Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Côn Lôn Chi Mộ

Phiên bản Dịch · 2465 chữ

Đến lúc xế chiều hôm đó mới thấy Tô Thanh Quân trở lại động phủ của mình, lúc này thì Dịch Hân cũng đã rời đi chỉ còn mỗi Lục Trần đang lúi húi làm việc.

Mảnh linh điền rộng ước chừng hai mẫu rộng rãi thoáng đãng, trên đó đang trồng hơn chục căn Ưng Quả cách nhau mười phân, với khoảng cách đó đủ đảm bảo cho chúng hấp thu đầy đủ dinh dưỡng cũng như linh khí để phát triển khỏe mạnh nhất

Đầu tiên Lục Trần xem xét cẩn thận qua cả thảy đám linh dược một chút, chọn ra một gốc có khả năng thành thục cao nhất đem nó chăm sóc kỹ càng, sau một hồi bận rộn thì hắn tỏ ra thấm mệt đành ngồi vật ra cạnh đó nghỉ ngơi. Hắn vừa ngồi thở vừa nhìn căn nhà tranh cạnh tồi tàn cách đó không xa mà có chút cười khổ;

“Lăn lộn lâu trong đám đệ tử tạp dịch như vậy mới vất vả bò lên cao tí kiếm được gian nhà tử tế để sống thì kết quả lần này lại quay lại ở nhà tranh, thật sự là càng hỗn càng thấy thất bại a”

“Cái gì càng hỗn càng thất bại cơ” Chợt có một âm thanh thình lình vang lên từ sau lưng hắn. Lục Trần quay đầu nhìn lại chỉ thấy Tô Thanh Quân không biết đã đứng sau lưng nhìn hắn từ bao giờ

Lục Trần đành cười trừ rồi đứng lên nói

“Chẳng qua là tùy tiện nói đùa chút thôi, không có gì cả”

Tô Thanh Quân đối với câu trả lời của hắn cũng chẳng thèm cười mà chỉ nghiêm túc nhìn Lục Trần rồi trịnh trọng nói:

“Ưng Quả này đối với việc tu luyện của ta vô cũng trọng yếu, nên ngươi phải tập trung hết sức chăm sóc cho ta, ta không muốn xảy ra bất cứ sai lầm dù là nhỏ nhất nào cả”

Lục Trần hơi ngẩn ra, dường như không nghĩ tới Tô Thanh Quân lại coi trọng chuyện này như vậy, nhưng chỉ chốc lát hắn cũng thu hồi vẻ cười cợt, nghiêm túc cam kết:

“Tô sư tỷ xin cứ yên tâm, công việc này là ta cố gắng tranh thủ đến nên ta sẽ hết sức tận lực làm việc, nhất định sẽ không có chút lơ là nào”

Tô Thanh Quân gật đầu thỏa mãn

“Vậy thì tốt, mặt khác nếu ngươi làm tốt việc này cho ta thì ta chắc chắn sẽ thâm tạ đảm bảo không kém hơn so với phần thưởng của Lưu Hương Phố, tóm lại chắc chắn sẽ khiến ngươi hỗn ngày càng tốt, ngươi có thể yên tâm”

Trên mặt Lục Trần lộ ra vẻ lúng túng hiếm thấy, hắn cười khổ trả lời

“Vậy ta đa tạ sư tỷ trước rồi”

Tô Thanh Quân gật nhẹ đầu rồi quay người hướng về phía động phủ đi đến. Nhưng lúc này chỉ thấy Lục Trần lại gọi với theo

“Tô sư tỷ, thời gian Ưng Quả thành thục chắc sư tỷ cũng đã biết rồi nên ta sẽ cố gắng bồi dưỡng nó thật tốt cho đến khi thành thục, bất quá để nhiệm vụ hoàn thành một cách thuận lợi thì ta phải nói trước là trong khoảng thời gian này tốt nhất ngươi không nên tùy ý rời khỏi động phủ”

“Tất nhiên là thế rồi. Mấy ngày gần đây là xuống núi là để xử lý nốt một số tạp vụ để thời gian kế tiếp còn tĩnh tu bên trong động phủ do vậy người cứ yên tâm về chuyện đó”

Lục Trần nhếch miệng nở nụ cười, nói: “Được.”

