Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Ám Vô Tận

Phiên bản Dịch · 5276 chữ

Trong đêm tối, hắc ám vẫn cứ yên tĩnh như bóng đêm trên mặt biển vô tận vậy, không một chút âm thanh nhưng ẩn sâu trong đó như lại đang có sóng ngầm phun trào. Nhìn qua trong phòng giờ này tối đen chỉ nhìn thấy được chút đường viền mơ hồ lúc ẩn lúc hiện và tuyệt nhiên vẫn không hề tồn tại một chút khí tức ấm áp bất kỳ nào cả.

Hắn nhận ra A Thổ không ở trong phòng.

Lục Trần trầm mặc ngồi một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng lên.

Hắc ám chen chúc ở xung quanh hắn, vô thanh vô tức mà nhộn nhạo.

Lục Trần khẽ nhìn bốn phía, hắn nhìn thấy rõ ràng hết thảy tất cả đồ vật trong phòng chỉ là thiếu mất con Hắc cẩu. Hắn trầm mặc không nói, đôi mắt hắn ở trong bóng tối ẩn hiện có chút ánh sáng tản mát ra, một lát sau, hắn hướng về phía sau gian nhà mà đi tới, ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm vào cái chuồng chó nho nhỏ do địa chấn mà xuất hiện.

Tất cả nhìn qua thì đều có vẻ là vô cùng bình thường, thường thì đến buổi tối mỗi ngày nhất định A Thổ sẽ trở về phòng ngủ, nhưng lại không thấy nó đâu.

Lục Trần nhìn chăm chú cái chuồng chó chốc lát, đột nhiên hắn đứng lên, nhanh chân hướng về cửa phòng đi đến, cửa phòng bị hắn dùng sức kéo phăng một phát mở toang ra khiến nó kêu lên mấy tiếng cọt kẹt đầy ai oán. Trong nháy mắt, bóng đêm hắc ám ngoài phòng như hồng thủy tìm thấy chỗ thoát ào ào xông tới, bên ngoài cũng là một mảnh hắc ám thăm thẳm, không thể nhìn thấy nổi một chút ánh sáng.

Tất cả tĩnh lặng không một tiếng động, một mảnh đại địa không một bóng người, trong một đêm hoang vu đầy vẻ dị thường.

Hàn khí thổi qua, lướt trên khuôn mặt của hắn, ẩn trong đó có từng tia từng tia hàn ý dường như đang cố len lỏi tận sâu vào trong huyết nhục của hắn.

Bóng đêm đầy vẻ thê lương.

[Dịch giả - dnp]

Thời điểm hừng đông ngày hôm sau, lúc ánh sáng ban mai đầu tiên từ khe hở cửa sổ chiếu vào phòng, Lục Trần đang ngồi ở bên giường chợt bừng tỉnh, hắn nheo mắt nhìn lại.

Ánh sáng ôn hòa còn mang theo một tia lạnh giá, giống như là một tia hàn ý từ đêm qua vẫn còn chưa kịp hoàn toàn tiêu tan, bất quá chỉ chờ một lúc nữa khi mặt trời hoàn toàn mọc lên, tất cả hắc ám lạnh giá kia sẽ tan thành mây khói.

Hắn ngồi trong phòng chờ nguyên một đêm, nhưng A Thổ vẫn chưa trở về.

Trên mặt Lục Trần không có quá nhiều vẻ mệt mỏi, chỉ là ánh mắt có chút hàn khí xen lẫn sát khí.

Khi mặt trời lên, Côn Lôn Phái cũng như bừng tỉnh từ giấc ngủ, rất nhiều người dồn dập mở cửa xuất hành (lên đường, rời đi), Lục Trần cũng chen lẫn ở trong đám đông nhộn nhịp đó, bắt đầu một ngày mới.

Khuôn mặt Hắn vẫn bình tĩnh đi tới, không có chút lo lắng hay kinh hoảng nào cả, cũng không có vẻ là uể oải sau một đêm thức trắng. Hắn vẫn như thường ngày, trầm tĩnh đi về phía khối linh điền của bản thân ở Lưu Hương Phố Thảo Viên.

Ngay thời điểm đi tới lối ra vào Thảo Viên, hắn gặp phải rất nhiều đệ tử tạp dịch có thân phận giống như hắn, hằng ngày thì mọi người cũng coi như là có quen biết nên xung quanh hắn đầy rẫy những lời dồn dập chào hỏi, tươi cười vấn an.

