đã có một nhóm chạy đi.

"Mau chạy đi xin chỉ thị của Tần giáo sư."

"Chết tiệt, phòng giám sát không biết đang làm chuyện gì nữa, tại sao còn chưa bật chương trình cảnh giới?"

"Nhanh, nhanh, nhanh!"

...

Rầm rập rầm rập...

Tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp nơi, những nghiên cứu viên giờ phút này sọ hãi co lại thành từng đoàn không dám động đậy.

Trần Dương hiện đang trốn trong một căn phòng kế bên phòng của Tần Viễn, những tên cảnh vệ kia không hề biết hắn cũng sở hữu bộ đàm. vì vậy kế hoạch của bọn chúng hắn đều tường tận, thậm chí có thể lấy đó để phản kích.

Cảnh vệ chia làm ba nhóm tản đi khắp căn cứ, một nhóm thì chạy đến phòng của Tần Viễn, hắn chính là lãnh đạo cấp cao cần ưu tiên bảo vệ, an toàn của hắn phải được đặt ở mức cao nhất. Nhóm thứ hai chạy đến phòng giám sát theo dõi tình hình, phần còn lại tập trung toàn bộ về phía tầng hầm.

Tầng hầm chính là ở tầng 5, phòng giám sát ở tầng 3, phòng của Tần Viễn ở tầng 2.

Chỉ một hai phút sau, Trần Dương liền nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân bên ngoài, đoán chừng là nhóm người kia đã chạy đến.

"Báo cáo, cửa đã bị khóa, xin chờ mệnh lệnh."

"Phá cửa!"

Tên cầm đầu nói: "Hiện tại không lo nhiều được như vậy, đây cũng là vì bảo đảm an toàn cho giáo sư."

Ầm!

Hai tên bên cạnh nghe thế liền nhấc chân đạp phăng cánh cửa, kế đến hơn mười người liền ồ ạt chạy vào.

Hít!

Vừa vào đến nơi, cảnh vật bên trong liền khiến bọn hắn kinh hãi biến sắc, ai nấy cũng dều hít vào một ngụm khí lạnh. Tần Viễn hiện tại thật sự thảm, độc tố của Trần Dương kỳ thực mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần lão chết là sẽ đẩy nhanh tiến độ phân hủy, đến khi đám người này đến đây thì cơ thể lão đã không còn ra hình người rồi.

Giáo sư chết rồi? Đây lại là chuyện gì?

Cả đám khuôn mặt ngu ngơ không hiểu chuyện gì diễn ra, từ lúc nghe tin số 22 phản động họ đã cả thấy bản thân giống như đang mơ rồi, hiện tại tình huống trước mặt càng khiến đại não thêm trì trệ, cả đám ú ớ không biết làm gì tiếp theo.

"Giáo sư không thể bị nghiên cứu của mình giết chết được, không ổn!"

Tên cầm đầu nhóm người đột nhiên giật bắn người tỉnh lại, hắn vội vàng cầm bộ đàm hét lên: "Chúng ta bị lừa rồi, số 22 không có ở tầng 5 đâu, hắn đang ở trên tầng 2, giáo sư chính là bị hắn giết, tất cả mau quay trở lại."

"Muộn rồi!"

Đúng lúc này, từ bên ngoài liền xuất hiện một tên cảnh vệ, không đợi mọi người kịp hiểu chuyện gì thì chỉ thấy hắn vứt ra ba quả cầu hình tròn rồi nhanh chóng chạy mất.

Lộc cộc...

Ba vật kia lăn vào bên trong, đến khi dừng lại thì hình ảnh của chúng liền hiện rõ trong tầm mắt của môi người.

"Là lựu đạn, mau nằm xuống!"

Bùm! Bùm! Bùm!

Toang! Ầm ầm!

"Có chuyện gì xảy... xè xè... ra vậy, tổ ba mau báo cáo... xè xè..."

Đám cảnh vệ phía dưới đang cấp tốc chạy lên thì nghe thấy bên trên truyền đến một âm thanh nổ tung, bọn chúng vội vàng gọi đến nhưng không hề nhận được hồi âm.

Âm thanh duy nhất kịp truyền lại trước khi hoàn toàn biến mất là tiếng hét toán loạn "có lựu đạn" cũng âm thanh của một vụ nổ vang trời kèm theo đó là âm thanh đổ vỡ.