Tô Thanh Quân khẽ nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi. Mà Lục Trần giờ đây thì lại một lần nữa ngồi xuống chỗ cũ, hắn nhìn mảnh linh điền trước mặt rồi lại ngắm bầu trời trong xanh không một chút mây bên trên rồi cảm khái một cái

“Công việc của ta bây giờ cũng có thể coi là một nhà nông chính hiệu đi ha, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời …”

[Dịch giả: dnp]

Có ngày thì sẽ có đêm, hết quang minh thì tất sẽ đến hắc ám

Thời điểm Lục Trần đang đứng cái nơi như nhân gian tiên cảnh mà cảm khái nhân sinh thì ở một nơi khác của Côn Lôn Sơn Hà Nghị đang chậm rãi bước trên một con sơn lộ heo hút, chỉ thấy nơi đây dù đang ban ngày nhưng vẫn chứa một chút lạnh lẽo làm cho hắn như cảm nhận được đằng trước đang có một thứ gì đó tà ác đang tiếp cận hắn vậy

Dãy núi Côn Lôn rộng lớn với đa phần là những khu vực rộng rãi sáng sủa rất có khí tượng của một danh môn chính phái như Côn Lôn Phái. Chỉ là một cái tông môn khổng lồ như vậy thì tất nhiên sẽ không như vẻ bề ngoài mà thế nhân thường thấy. Ít nhất thì trong mắt Hà Nghị là như vậy, thời điểm hắn đi đến trước ngọn sơn phong trước mặt, hắn cảm nhận được ẩn giấu sau vẻ ngoài lẫm liệt của nó là một mặt hắc ám khác, đầy lạnh giá.

Dù cho giờ khắc này đang là ban ngày, mặt trời chói chang vẫn còn treo trên đỉnh đầu nhưng cảm giác lạnh lẽo đó vẫn hiện hiển không có chút nào biến mất

Ngọn sơn phong này vốn nhiều năm rồi nằm tại đây nên cũng chẳng có ai buồn đặt tên cho nó, thế nhưng bởi vì nó nằm tại một nơi heo hút không người đến thành ra người ta quen mồm gọi nó là Vô Danh Phong nên giờ thành tên chính thức của nó luôn

Ngọn Vô Danh phong này ẩn khuất sâu trong một dãy núi nhỏ của Côn Lôn, xung quanh toàn là những dãy núi cao lớn làm che khuất phần lớn ánh sáng tự nhiên nên bình thường nó luôn âm u, băng hàn đầy vẻ cô tịch thành ra xưa nay chẳng được mấy ai thích thú ghé thăm cả. Ở một góc nhỏ càng thêm âm u của ngọn Vô Danh phong tồn tại một căn nhà Từ Đường nho nhỏ

“Nghĩa Mộ”

Hà Nghị nhìn tòa nhà có vẻ âm u trước mặt rồi lẩm bẩm hai chữ đang được treo trên tấm biển trước cửa gian nhà

Đây chính là phần mộ nơi thu thập các thi hài người chết của Côn Lôn Sơn. Cũng không phải tất cả người chết của Côn Lôn Phái tu sĩ đều được đưa đến nơi này, những tu sĩ có đạo hạnh cao như Chân Quân, Chân Nhân còn có cả Kim Đan hay Trúc Cơ sau khi tử vong sẽ được an táng ở những địa phương non nước hữu tình để có thể hưởng hương khói của hậu bối cung phụng thường xuyên. Khung cảnh ở những nơi đó hoàn toàn đối lập với khung cảnh ở Nghĩa Mộ này

Nơi đây là khu vực tối tăm, âm u chuyên an táng một số cô hồn dã quỷ những người mà khi còn sống là tầng lớp thấp nhất ở Côn Lôn Phái. Thi thể Hạ Trường Sinh chính là được đặt ở nơi này

