Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mời Vương giáo đầu

Phiên bản Dịch · 1202 chữ

Ngụy Hàn tiện tay múc cho ông ta một chén canh thịt trộn cơm, vừa ra hiệu cho ông ta ăn vừa giải thích: “Đây đều là cô nhi nạn dân rất khổ sở, được thiên kim tiêu cục Vũ Uy, Hứa Du Nhiên thiện tâm thu nhận. Ta tranh thủ được chút thời gian sẽ tới đây giúp đỡ, dạy quyền pháp để bọn chúng cường thân kiện thể.”

"Bọn nhỏ đều rất ngoan, mỗi ngày làm việc siêng năng luyện quyền. Cũng không sợ khổ không sợ mệt, nhưng lại không có ai chỉ điểm. Ta bận việc ở hiệu thuốc, không phải lúc nào cũng có thể đến đây.”

Ngụy Hàn nói xong, Vương giáo đầu đại khái hiểu được dụng ý của hắn.

Ông nhìn những đứa trẻ với khuôn mặt vui mừng, mỉm cười: "Ngươi muốn ta dạy cho chúng sao?"

“Cũng được, dù gì cũng nhàn rỗi, chạng vạng mỗi ngày ta đều sẽ tới đây một chuyến.”

Có thể nhận ra, Vương giáo đầu cũng thích hài tử. Trước đây ông ta làm công việc dạy người khác tập võ, hiện tại tuy rằng phế nhân, nhưng cũng không làm bản lĩnh giáo dục của ông ta thui chột. Dạy mấy trăm hài tử không phải vấn đề gì quá khó.

“Vương thúc hiểu lầm rồi!” Ngụy Hàn lắc đầu, cười nói: "Ta không muốn thúc đến hỗ trợ, mà là muốn mời thúc đến là võ đạo giáo đầu cho Bách Thiện Đường.”

"Cái gì?" Vương giáo đầu hơi hoang mang.

Ông ta không ngờ rằng Ngụy Hàn lại mời một phế nhân như ông làm giáo đầu.

Nếu là muốn người dạy bọn nhỏ tập võ, trong tiêu cục Vũ Uy chẳng phải có rất nhiều cao thủ hơn sao?

“Ngụy tiểu tử, ngươi đây là thương hại ta?”Sắc mặt Vương giáo đầu đột nhiên biến đổi.

“Không phải là thương hại, mà thúc chính là người hợp nhất.” Ngụy Hàn nghiêm túc nói: “Những hài tử đều là cô nhi, nuôi chúng không khó. Dạy văn dạy võ, dưỡng dục nên người mới là chuyện khó. Không thể tin tưởng được người ngoài.”

Vương giáo đầu có chút dao động.

Ngụy Hàn tiếp tục nói: "Tính tình của Vương thúc, ta cũng hiểu sơ qua, là người mà ta có thể tin tưởng. Hơn nữa ở lại hiệu thuốc bị người ta sai khiến, chẳng bằng ở đây tự do tự tại.”

"Nghe nói trước kia thúc làm giáo đầu ở hiệu thuốc, kiêm thủ lĩnh đội hộ vệ, một tháng kiếm được 42 lượng, ta trả thúc một tháng 50 lượng bạc.”

"50 lượng?" Vương giáo đầu tim đập thình thịch.

Đây không phải là một con số nhỏ, đủ để làm cho 10 gia đình bình thường sống rất thoải mái.

Toàn bộ huyện Thanh Sơn có thể kiếm được 50 lạng một tháng, đều là người có cấp bậc chưởng quầy của các cửa hàng lớn, hoặc là người có tay nghề đặc biệt cao. Người bình thường có mơ cũng chẳng dám mơ đến việc có được đãi ngộ này.

"Ngụy tiểu tử ngươi điên rồi sao? Trả giá cao như vậy làm sao một phế nhân như ta xứng chứ?” Vương giáo đầu bối rối xua tay: "Như vậy đi, một tháng năm lượng, à không, hai lượng cũng được, hiện giờ ta không tiêu quá nhiều tiền.”

