Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chê còn không kịp

Phiên bản Dịch · 1071 chữ

Phàm là người có giá trị lợi dụng hắn liền tươi cười nghênh đón, những học đồ tạp dịch không có giá trị lợi dụng, hắn chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái chứ đừng nói là gửi thiệp mời.

Thái độ này khiến cho không ít người bất mãn. Vương Thiết Trụ và Thôi Bân âm thầm trừng mắt, suýt chút nữa mắng thành tiếng.

"Thế nào? Không phục sao?” Ngụy Hàn khàn khàn bật cười trêu ghẹo nói: "Người ta kết hôn muốn mời ai thì mời người đó, không tới phiên chúng ta chỉ trỏ đâu.”

"Chỉ là một tiểu tử thối, dựa vào đâu mà xem thường học đồ chúng ta. Hơn nữa còn rất nhiều người là đồng hương của hắn đấy!” Vương Thiết Trụ cười lạnh nói: "May mắn Ngụy ca không giống hắn, nếu không chúng ta cũng chẳng còn biết dựa vào ai.”

“Đúng vậy!” Thôi Bân khó chịu cười lạnh: "Những người khác không có thiệp mời thì thôi, Ngụy ca chính là sư huynh của hắn, vậy mà hắn lại không phát thiệp mời? Có còn lương tâm không thế?”

Ngụy Hàn không thèm để tâm đến mấy lời tức giận của bọn họ. Nếu hắn không được đến dự tiệc càng tốt, không cần chuẩn bị hạ lễ, tiết kiệm được chút tiền.

Nhưng Tần Lương cuối cùng vẫn không dám không mời hắn, sau khi cùng mọi người tán gẫu xong, gã cười như không cười nói: “Ngụy sư huynh, bảy ngày sau Tần phủ tổ chức dạ yến, phải phiền huynh đến sớm một chút.”

Tần Lương ra vẻ khách khí dùng hai tay dâng thiệp mời lên, cười khanh khách nói: "Nghe vị hôn thê chưa qua cửa của ta nói, Ngụy sư huynh trước kia còn từng theo đuổi nàng? Đáng tiếc, sư huynh gia cảnh bình thường, nếu gia cảnh giàu có một chút, thì chuyện tốt này cũng chưa chắc đến lượt ta.”

"Sau này ta cùng Diệu Vân tiểu thư kế thành phu thê, kính xin sư huynh đừng ảo tưởng mà dây dưa cùng Diệu Vân nữa, để tránh làm tổn hại đến tình nghĩa sư huynh đệ giữa chúng ta.”

Trong thanh âm Tần Lương mang theo một tia ý tứ cảnh cáo. Giọng gã không to không nhỏ, vừa khéo để mọi người xung quanh nghe thấy. Ánh mắt của mọi người trên dưới hiệu thuốc nhìn về phía Ngụy Hàn đều trở nên cổ quái.

"Bác sĩ Ngụy còn dây dưa qua thiên kim Trần gia? Không thể nào, muốn dựa vào nữ nhân trèo cao đúng là khó coi mà.”

"Không đến mức đó đâu, thân phận địa vị của Ngụy đại phu nếu lấy nữ nhi họ hàng xa của Trần gia vẫn còn xứng chán, sao lại bị người ta cự tuyệt được?”

“Không nghe Tần Lương nói sao? Người ta ghét bỏ Ngụy đại phu gia cảnh bần hàn, hắn là nạn dân chạy trốn tới đây. Thân quyến trong nhà sớm đã chết, không có căn cơ nên bị người ta xem thường.”

"Cũng đúng, tính thế nào thì Ngụy đại phu cũng không có điều kiện tốt như Tần Lương, đáng tiếc..."

Mọi người nhỏ giọng nghị luận, Ngụy Hàn nghe vậy lại có vẻ mặt cổ quái.

Trần Diệu Vân lại nói với Tần Lương mình theo đuổi ả? Hơn nữa còn bị nàng cự tuyệt nhưng vẫn mặt dày quấn lấy sao? Nữ nhân này vì nâng cao giá trị của mình, không biết xấu hổ dám ngang nhiên bịa đặt?

“Tần sư đệ, đệ suy nghĩ nhiều rồi!” Ngụy Hàn nhịn không được bật cười lắc đầu: "Sư huynh ta chỉ gặp qua Diệu Vân tiểu thư một lần, là nể mặt sư phụ mà gặp.”

"Sư huynh không cần nhiều lời!" Tần Lương giơ tay cắt ngang: "Nể mặt sư phụ việc này coi như chưa từng xảy ra, ta và ngươi vẫn là sư huynh đệ như trước, chỉ hy vọng sư huynh ngày sau không nên làm tổn thương tình cảm đồng môn.”

Còn chưa nói hết đã muốn ngắt lời, chưa gì đã muốn chơi chiêu khiến hắn mất mặt à?

Ngụy Hàn sắc mặt không vui, không giận mà cười chế nhạo: "Tần sư đệ không cần lo lắng như thế, ngươi coi Diệu Vân tiểu thư thành bảo vật, nhưng người khác chưa chắc coi trọng ngoại nữ Trần gia.”

"Nói dễ nghe một chút nàng ta là thiên kim Trần gia, nói không dễ nghe thì chỉ tốt hơn tỳ nữ một chút. Diện mạo này nhàn nhạc ở thanh lâu vơ đại một người cũng hơn nàng gấp mấy lần, sư huynh ta đây mới là người ngại dây dưa. Dù ta chưa từng ăn thịt heo cũng phải biết phân biệt heo nào ngon dở chứ? Tần sư đệ thật là…” Nói xong, Ngụy Hàn ghét bỏ lắc đầu.

Trong lời nói đều có ý tứ vị hôn thê của gã quá xấu khiến hắn chướng mắt.

“Ha ha ha!” Mọi người xung quanh bật cười.

Vương Thiết Trụ và Thôi Bân cũng cười đến mức không thở nổi.

Tần Lương ngơ ngác nửa ngày, gương mặt sớm đã tức giận đến mức đỏ bừng.

….

Ngày 23 tháng 4, nên kết hôn.

Trong ngày may mắn a hoàng đạo này, Trần gia và Tần gia giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng. Sáng sớm đội ngũ Tần gia đón dâu đã đánh chiêng đánh trống, xuất phát từ Trần gia. Cảnh tượng náo nhiệt này, khiến cho dân chúng huyện Thanh Sơn đều ghé mắt nhìn xem.

Tần gia sau lưng Tần Lương là phú hộ Dự Châu.

Năm nay thiên tai khiến cả gia tộc chạy nạn dời đến huyện Thanh Sơn. Vì trong tay có chút tiền tiết kiệm, hơn nữa lăn lộn ở huyện Thanh Sơn chưa bao lâu đã kiếm được khoản lớn, nhanh chóng đứng vững gót chân ở huyện này.

Hiện tại Tần gia dưới danh nghĩa đã mở một tửu lâu, hai cửa hàng gạo, hai cửa hàng tơ lụa, một cửa hàng dược liệu, tổng sản nghiệp của Tần gia rất nhiều.

Tuy rằng vẫn thua kém phú hộ chân chính của huyện Thanh Sơn. Nhưng so với người bình thường đã giàu có hơn rất nhiều, khí thế phô trương.

Bạn đang đọc Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh (Bản Dịch) của Phì Lặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.