Lục Trần cũng vậy, như là chưa từng xảy ra chuyện gì cả, mỉm cười hướng về người ở bên cạnh mà gật đầu vấn an từng người.

Ngay lúc hắn sắp đi vào Thảo Viên, Hạ Trường Sinh đi qua từ bên cạnh hắn, dường như vô tình mà quay đầu liếc mắt nhìn hắn. Lục Trần cũng đảo mắt nhìn lại, ánh mắt của hai người va chạm vào nhau, bất chợt Hạ Trường Sinh nhếch miệng cười, miệng khẽ hờ hững mang theo vẻ xa cách nói: “Buổi sáng tốt lành.”

Lục Trần cũng gật đầu đáp lại: “Buổi sáng tốt lành.”

Chào hỏi xong, hai người mỗi người đi một ngả, hướng về mảnh linh điền của từng người mà đi tới. Chỉ là sau khi đi được mấy trượng, bước chân Lục Trần hơi ngừng lại, hắn quay đầu lại nhìn một chút, nheo mắt nhìn bóng lưng Hạ Trường Sinh đang đi ở phía xa mà nhìn chăm chú một cách sâu sắc.

[Dịch giả - dnp]

Ngày hôm đó cũng không có gì đặc biệt xảy ra, cứ thế mà trôi qua một cách yên bình, thời điểm hoàng hôn cuối ngày đệ tự tạp dịch của Lưu Hương Phố Thảo Viên bắt đầu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị trở về sau một ngày làm việc vất vả.

Lục Trần từ mảnh linh điền của hắn hướng bên ngoài thảo viên mà rời đi, trên đường về nhà không biết vô tình hay cố ý mà hắn lại đi xa lối cũ một chút vừa vặn đi qua mảnh linh điền được phân phối của Hạ Trường Sinh.

Trong linh điền vắng lặng không có một bóng người.

Nhìn dáng vẻ thổ nhưỡng nơi đây thì Hạ Trường Sinh vừa rời đi sau một ngày chăm sóc linh dược. Nhìn linh điền trống rỗng, Lục Trần nhíu nhíu mày, lập tức trầm mặc rời khỏi nơi này.

Trên đường rời đi Thảo Viên để trở về, hắn tụt lại phía sau so mọi người một quãng khá xa, ánh tà dương phủ lên người hắn tạo nên một cái bóng dài lê thê trên mặt đất. Cho đến khi nhìn thấy gian nhà của hắn ở phía xa xa, hắn lại bỗng nhiên dừng bước.

Hắn nhìn chằm chằm trên cái bóng của chính mình nhìn một lúc, sau đó xoay người, hướng về một hướng khác đi đến.

Cùng nơi ở của đệ tử tạp dịch Thạch Bàn Sơn có chút không giống, Lưu Hương Phố đối với đệ tử tạp dịch đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, đại khái là bởi vì có thể đi tới nơi này thì đệ tử tạp dịch so với người bình thường phải có năng lực hơn người. Vì lẽ đó đại đa số đệ tử tạp dịch đều được phân phối cho một gian phòng độc lập, đồng thời mỗi căn lại tách biệt nhau.

Lục Trần không hề tiêu tốn chút khí lực nào liền tìm được đến nơi ở của Hạ Trường Sinh, hắn đi vòng quanh nhà một vòng liền khẳng định được giờ khắc này trong phòng cũng không có người, Hạ Trường Sinh vẫn chưa về.

Hắn quay đầu nhìn ánh hoàng hôn sắp khuất dần sau núi một chút rồi sau đó đi tới dưới một cây đại thụ tự mình ngồi xuống.

Cũng không tốn bao nhiêu thời gian thì sắc trời dần dần tối lại, bóng của cây đại thụ dần di động lại gốc cây, đem bóng người của hắn che khuất, mơ hồ đi trông thấy.

Hắn ở chỗ này chờ rất lâu.

Mãi đến tận khi sắc trời hoàn toàn biến thành hắc ám, mặt trăng cũng bắt đầu lên bầu trời đêm, dưới bóng đêm phương xa, mới thấy thấp thoáng có một bóng người đang dần bước nhanh tới.