Gì đây, chuyện này là do số 22 làm sao?

Hai tổ còn lại đều kinh nghi không ngừng, số 22 trong mắt họ là một cỗ máy không có cảm xúc không ngờ hiện tại lại có thể lật lên sóng gió ngập trời.

Chẳng lẽ số 22 không hề bị tẩy não mà vẫn đang lừa gạt mọi người chờ thời cơ trốn thoát?

Nghĩ đến đây sau lưng mỗi người mồ hôi lạnh tuôn ra nhiều như tắm, họ cảm thấy bấy lâu nay mình sống cũng một con thú dữ mà không hề phát giác, một con thú dũ biết ẩn nhẫn chờ đợi thời cơ căn họ một miếng thật đau. Đi qua quỷ môn quan mà không hề hay biết, sống lưng mỗi người đều lạnh toát.

Tâm cơ thật thâm trầm đủ khiến người khác tê cả da đầu, mà nhớ lại thì chính số 22 tự biến mình trở thành mờ nhạt trong mắt bọn họ từ đó giảm lực chú ý của đám người, thậm chí ngay cả lãnh đạo cấp cao cũng bị hắn qua mặt.

Nếu hôm nay không bắt được số 22 thì chắc chắn bọn chúng sẽ phải hứng chịu cơn giận xung thiên của đại tá, Lâm Chấn là một người không nói đạo lý, để hắn biết được lúc mình vắng mặt mà xảy ra chuyện này đảm bảo cả đám đầu lìa khỏi cổ.

"Tất cả mau tập trung, tuy số 22 có mạnh nhưng hắn không thể nào địch lại nhiều người như vậy, hiện tại đã tổn thất nhiều như vậy, ta cho phép các ngươi nổ súng!"

Nhóm đến phòng giám sát sau khi nhận được thông báo liền cấp tốc chạy đến, song Trần Dương đã tính toán quan, thời gian chạy lên ít nhất cũng mất hai mươi giây, thời gian này đối với hắn đã là quá đủ.

Bùm! Bùm! Bùm!

Trần Dương liên tiếp ném ra thêm ba quả lựu đạn về phía cầu thang, ba đạo âm thanh vang lên, lực lượng bạo tạc cũng vì vậy mà đem đường đi lên đánh xập, đất đá hai bên vì bị chấn động cũng rơi xuống lấp kín đường đi.

Đám cảnh vệ kia thấy vậy liền biến sắc, cả đám vội vàng lùi lại, tên đầu lĩnh bên trong vôi vàng hét lớn:

"Đi, quay trở lại phòng giám sát."

...o0o...

Trần Dương chưa từng muốn chính diện chiến đấu với đám người này, nhiều như vậy hắn hoàn toàn không phải đối thủ, hắn làm vậy chỉ là nhốt bọn chúng ở đấy một lúc để có thể dễ dàng hành động.

Trần Dương lấy ra Mark 1, ấn nút, khoang điều khiển liền hiện ra.

Bước vào bên trong, Trần Dương liền câu thông với hệ thống:

"AI, hệ thống tự động của bộ giáp hiện do ngươi phụ trách. Mất bao lâu để có thể kết nối?"

- Tinh, bắt đầu quá trình kết nối hệ thống tự động, thời gian tổng cộng mất 10 giây.

- Tinh, kết nối hoàn tất, kí chủ có thể ra lệnh cho bộ giáp thông qua hệt thống.

"Đi thôi!"

Trần Dương nghe vậy liền nhấc chân chạy lên tầng 1, khi cử động khiến hắn kinh ngạc không thôi.

Mark 1 vậy mà có thể chuyển động linh hoạt không khác biệt hoàn toàn với vẻ ngoài đồ sộ của nó, thậm chí tốc độ cũng không hề kém, Trần Dương do lần đầu được trải nghiệm cảm giác này cũng hưng phấn không thôi.

Rầm rầm...

Từng bước chân nện xuống mặt đất đều vang lên âm thanh trầm đục mạnh mẽ, Mark 1 cứ thế xông thẳng đến như một pháo đài thép quét sạch mọi chướng ngại vật.

Đến đi, tự do!

...o0o...

Bạn đang đọc Hệ Thống Tại Thế Giới Dragon Ball sáng tác bởi ThánhThủThầnMa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThánhThủThầnMa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 96

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.