Theo lý thuyết nếu như để phục vụ điều tra thì thi thể vốn phải giữ nguyên hiện trạng thế nhưng cho dù các cao nhân của Côn Lôn Phái có tu vi thông thiên triệt địa thì cũng không thể duy trì một bộ thi hài ở khu vực đông người ngụ cư được, hơn nữa Hạ Trường Sinh cả đời cũng chả có chút danh tiếng gì nên lúc chết cũng là vô danh tiểu tốt thành ra chẳng có cơ hội được đưa vào Côn Lôn chi mộ, vì lẽ đó nên thi thể của hắn được an táng tại Nghĩa Mộ

Hai cánh cửa lớn của Nghĩa mộ có màu đen tuyền, dưới sự âm trầm của nơi này trông nó càng thêm đặc biệt cao lớn kèm theo vẻ u ám, Hà Nghị dừng bước trước đạo môn hộ nhẹ nhàng thở ra một hơi như muốn lấy thêm chút dũng khí

Hắn cũng là lần đầu tiên tới nơi này, bình thường thì hầu như chẳng có đệ tử nào nguyện ý tới đây cả nên nơi đây lúc nào cũng hoang vắng không bóng người

Hắn khẽ giơ tay lên gõ hai phát vào cánh cửa, chỉ thấy vang lên hai tiếng kêu trầm thấp lan rộng trong không gian mà chẳng thấy phía sau đó có chút động tĩnh nào, có chăng chỉ là một mảnh trầm mặc như cũ

Hà Nghị khẽ nhíu mày rồi lấy sức gõ thêm mấy phát thật kêu nữa thì cuối cùng cũng truyền đến một chút động tĩnh

Chốc lát sau, phía sau cửa vang lên tiếng bước chân, từ từ đến gần, sau đó hắc ám môn hộ chợt mở bung ra.

Một gương mặt già nua gầy yếu lộ ra từ bên trong khe cửa, trong lúc nhất thời Hà Nghị cũng chẳng thấy rõ người đàn ông trước mặt bao nhiêu tuổi, hắn nhìn chằm chằm con mắt có chút ấn tượng của lão canh mộ

Trong đôi con mắt đó chỉ thấy chẳng tồn tại chút hào quang nào cả, nó như ngọn nến sắp tàn, đèn sắp cạn dầu vậy.

“Chuyện gì?”

Giọng nói gắt gỏng vang lên kèm theo ánh mắt vô hồn có chút dại ra của lão kết hợp khung cảnh âm u nơi đây làm cho Hà Nghị theo bản năng rùng mình một cái

Bất quá dù sao hắn cũng có một thân tu vi thâm hậu nên rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn đưa tay lục lọi trong ngực một lát rồi lôi ra một tấm thủ lệnh nói:

“Ta là Hà Nghị, nhận lệnh của Chưởng Môn, đến kiểm tra thi thể của Hạ Trường Sinh mới được đưa qua cách đây mấy hôm

Lão canh mộ chẳng buồn động đậy, hắn liếc xuống nhìn một cái rồi trầm mặc đứng đó, một lát sau như bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hắn khàn khàn nói:

“Vào đi”

Nhìn thân ảnh trước mặt xê dịch ra khỏi cửa, Hà Nghị không khỏi do dự một chút nhưng rồi hắn vẫn bước qua. Thời điểm bước qua ngưỡng cửa, hắn cảm giác được như sắc trời càng thêm u ám thêm một chút

Phần lớn phòng ốc trong đây rặt một màu đen, trong đó có một loạt các bộ quan tài đặt song song cạnh tường, phía sau le lói đến một chút ánh sáng từ ngọn nến đang cháy dở

Dường như nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hà Nghị, lão gác mộ chậm rãi đi qua, thấp giọng nói:

“Có chút ánh sáng dẫn đường thì người vừa chết mới có thể tìm thấy lối đi đến cõi âm hư vô được”

Hà Nghị khẽ thay đổi sắc mặt, bỗng hắn lại hỏi:

“Thế những gian nhà tối đen kia thì sao”

Lão gác mộ quay đầu lại, hướng đôi mắt đục ngày nhìn hắn rồi trả lời

“Đó là nơi chứa những tên đã chết lâu rồi, hồn phách cũng đã đi xa”

Hà Nghị nhìn chằm chằm lão gác mộ, con ngươi có chút hơi co rút lại.