Người kia chân bước không nhanh, nhưng nhìn dáng vẻ y đi rất dễ dàng, thậm chí, trong miệng hắn còn thỉnh thoảng còn ngâm nga một đôi câu tiểu khúc mà người ngoài nghe chẳng hiểu, giống như lúc này tâm tình hắn đang vô cùng vui vẻ.

Thời điểm bóng người ấy đi gần tới thì dựa vào chút ánh sáng còn sót lại có thể nhận ra nhân ảnh này chính là Hạ Trường Sinh.

Hắn hiển nhiên cũng không hề có chú ý tới Lục Trần đang ngồi trong bóng tối ở bên đường dưới tán cây đại thủ, chỉ là tự mình tự đắc ý, cứ như vậy vô tư đi tới. Mà Lục Trần cũng không rảnh rỗi mà mở miệng gọi hắn, hắn chỉ trầm mặc ẩn thân trong hắc ám, nhìn bóng lưng Hạ Trường Sinh, ánh mắt dần trở nên rét lạnh.

[Dịch giả - dnp]

Đêm đó vẫn cứ trôi qua một cách bình tĩnh.

Lục Trần nằm ở trên giường của hắn, lẳng lặng nhìn xa xăm vào hắc ám trong phòng, mãi đến tận khi ánh ban mai lại một lần nữa sáng lên.

Một đêm này, A Thổ vẫn chưa trở về.

Thời điểm sáng sớm, Lục Trần cùng các đệ tử tạp dịch khác vẫn sinh hoạt như cũ, xuống giường rồi rửa mặt và ra ngoài, vẻ mặt lạnh lẽo của hắn ở cái thời điểm mở cửa tự động biến mất không một dấu vết. Hắn ôn hòa cùng đám người quen biết xung quanh mà chào hỏi, cười đùa sau đó cùng nhau đi hướng về phía Lưu Hương Phố Thảo Viên.

Ở lối vào Thảo Viên, từ rất xa hắn đã nhìn thấy có mấy nhân ảnh phía trước đang đi tới, trong đó có một người thả chậm bước chân, quay đầu lại nở nụ cười giả tạo hướng về Lục Trần bọn họ mà chào hỏi.

Đó là Hạ Trường Sinh.

Thời điểm khi ánh mặt trời chiếu vào mặt hắn phối hợp với vẻ đang tươi cười khiến người ta có cảm giác như gió xuân đang tràn về. Hắn nhìn Lục Trần, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười mà hắn tự cho là có vẻ thân thiết, hương Lục Trần mà nói:

“Chào buổi sáng a ... Ồ, sao nhìn vẻ mặt của ngươi thế nào lại có chút tiều tụy, chẳng lẽ là tối hôm qua ngủ không ngon hả?”

Lục Trần giả vờ làm vẻ mặt ngạc nhiên, quay đầu hướng về hai bên bên cạnh mà hỏi: “Không thể nào, nhìn ta có vẻ chưa tỉnh ngủ lắm sao?”

Người bên cạnh đều cười lắc đầu:

“Đâu có, nhìn có vẻ tinh thần không sai biệt lắm a.”

Lục Trần thở phào nhẹ nhõm, hướng Hạ Trường Sinh cười:

“Dọa ta một hồi, kỳ thực ta tối hôm qua ngủ rất ngon à nha.”

Nụ cười trên mặt Hạ Trường Sinh dường như cứng lại, lập tức gật gật đầu, nói: “Vậy cũng là chuyện tốt.”

Nói xong, hắn liền xoay người đi vào Thảo Viên.

Lục Trần cùng bằng hữu bên cạnh tươi cười trò chuyện, ánh mắt vẫn dán theo bóng lưng của Hạ Trường Sinh, sâu trong đáy mắt của hắn có một tia hắc hỏa lúc ẩn lúc hiện chợt lóe lên.

Lại tiếp tục trôi qua một ngày bình thường mà yên tĩnh. Vào buổi trưa, Lục Trần đi khỏi linh điền của hắn, nhàn rỗi đi dạo bên trong Thảo Viên một vòng, lúc hắn đi ngang qua mảnh linh điền của Hạ Trường Sinh, phát hiện nơi đó lại không có một bóng người.

