Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày sau tất báo đáp

Phiên bản Dịch · 1063 chữ

Hứa Bất Lệnh bất đắc dĩ lắc đầu, cởi áo lông chồn trắng trên người xuống, đắp lên trên người Ninh Thanh Dạ, ôm ngang nàng ta tới một sân vắng không người trong ngõ nhỏ.

Lướt qua tường viện cũ, trong sân tràn đầy lá rụng, phòng ốc cửa sổ thì đổ nát.

Lão Tiêu đẩy cửa vườn nhìn một vòng, sau khi xác định không có vấn đề gì thì đi tới cạnh giếng lấy nước.

Hứa Bất Lệnh đặt Ninh Thanh Dạ lên trên ván giường, dùng áo lông làm chăn đắp toàn thân, ngồi bên giường, nắm lấy cổ tay của Ninh Thanh Dạ, ngón tay thon dài ấn lên cổ tay, kiểm tra mạch đập.

"Bị nội thương, trong thời gian ngắn sợ rằng sẽ không tỉnh lại, ngươi có mang thuốc trị thương không?"

Lão Tiêu đặt thùng nước ở bên cạnh, từ trong áo lấy ra một bình sứ nhỏ và đưa cho Hứa Bất Lệnh.

Hứa Bất Lệnh đổ ra một viên thuốc, cậy môi Ninh Thanh Dạ ra rồi nhét vào.

Hai má lạnh như băng của Ninh Thanh Dạ hiện ra mấy phần thần sắc thống khổ, nhíu mày, có điều sau nửa khắc, trán liền có mồ hôi, sắc mặt dần dần đỏ lên, hiện ra màu máu.

Sau khi lão Tiêu quan sát mấy lần, xoay người ra khỏi cửa phòng.

"Lục phu nhân sợ rằng đã biết tin tức tiểu Vương gia bị bắt, cần trở về trước hừng đông để tránh khiến dư luận xôn xao."

"Được."

Hứa Bất Lệnh cười khẽ, đứng dậy đóng cửa phòng lại, nhìn nhìn trái phải, một chưởng vỗ nát bàn gỗ, cầm lấy gỗ vụn, bắt đầu tu bổ cửa sổ đã rách bươm.

Gió lạnh quét qua sân cũ, khiến cửa sổ gỗ lâu năm ấy lắc lư.

"Hic–"

Tiếng nỉ non như có như không vang lên trong phòng nhỏ tăm tối.

Ninh Thanh Dạ mở đôi mắt mệt mỏi, cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu, chỉ là nơi nằm hơi cứng, cả người đau nhức khó chịu không nói nên lời.

Ninh Thanh Dạ quay người, con mắt thon dài đột nhiên trở nên sắc bén, lật mình nắm lấy bội kiếm bên cạnh, trường kiếm xanh da trời ra khỏi vỏ, mũi kiếm chỉ về phía cửa sổ.

"Thình thịch..."

Đầu giường dựng một cái hỏa chiết tử, đèn đuốc như hạt đậu, chiếu sáng cự ly vài thước ở trước người.

Mượn ánh sáng nhạt của hỏa chiết tử, có thể nhìn thấy cạnh cửa sổ có một nam tử dáng người rất cao đang đứng, thân mặc trường bào màu trắng, đang cầm ván gỗ gõ cửa sổ, thời tiết rất lạnh lại mặc phong phanh, một lúc lại xoa xoa tay.

Nam tử nhìn thì tuổi tác cũng không lớn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, bộ dạng vô cùng tuấn lãng, rõ ràng là con cháu nhà giàu sống an nhàn sung sướng, hoàn toàn sẽ không biết làm loại chuyện vặt này, cửa sổ đổ xiêu xiêu vẹo vẹo, trên áo choàng cũng dính không ít bụi.

Ninh Thanh Dạ cầm trường kiếm chỉ giữ được một lát, liền thấy đầu đau như muốn vỡ ra, một lần nữa ngã xuống ván giường. Cúi đầu nhìn, trên người khoác áo lông hoa mỹ trắng ngần, quần áo hoàn chỉnh, chỉ là áo lông quá ấm mà toát chút mồ hôi, cổ áo mở ra một chút, không biết là người khác động thủ, hay là hôn mê rồi tự cởi.

Ninh Thanh Dạ chớp chớp mắt, mệt mỏi nằm trên giường, trường kiếm trong tay tuột xuống đất.

Hứa Bất Lệnh đang sửa cửa sổ, nhận thấy động tĩnh bên giường, quay đầu lại, lộ ra nụ cười thân thiết.

"Cô nương, tỉnh rồi à?."

.....

Ban đêm thanh bình, phòng nhỏ tĩnh lặng.

Trong mắt Ninh Thanh Dạ mang theo sự đề phòng, nhưng phần lớn là nghi hoặc, mấp máy môi giảm bớt sự khó chịu ở yết hầu, mới yếu ớt mở miệng.

"Sao ngươi không đi?"

Hứa Bất Lệnh vừa sửa cửa sổ, vừa tùy ý nói.

"Mới đi được không xa thì nhìn thấy ngươi ngã xuống đất. Thời tiết lạnh như thế này, tới buổi sáng ngày mai khẳng định cũng bị tổn thương do giá rét, nên mới ôm ngươi tới đây. Gian viện tử này chắc không có ai ở, nếu không nhóm lửa thì chủ nhà đã chạy tới rồi, mà cũng không có củi lửa."

Thanh âm dịu dàng, rất có từ tính, tựa như lão hữu nhiều năm không gặp nói chuyện với nhau, không mang theo chút kiêu căng của con cháu nhà cháu bình thường.

Ninh Thanh Dạ nhắm mắt ngưng thần, một lát sắc mặt dần dần khôi phục, khí thuận một chút, đầu óc mới dần dần tỉnh táo. Nghiêng đầu nhìn Hứa Bất Lệnh đang lẩm bẩm, trầm mặc một lúc.

"Vì sao phải cứu ta?"

Hứa Bất Lệnh chớp chớp mắt, lộ ra vẻ buồn cười.

"Gặp người chết, không thể bỏ mặc không bận tâm, ừ... Vừa rồi ngươi nói ta là người tốt nên không giết ta, ta cảm thấy ngươi chắc là loại nữ hiệp hay giảng đạo nghĩa..."

Ninh Thanh Dạ gian nan ngồi dậy, kéo áo lông trên người, vẫn có sự đề phòng.

"Ngươi báo quan bắt ta chính là một công lớn. Nếu cứu ta, Tập Trinh Ti lấy mạng vô thường, tất nhiên sẽ gây sự với ngươi."

Hứa Bất Lệnh nghe thấy lời này, lắc đầu mỉm cười.

"Ta là trưởng tử của Túc Vương Hứa Du, ngươi to gan lớn mật bắt ta đi, ta không tìm Tập Trinh Ti gây phiền toái chính là tốt lắm rồi, có thể có phiền phức gì?"

Ninh Thanh Dạ sửng sốt, lúc này mới nhớ tới thân phận của Hứa Bất Lệnh siêu phàm cỡ nào, một Tập Trinh Ti nào dám tìm vương khác họ Hứa gia làm phiền. Nàng ta nghĩ nghĩ một chút.

"Ta sớm được nghe nói uy danh của Hứa lão tướng quân, hôm nay là bất đắc dĩ, đắc tội với công tử. Ta tên là Ninh Thanh Dạ, nợ ngươi một phần nhân tình, ngày sau tất sẽ báo đáp."

Bạn đang đọc Thế Tử Rất Hung của Quan Quan Công Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Domino123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.