"Vương thúc không cần từ chối, nói 50 lượng tất nhiên là 50 lượng, tiền này đối với ta mà nói không là gì cả, hơn nữa Bách Thiện Đường còn có Hứa tiểu thư."

Ngụy Hàn cười an ủi hắn, đồng thời lấy ra cái tên của Hứa Du Nhiên.

Vương giáo đầu mở miệng muốn từ chối nhưng Ngụy Hàn lại nói: "Số tiền này là thứ Vương thúc xứng đáng được nhận, hy vọng Vương thúc nghiêm túc dạy bọn họ. Bồi dưỡng thêm mấy mầm non thiên tài, đừng để lãng phí thiên phú của chúng.”

“Được.” Vương giáo đầu trịnh trọng gật đầu.

Tuy rằng hắn không bảo đảm gì với Ngụy Hàn nhưng với tính cách của ông ta. Sợ là trong lòng đã phát thệ nhất định phải giáo dục mấy đứa nhỏ này cho bằng được. Ngụy Hàn mỉm cười yên lòng, có Vương giáo đầu dốc lòng dạy dỗ, tương lai của những đứa nhỏ này tiền đồ vô lượng.

Vào ban đêm, Ngụy Hàn đi ra từ Bách Thiện Đường. Giải quyết xong chuyện của Vương giáo đầu khiến tâm tình hắn không tệ.

Hắn tản bộ trên đường cái có cảm giác an nhàn yên tĩnh.

Nhưng khi còn cách hai con phố nữa là đến ngõ Thiên Bảo, hắn lại nhìn thấy người quen trong một thanh lâu sáng đèn.

"Tần Lương?"

Ngụy Hàn kinh ngạc thì thầm, theo bản năng giấu thân thể vào bóng tối. Lặng lẽ giấu đi hơi thở của mình, yên lặng nhìn về phía thiếu niên ở cửa thanh lâu. Đúng là Tần Lương, hắn đang đưa một vị thanh niên áo trắng lên xe ngựa, bộ dáng gật đầu khom lưng, vô cùng buồn cười.

Theo lý thuyết, mọi người đều có chuyện riêng của mình. Giao tiếp xã giao đến thanh lâu cũng là một chuyện bình thường. Nhưng khi Ngụy Hàn nhìn thấy bộ dáng thanh niên trên xe ngựa, lại nhịn không được hít sâu một hơi, trong lòng trở nên cảnh giác.

"Là hắn?" Ngụy Hàn nhớ tới mấy tháng trước mình đã có đến chợ đen một lần.

Lúc ấy là vì mua công pháp, mới kết giao được với Thiết lão. Hắn có chút ấn tượng với người thanh niên này, hắn tận mắt nhìn thấy gã mua quân dụng ở chợ đen, là thứ vũ khí người thường không dám dính vào.

Trí nhớ của Ngụy Hàn không tệ, tuy đã cách mấy tháng nhưng hắn liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương.

Tần Lương là di dân từ nơi khác đến, sao lại có liên hệ với loại người có bối cảnh khó lường này? Hơn nữa còn là kẻ dám công khai mua số lượng lớn vũ khí?

"Nghe nói quân bị trong chợ đen lần trước, hình như là một nhóm quân bị cướp ở huyện Phụng Nam, quan phủ truy xét vô cùng chặt chẽ."

“Dám mua nhóm quân bị này hoặc là các thế lực lớn của huyện Thanh Sơn, hoặc là thôn trang săn thú ngoài thành, hoặc là sơn phỉ!”

"Lần trước Hắc Phỉ cùng Trần gia động thủ, hình như cũng vận dụng quân bị, chẳng lẽ..."

Ngụy Hàn phân tích liên tưởng, đáy lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Cho dù thanh niên áo trắng này không phải là hắc phỉ, tám phần cũng là có người bối cảnh phức tạp, Tần Lương liên hệ với hắn làm gì?

Có lẽ công phu của Ngụy Hàn chưa đạt tới đại thành nên còn sơ hở, hoặc là cảm giác của thanh niên áo trắng khá nhạy cảm. Tuy Ngụy Hàn cách đó tận mười thước, vẫn bị gã phát hiện ra.

Bạn đang đọc Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh (Bản Dịch) của Phì Lặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 172

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.