Linh thảo trong linh điền nhìn qua có chút phờ phạc, cỏ dại bên cạnh mọc có chút tươi tốt, hình như là rất lâu không có ai quản lý. Lục Trần nhàn nhạt nhìn tình trạng ở đây một lát rồi xoay người rời đi.

Tất cả vận diễn ra tương tự ngày hôm qua, vào lúc hoàng hôn Lục Trần lại một lần nữa đi tới khu vực lân cận gian nhà của Hạ Trường Sinh, sau khi xác nhận trong phòng không có ai, hắn liền ngồi xuống ngay chỗ cũ rồi bắt đầu kiên trì chờ đợi.

Bóng tối dần giáng lâm, một đêm hắc ám không trăng không sao, buổi tối đó dường như càng thêm hắc ám so với bình thường.

Sơn phong dần nổi lên, mang theo mấy phần hàn ý.

Cành lá trên gốc đại thụ liên tục xào xạc lung lay, nhìn qua giống như bóng tối hắc ám cũng như đang chập chờn liên tục vậy. Bên dưới gốc cây, Lục Trần dần hòa vào một thể với hắc ám vô tận

Thời gian đêm hôm nay hắn chờ có vẻ càng lâu hơn so với tối hôm qua, thậm chí tận mãi gần đến giờ tý thì trên thạch lộ phía xa mới dần xuất hiện nhân ảnh của Hạ Trường Sinh

Nhìn qua thì tâm trạng của hắn so với ngày hôm qua dường như có chỗ bất đồng, không còn loại tâm tình cao hứng với bước chân nhẹ nhàng nữa. Hạ Trường Sinh một đường đi tới, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng mắng tức giận, cũng không biết là hắn đang chửi bới cái gì, nhìn dáng vẻ của hắn thì đang rất là giận dữ, thậm chí có chút tức đến nổ phổi.

Thời điểm khi hắn ngày càng lại gần hơn một ít, Lục Trần thậm chí có thể nhìn thấy ở trên y phục lẫn người của Hạ Trường Sinh có rất nhiều vài chỗ rách ra, ẩn ẩn còn có mấy vết bầm tím có màu đen sẫm, nhìn qua như là... Vết máu.

Miệng hắn không ngừng mắng lặp đi lặp lại liên tục, đại thể như là “Súc sinh... Khốn kiếp... Hắn. Mẹ nó. Tất cả đều là... Súc sinh...”. Mà biểu hiện trên mặt lúc này là dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, dường như hận không thể đem người nào đó ra mà thiên đao vạn quả vậy.

Sau đó, trong bộ dạng hùng hổ, hắn tiến dần về phòng của chính mình.

Gió đêm lạnh lùng thổi qua.

Lá cây kêu lên xào xạc.

Ánh mắt ở trong bóng tối của Lục Trần dường như đốt lên một đạo hỏa diễm, hắc ám, nó cứ cháy rộ lên không hề có một tiếng động! Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Trường Sinh, nhưng mãi đến khi Y vào hẳn trong phòng, mà hắn vẫn không có bất kỳ cử động nào cả.

Một lát sau, hắn đứng lên, xoay người đi thẳng, bóng dáng hắn dần chìm hẳn vào hắc ám vô tận, biến mất không còn tăm hơi.

[Dịch giả - dnp]

Lại qua một đêm đầy phong sương.

Lục Trần ngẩn người trên giường, ánh mắt nhìn chăm chăm vào bóng đêm hắc ám, dù cho đêm đã khuya lắm rồi nhưng hắn cũng không cảm thấy buồn ngủ. Hắn trợn tròn mắt, nhìn vào khoảng không hắc ám vô tận, mà lúc này ở trên bàn tay của hắn, tựa như đang thai nghén vật gì đó mà nhìn qua thì chỉ thấy một khối hắc khí nồng nặc, nó vô thanh vô tức vặn vẹo, chuyển động, thấp thoáng có một tia sáng lóe lên rồi lại lập tức biến mất, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu nữa.

Bóng tối tĩnh lặng vô tận, cả đất trời dường như chỉ còn tồn tại một mảnh hắc ám.

Vào lúc này, Lục Trần dường như có thể nghe được tiếng tim mình đang thong thả đập trong lòng ngực.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Mãi cho đến khi ... Bỗng nhiên có một thanh âm rất nhỏ từ xa vang đến, len lỏi từ một nơi nào đó trong đêm tối vô tận mà phiêu lãng truyền tới.

