Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Limit Break

Tiểu thuyết gốc · 1070 chữ

Mùa xuân luôn mang lại trong mỗi chúng ta một niềm vui dịu nhẹ. Nó như một liều thuốc, đánh tan mọi buồn phiền lo âu. Cho dù là quá khứ hay hiện tại thì mỗi khi nhắc tới mùa xuân thì ai cũng cảm thấy thanh thản. Đặc biệt là lũ trẻ - chúng sắp được nghỉ tết.

Reng reng reng…

-Nghỉ tết rồi chúng mày ơi! Quẩy đê anh em êiiii~

Tiếng chuông kết thúc buổi học cuối cùng của năm cũ đã vang lên. Mọi người ai cũng nô nức cho kỳ nghỉ sắp tới. Tất cả chạy đôn chạy đáo như chảy hội. Đứa thì về ký túc xá dọn đồ về quê, còn ai sống ở nhà riêng cùng gia đình thì nhanh chóng bắt xe bus đi về.

-Ừm, lại một kỳ nghỉ dài nữa bắt đầu. Tết này mình nên nấu bánh chưng không nhỉ? Hay là mua ngoài ta? Dù gì cũng là tết, mình cũng phải cố cho nó giống tết một chút chứ !

Một tiếng thở dài vang lên. Nhìn bầu trời vẫn còn đang giữa trưa, hắn lại lắc đầu.

-Hôm nay chắc ăn tạm mì tôm thôi! Xin nghỉ ở quán cà phê xong thì mình cũng trở thành ăn mày rồi.

Khẽ bước trên con được trải đầy hoa đào. Đây chính là "Con đường mùa xuân" - địa điểm check in nổi tiếng của trường Đại học Thành Lưu.

Cứ tới mùa xuân là chỗ này lại ngập tràn hoa đào. Nơi đây chính là nơi mà cựu hiệu trưởng đã tỏ tình với người vợ hiện tại của mình 50 năm trước. Nó giống như là đại diện của một cuộc tình bền chặt vậy.

-Tch, ồn ào quá!

Theo thói quen, hắn đưa tay vò đầu nhưng lại bị cái gì đó chặn lại. Đưa mắt nhìn, thì ra là một cái mũ nhỏ nhưng lại có gắn mấy cái đèn còn con giống như mấy cái helmet siêu nhân ngày xưa hắn xem vậy.

Nhớ lại ban nãy gã mập mạp kia có nói cái gì đó mà thiết bị chơi game gì đó nhỉ. Có vẻ như đây là một thiết bị mới, cho nên công ty này phải mang tới mấy trường đại học để PR, đồng thời cũng phát free cho mất lớp dùng thử.

Cái gì mà "Trải nghiệm khác biệt", cài gì mà "Độc nhất vô nhị". Hừm, cũng đáng để thử đấy chứ.

- Êi lão Trương, giờ ngươi về nhà hả?

Từ xa vang lên tiếng gọi, hắn khẽ ngoảnh lại. Thì ra là Chu mập, một tên nổi tiếng là nhát gái nhưng cũng đồng thời là đứa bạn thân nhất của mình. Khẽ mỉm cười đưa cái tay còn đang cầm chiếc mũ lên lắc lắc:

-Không về thì tao còn chỗ nào nữa mà đi nữa mày.

Nói rồi hắn cũng quay đầu đi tiếp.

Ngôi trường này được xây dựng ở trung tâm thành phố, cho nên các phương tiện công cộng cũng rất nhiều. Nếu ai hỏi phương tiện nào là nhiều nhất ở thành phố Nội Hà này, thì cũng chẳng cần suy nghĩ mài trả lời là xe Bus.

Đi tới trạm xe bus cách cổng trường không xa. Khẽ đưa tay vào túi quần, lấy ra chiếc điện thoại nho nhỏ. Hắn vừa nghe nhạc vừa đợi xe bus. Đây là một niềm vui nho nhỏ của một tên nhạt nhẽo như hắn.

-Ủa! Trương Hàn, trùng hợp vậy à! Chúng ta lại gặp nhau rồi!

Trùng hợp cái rắm. Chẳng cần nhìn thì Hàn cũng nhận ra ai vừa nói. Là lớp trưởng của hắn - Mộc Phương. Một bà cụ non hay thích lo chuyện bao đồng. Hắn không thích cô ta, nhưng mấy đứa con trai trong lớp thì lại mê như điếu đổ, đặc biệt là Chu mập.

Mà kể ra cũng phải thôi, ai bảo cô ta cũng dễ thương đi. Mái tóc đen tuyền như dòng thác chảy trải dài xuống ngang lưng, khuôn mặt tuy không phải xinh đẹp tuyệt luân nhưng mỗi khi cười lại mang theo một chút nắng hạ.

Nhưng với Trương Hàn thì không, với hắn thì Phương là một người phiền phức. Chắc do 8-9 phần là vì mình không thích pham gia mấy hoạt động tập thể, nên mới bị bà cô này bám đuôi suốt.

Nhìn đám bạn cùng lớp của mình tham gia mấy chương trình của nhà trường mà Hàn cũng chỉ biết lắc đầu: Bọn thừa năng lượng.

-Ồ, lớp trưởng ấy hả, quả là trùng hợp. Nhưng mà xin phép nhé, xe tớ tới rồi.

Dứt lời, cũng chả kịp để cho Mộc Phương phản ứng, hắn chạy vù lên xe Bus. Đồng thời cũng để lại một câu: Ăn tết vui vẻ.

Mộc Phương nhìn chiếc xe bus đang đi xa dần mà chỉ biết dậm chân, khuôn mặt đỏ lên vì bực tức:

-Tên đầu gỗ này!

-------

-Cạch.

Cánh cửa mở ra cùng với tiếng bật công tắc điện.

Nhìn xung quanh phong một chút, miệng Hàn khẽ lẩm bẩm.

Vứt chiếc cặp sách ở dưới lầu, Hàn đi lên phòng của mình lấy ra mấy chiếc quần áo rồi đi tới phòng tắm.

-Tắm giữa trưa này có vẻ hơi điên, nhưng mà kệ đi. Để tý nữa xem cái đồ chơi kia làm ăn thế nào đã.

Nói rồi cười, phòng tắm đóng lại.

----

Nằm trên giường, Hàn vừa ăn vừa ngắm nghía chiếc mũ, tay còn lại thì vẫn đang cầm tờ hướng dẫn sử dụng nhỏ bằng một tờ A5.

-Có vẻ như không rắc rối lắm. Keyword dùng để vào game là Limit Break. Nghe có vẻ vớ vẩn nhưng đọc có vẻ sướng mồm phết nhờ.

Khẽ sờ sờ ngọn tóc vướng trước mắt. Ai mà biết được nhân vật chính của chúng ta khi không đeo kính và để xõa tóc lại nhìn khác như vậy. Vẫn khuôn mặt đó, nhưng bớt đi sự khù khờ, tăng thêm sự chín chắn. Có lẽ do ở một mình nhiều năm, nên thui rèn cho hắn trở lên như vậy.

Nhìn đồng hồ đang là 1 giờ chiều. Giờ game mở cửa cũng đã tới. Khẽ đội mũ lên trên đầu, nằm thẳng trên giường một cách thoải mái.

-Được rồi, bắt đầu thôi! LIMIT BREAK!

Bạn đang đọc Thế Ta Là Mục Sư Hay Kiếm Khách ? sáng tác bởi NhacAnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NhacAnh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.