[Dịch giả: dnp]

Trước đó một ngày, Hà Nghị mới biết được nơi đây có tồn tại một khu nghĩa trang dạng như thế này, hắn chưa từng tới nơi này bao giờ nên cũng không biết nơi đây âm u khủng bố như vậy, đã thế còn thêm một lão gác mộ quái dị. Nếu không phải hắn nhận thức được hiện tại hắn đang ở trên Côn Lôn Sơn thì chắc Hà Nghị phải quy cho cái lão trước mắt này là tà ma ngoại đạo mất

Hắn thậm chỉ còn cảm thấy mấy tên Ma giáo hung tợn tà ác hắn gặp trước đây nếu nói so về độ âm trầm cũng chẳng bằng lão gác mộ trước mặt

Thế nhưng Côn Lôn Phái nếu có thể giao cho lão trông mộ ở đây thì chắc không phải là yêu nhân gì đó mà đại khái là do hoàn cảnh nơi đây âm khí quá thịnh nên lâu ngày lão mới biến thành như thế. Nghĩ đến đây, Hà Nghị có chút đồng tình nhìn người trước mặt, bất quá trước giờ tâm trí hắn luôn kiên định nên rất nhanh chóng bỏ qua những suy nghĩ vớ vẩn. Hắn chợt hỏi lão gác mộ

“Thi thể Hạ Trường Sinh hiện đang ở đâu?”

Chỉ thấy lão giờ tay lên chỉ về một đình viện cách đó không xa

Hà Nghị nhìn động tác giơ tay có vẻ chầm chậm xen lẫn có chút cứng ngắc của lão thì cảm thấy rùng mình, hắn vẫn chưa xác định được rốt cục lão là người hay quỷ nên khôn nhịn được mà hỏi

“Tay ngươi bị làm sao vậy”

Lão trầm mặc chốc lát rồi trả lời: “Giả.”

Hà Nghị có chút ngẩn ra, cẩn thận nhìn lại một chút thì quả nhiên phát hiện ra cánh tay của lão tuy vẻ bề ngoài nhìn không có gì khác biệt với người thường nhưng nhìn kỹ thì sẽ nhận ra nó là dùng gỗ đẽo thành

Phát hiện này khiến hắn có chút lúng túng, hắn vội vàng hít sâu một hơi để bình tĩnh lại rồi hướng lão mà cúi đầu chắp tay nói

“Là ta đường đột rồi, xin lỗi”

Vẻ mặt của lão gác mộ nhúc nhích một chút có vẻ hơi bất ngờ với hành động của Hà Nghị, chỉ thấy tựa như ánh mắt của lão nhìn hắn đã có chút ôn hòa lên, lão tiếp tục nói:

“Nó nằm ở vị trí kia”

Hà Nghị nhìn theo phương hướng hắn chỉ, chỉ thấy phần cuối của một chỗ hắc ốc trong đình viện, bên trong có vài ánh nến đang lập loè. Hắn gật đầu cảm tạ:

“Đa tạ lão chỉ điểm.”

Nói xong hắn liền cất bước hướng về phía đó đi đến, chỉ là mới đi được vài bước thì đằng sau chợt vang lên tiếng nói của lão gác mộ

“Này, có phải là ngươi đang muốn biết người kia là chết như thế nào sao”

Hà Nghị thân thể bỗng nhiên chấn động, hắn xoay người lại, trong mắt tinh quang đại thịnh.

Bạn đang đọc Thiên Ảnh (Bản Dịch) của Tiêu Đỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dnp_qnb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 190

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.