Theo gió mà tới.

Tinh tế, nhẹ nhàng, dường như là tiếng thở dốc, lại như là tiếng kêu khe khẽ, từng tiếng một đứt quãng truyền tới.

Trong bóng tối, Lục Trần đột nhiên ngồi dậy, hai mắt tinh quang đại thịnh, quay đầu nhìn về phía hướng cửa phòng.

Gió đêm lạnh lùng thổi qua.

Một vùng hắc ám nào đó bên ngoài cửa, bỗng xuất hiện một âm thanh, dường như là tiếng thở dài, lại vừa giống như là tiếng hô hoán, như tiếng âm linh quỷ dị vang lên giữa đêm khuya làm cho người ta sởn cả tóc gáy.

Lục Trần xuống giường, nhanh chân đi tới cửa, hắn mở toang cửa phòng ra.

Hắc ám như thủy triều mãnh liệt ùa tới mãnh liệt như sóng ngầm đem toàn bộ thân thể của hắn hoàn toàn nuốt hết.

Chương 134:Huyết Dạ

Gió đêm lạnh lùng thổi qua, buổi tối đó hàn ý dường như thổi sâu vào đến tận cốt tủy của hắn.

Trong bóng tối bên ngoài phòng thình lình có một bóng đen đang co rúc gần đó. Thời điểm có tiếng động phát từ cánh cửa, bóng đen dường như run nhẹ một cái sau đó nó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lục Trần đang đứng ngay cửa.

Bóng đêm hắc ám vô biên vô hạn khiến cả thế giới dường như đều là một mảnh tăm tối.

Giữa màn tối vô tận ấy lại tồn tại một đốm sáng lục quang phát ra tư bóng đen kia

Đó là một con mắt của A Thổ.

[Dịch giả: dnp]

Lục Trần bình tĩnh đứng ở cửa, ngay khoảnh khắc đối mặt với con mắt kia, hô hấp của hắn theo bản năng dường như ngừng lại.

Hắn vốn cho là, với vô số lần hòa làm một thể với bóng tối chính hắn sớm đã có thói quen sống chung với hắc ám; Hắn vốn cho là, hắn gặp rất nhiều rất nhiều máu tươi, cừu hận, phản bội cùng tàn nhẫn; Hắn nguyên bản còn tưởng rằng, bản tâm của chính mình đã sớm cứng như sắt đá rồi, không còn nhận biết được cảm giác đau đớn, yếu đuối hay cảm động nữa.

Hắn sai rồi.

Hắn phát hiện mình sai thật rồi.

Hắn từ từ ngồi xổm xuống, bắp thịt toàn thân hắn dần gồng lên, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế thân thể đang dần mất kiểm soát của chính mình.

Ở trước người hắn truyền đến mùi máu tanh tưởi, dư quang từ khóe mắt của hắn đảo qua xung quanh, cho đến khi nhìn thấy thạch lộ đang chìm trong bóng tối bên cạnh mơ hồ có một vệt huyết tuyến thật dài như ẩn như hiện trên đó.

Đó là vết máu hình thành từ sự thống khổ của thân thể khi ma sát với cát đá trên mặt đất.

A Thổ liền bò tới trước người của hắn, tỉnh táo, nhưng không biết tại sao lại cực kỳ yên tĩnh.

Lục Trần trầm mặc, duỗi tay sờ soạng thân thể nó. Trên tay truyền đến cẩm giác ẩm ướt có chút sền sệt. Tay hắn dường như cứng lại một lúc sau đó chậm rãi thu hồi về trước mặt.

Xuyên qua từng ngón tay, hắn thấy rõ được từng giọt máu đang nhỏ xuống rơi tóc tách nghe như âm thanh của một tên ác ma đang cười gằn trong bóng tối

“Phừng!”

Một tiếng động nhỏ vang lên, trên tay Lục Trần xuất hiện một đốm lửa rọi sáng cả một vùng.

Ngay tại khoảnh khắc này dường như có sự trùng điệp với buổi tối ngày hôm ấy, hắn lại một lần nữa trở lại lần đầu gặp mặt ở Mê Loạn Chi Địa, một cái bóng tiểu Hắc cẩu thê thảm ngập ngụa trong máu, cùng cảnh tượng trước mắt hắn chập chờn đè lên nhau.

A Thổ dáng vẻ rất là bi thảm, trên thân thể của nó có ít nhất mấy chục vết thương do bị cắt, máu thịt be bét, trải rộng từ lưng của nó kéo tới trên bụng, cơ hồ không nhìn thấy một chỗ da thịt nào hoàn chỉnh cả. Đuôi của nó chỉ còn lại một nửa, một nửa nữa thì không cánh mà bay; Hai cái chân của nó sau hoàn toàn tê liệt trên mặt đất, từng mảnh xương trắng trực tiếp lộ ra, chỉ còn hai chân trước xem ra vẫn tính là hoàn chỉnh, nhưng cũng là máu thịt be bét. Xem ra, nó thật giống là dựa vào này hai chân trước này mà mạnh mẽ bò về.

Lỗ tai của nó thiếu mất một khối, trên đầu nó cũng có mấy đạo vết thương đáng sợ, như là bị lưỡi dao sắc trực tiếp chém vào đầu, mà ở trên mặt của nó, một đạo vết đao sâu hoắm cắt ngang qua mắt trái của nó, chỉ để lại lỗ đen ngòm đang rỉ máu.

Đạo U lục ấy phát ra từ con mắt duy nhất còn nguyên vẹn của nó.

Hàm răng Lục Trần cắn chặt, vang lên tiếng kẽo kẹt khi hai hàm răng đang nghiến lại với nhau

Sau một lát, hắn vứt phăng nguồn sáng duy nhất trên tay, duỗi tay ra nhẹ nhàng ôm A Thổ vào lòng. Ánh sáng trong nháy mắt vụt tắt, hắc ám vọt tới nuốt trọn tất cả

Máu tươi ròng ròng chảy xuống nhuộm đỏ cả vạt áo của hắn, từng giọt huyết châu tanh tưởi chậm rãi nhỏ xuống chạy trên da thịt của hắn.

Hắn ôm chặt lấy nó, nhích lại gần lồng ngực của chính mình hơn.

Dường như là nghe được tiếng tim đập quen thuộc của hắn, A Thổ ngẩng đầu lên, trong con ngươi lập loè u lục lóe lên một chút vui mừng, như ánh sáng lấp lánh của bảo thạch ở trong màn đêm, xoa dịu hết thảy đau khổ của nó.

Nó cố hết sức khẽ nâng thân thể, lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm mặt Lục Trần một hồi. Sau đó, thân thể trầm hẳn xuống, không còn chút động đậy nằm trong lòng hắn.

[Dịch giả: dnp]

Đó là một đêm rất dài, bi thương nhân sinh dường như vĩnh viễn không có điểm dừng.

Gió đêm gào thét thổi liên tục, xẹt qua núi non nguy nga trùng điệp va thẳng vào từng đám mây đen ngòm trên vòm trời, nhưng thủy chung vẫn không thể nào làm tiêu tan nổi tầng sương mù dày đặc vẫn tồn tại trên Côn Lôn sơn.

Vài đạo điện quang từ nơi sâu xa tầng mây rong ruổi chạy qua, vặn vẹo như cuồng dã ngân xà, chốc lát sau, phía chân trời vang lên tiếng sét đánh ầm ầm.

Bốn toà Thiên Khung Vân Kỳ phong cao to vẫn đứng sừng trôi nổi giữa đất trời, trong đêm đen nhìn qua giống như là bốn cái người khổng lồ đang đứng bất động giữa thiên địa, phân chia tứ phương, bảo vệ mảnh sương mù cấm địa Côn Lôn sơn ở giữa.

Giữa một khu vực trắng xóa giống như băng tuyết thế giới, phong bạo vây quanh, trên ngọn sơn phong cao nhất kia ngay lúc này có một khô gầy lão nhân đang đứng chắp tay, nhìn chăm chú vào một mảnh hắc ám phía dưới, đối lập với khí tức toàn thân có vẻ suy kiệt là đôi mặt sáng ngời đầy vẻ áp bách đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó tận sâu trong mảnh sương mù

Đứng sau người hắn cách đó không xa, Bạch Liên đang yên tĩnh đứng đó.

Trong đêm khuya đầy sương lạnh, chẳng biết vì sao bên cạnh vị chân quân vô cùng mạnh mẽ kia không hề có hai tên đệ tử đã thành danh nhiều năm của hắn, mà là chỉ có mỗi một tiểu cô nương vừa mười tuổi.

Chỉ có điều xem ra, Bạch Liên vẫn một vẻ mặt lành lạnh mà đứng, nhìn qua không hề có chút cảm xúc, ngoại trừ có chút tôn kính đối với người đang đứng trước mặt là Bạch Thần chân quân ra thì chẳng hề tồn tại bất kỳ tâm tình khác trên khuôn mặt của nàng

Đối với một thiếu nữ tuổi tác không lớn mà nói, điều này có vẻ không tầm thường chút nào.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Bạch Thần chân quân xoay người lại, nhìn Bạch Liên một chút, ánh mắt hướng tới bộ y phục lông chồn trắng như tuyết trên người nàng, hơi cười, hỏi: “Lạnh không?”

“Không lạnh ạ.” Bạch Liên bình tĩnh nói.

Bạch Thần chân quân gật gật đầu, trong mắt lộ ra một tia vui vẻ, thậm chí còn có một chút cảm thán, nói:

“Ngươi đứa nhỏ này, dù sao vẫn là thiên tư quá tốt. Lúc này mới tu hành ‘Phong tuyết kinh’ một thời gian ngắn, tuy rằng còn chưa được gọi là nhập môn nhưng dĩ nhiên cũng có một chút thành tựu, đối với hàn khí cũng có chút kháng cự.”

Bạch Liên lắc đầu một cái, nói:

“Đệ tử còn kém xa lắc, không nói những cái khác, nếu như trên người không có bảo bối “Tuyết Hồ Y” này thì chỉ sợ giờ khắc này cũng không thể đứng bình thản ở đây như vậy rồi.”

Bạch Thần chân quân mỉm cười nói:

“Coi là như vậy thì cũng đã rất tốt, người bình thường ở trên đông phong này hầu như không có ai làm được a.”

Bạch Liên cung kính cúi đầu, nói: “Dựa cả vào sự tài bồi của sư phụ.”

Bạch Thần chân quân xoay người, nhìn đêm đen thâm trầm phương xa, còn có cả bóng đêm nơi mấy toà núi cao to thâm sâu kia nữa. Ánh mắt của hắn dừng lại ở một tòa núi nào đó, nhìn chăm chú rất lâu, bỗng nhiên hỏi:

“Ngươi biết trên ngọn núi đó là cái gì không?”

Bạch Liên theo ánh mắt của hắn nhìn lại, chỉ hơi trầm ngâm, nói: “Bên kia hẳn là Hạ phong đi, là nơi tĩnh tu của một vị Hóa Thần chân quân khác của bản môn Thiên Lan sư thúc.”

“Đúng rồi.”

Bạch Thần chân quân nhìn toà sơn phong cao lớn kia một lát, ánh mắt hơi lập loè, sau một chốc sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, nói,

“Liên nhi, thiên tư của ngươi cực tốt, ngày sau chỉ cần không đi lầm đường, tiền đồ rộng lớn không cần phải nói. Sư phụ tuổi già, khí huyết đã suy giảm, cũng không biết có thể coi chừng cho ngươi được bao nhiêu thời gian nữa, sau đó nếu là có gặp phải Thiên Lan sư thúc của ngươi, phải biết duy trì sự kính trọng, không thể mất lễ.”

Bạch Liên gật gật đầu, trả lời: “Đệ tử rõ ràng.” Nói xong nàng dừng một chút, không nhịn được lại mang theo vẻ tò mò mà hỏi:

“Sư phụ, từ khi đệ tử lên núi tới nay, còn chưa từng thấy Thiên Lan sư thúc một lần nào cả. Hắn đến tột cùng là cái hạng người gì a?”

“Hắn sao...”

Bạch Thần chân quân ánh mắt hướng về phía xa xăm, chậm rãi nhìn phía vực sâu đầy sương mù dưới chân, qua một lát, hắn bỗng nhiên nói

“Vị sư đệ kia của ta, thiên tư hơn người, hùng tài đại lược, là nhân vật tuyệt thế mà sinh thời ta rất ít thấy ai như hắn.”

Bạch Liên dường như không nghĩ tới sư phụ mình đối với vị Tiểu sư thúc kia có đánh giá cao như thế, nhất thời kinh ngạc, trong ánh mắt lập tức lộ ra vẻ trông ngóng, nàng lại nghĩ thầm, có thể được một vị Hóa Thần chân quân đánh giá như vậy, khó mà có thể tưởng tượng được là loại tư chất thiên tài cỡ nào.

“Nhưng mà”

Bạch Thần chân quân cười cợt, nhìn Bạch Liên, trong ánh mắt lộ ra một vẻ mặt ôn hòa

“Chờ ngươi lớn rồi, thì có thể rõ ràng một cái đạo lý.”

“Đạo lý gì, sư phụ?”

“Nhân vô hoàn nhân.”

Bạch Liên lén lút liếc mắt nhìn Bạch Thần chân quân:

“Lời nói này của ngài ý tứ là...”

Bạch Thần chân quân khẽ mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng:

“Chờ ngươi sau này lớn rồi, đến lúc rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật, được không?”

“Được.”

Bạch Thần chân quân nở nụ cười, sau đó chắp tay đi đến vách núi mà rời đi.

Bạch Liên lén lút nhìn mảnh hắc ám bên dưới vách núi kia một chút rồi cũng lập tức đi theo.

[Dịch giả: dnp]

Ánh sáng dìu dịu soi sáng hốc cây cổ lão, một chút thanh khí mờ mịt bám vào tường gốc cây cổ thụ, yên tĩnh rọi sáng cả một vùng bên dưới.

Lục Trần đem A Thổ còn đang thoi thóp mang đến nơi này, cẩn thận từng li từng tí đặt nó ở vùng đất trống cạnh thủy đàm.

A Thổ bị thương rất nặng, khắp toàn thân từ trên xuống dưới vô cùng thê thảm, thậm chí so với lúc trước ở thung lũng Ma hoa của Mê Loạn Chi Địa dáng vẻ còn càng khốc liệt mấy phần.

Lục Trần nhìn dáng dấp của nó, nhíu chặt lông mày, trong ánh mắt ánh sáng lấp loé có chút không yên lòng, đưa tay đến trong nước gảy một hồi, chỉ thấy trong thủy đàm toàn một màu trong suốt, cũng không còn cái cỗ khí tức dồi dào sinh khí màu bích lục như lúc trước nữa.

Cái cỗ thần kỳ khí tức kia đã bị hắn dùng hết, bây giờ trong thủy đàm, chỉ còn lại một đốm Hắc Hỏa đang tồn tại dưới đáy nước mà thôi.

Lục Trần đứng trầm mặc rất lâu, dường như là đang nghĩ tới hết thảy phương pháp, thế nhưng vẫn cứ không nghĩ ra bất kỳ cái nào có thể cứu lại tính mạng A Thổ.

Nó bị thương thực sự quá nặng.

Có khoảnh khắc, hắn ngẩng đầu lên, hướng về xung quanh liếc mắt nhìn, cái hốc cây cổ lão sinh cơ dạt dào, thụ bích loang lổ, còn có cả hai phiến cửa kỳ dị thấp thoáng mơ hồ kia nữa, đằng sau nó như là một cái động thiên kỳ dị hoàn toàn tách biệt với thế gian.

Lục Trần cúi đầu, nghiến chặt răng, vừa liếc nhìn A Thổ đang nằm bất động dưới chân, sau một lúc do dự, hắn dường như đã hạ quyết tâm, thở ra một hơi.

Bàn tay của hắn lật lên, chuôi hắc sắc đoản kiếm vô cùng sắc bén xuất hiện ở trong tay của hắn. Nếu bây giờ có người đứng từ bên cạnh nhìn qua sẽ thấy được giờ khắc này sắc mặt của hắn lạnh lùng như một khối nham thạch lạnh lẽo, thậm chí ngay cả trong tròng mắt của hắn, cũng biến thành hào quang vô tình.

Hắn không do dự nữa, cũng không chần chờ chút nào, một chiêu kiếm cắt ngang cổ tay của chính mình.

Máu tươi nhất thời phun trào ra.

Hắn mặt không hề cảm xúc duỗi ra một ngón tay, chấm một chút máu tươi, thả ở trước mắt nhìn chăm chú chốc lát, sau đó hướng về phía trước đè tới.

Bạn đang đọc Thiên Ảnh (Bản Dịch) của Tiêu Đỉnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dnp_qnb
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 217

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.