Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động thủ

Phiên bản Dịch · 1204 chữ

Chỉ thấy Ngụy Hàn hạ châm như thần, tinh thông tất thảy huyệt đạo. Vết thương khủng khiếp như vậy vẫn bị hắn phong bế một cách dễ dàng.

Vết thương của bệnh nhân không còn chảy máu, hắn bắt đầu xử lý vết thương, băng bó bằng thuốc. Chỉ chốc lát sau, các bệnh nhân đều được cứu sống.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ngụy Hàn cũng có thêm một tia kính sợ và cảm khái.

“Lợi hại, lợi hại!” Lưu đại phu tóc bạc trắng nhịn không được cười khổ: "Thật sự là đã quá coi thường người trẻ tuổi rồi, Bồ tiên sinh thu một đồ đệ tốt.”

“Ha ha ha, sư đệ ta tất nhiên là lợi hại." Tạ Thành Dũng thấy thế đắc ý cười to, giống như nhìn thấy Ngụy Hàn trổ tài thì bản thân hắn cũng có vinh quang.

Bồ Hưng Hiền cũng hài lòng nhìn Ngụy Hàn một cái. Nhưng hiệu thuốc đang loạn cào cào, cùng với đám người xem náo nhiệt bên ngoài đông đúc. Sự vui sướng trên mặt ông lại nhanh chóng biến mất, cả người cũng trầm mặc theo.

Hiện tại bên ngoài hiệu thuốc khắp nơi đều là người xem kịch vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ không xem diễn biến trong hiệu thuốc, thứ họ xem chính là vở kịch Trần gia.

Đường đường là đại tộc trăm năm ở huyện Thanh Sơn, Trần gia lại bị tên cướp Hắc Sơn làm cho tái mặt như thế. Nếu không trả thù thì mặt mũi của Trần gia sẽ mất sạch sẽ.

"Cũng không biết Trần gia có dám trả thù hay không, nghe nói Hắc Phỉ này có ba đại thủ lĩnh, mỗi người đều là ác nhân như dạ xoa."

“Ha ha, ba đại thủ lĩnh của Hắc Phỉ đều là Luyện Huyết cảnh, Trần gia cũng chỉ có ba người đạt đến Luyện Huyết Cảnh, hơn nữa hai kẻ trong số đó là lão nhân trong tộc, bọn họ dám trả thù mới là lạ!

"Chậc chậc chậc chậc, từ khi Trần gia đại tiểu thư tiếp nhận gia tộc tới nay, phong cách làm việc càng ngày càng yếu đuối, hiện giờ lại trêu chọc cường địch thế này, Trần gia phải khổ sở rồi!"

Người qua đường cười mỉa mai, bỏ đá xuống giếng.

Tựa như mây đen đè nặng trên đỉnh đầu, làm cho tất cả mọi người trong hiệu thuốc đều mặt mày ủ rũ. Chuyện Trần gia bị Hắc phỉ nhắm vào, nhanh chóng lan truyền ở huyện Thanh Sơn.

Không chỉ có các thế lực lớn âm thầm vui sướng khi người gặp họa. Ngay cả việc làm ăn của hiệu thuốc cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, vô duyên vô số trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.

Trên dưới hiệu thuốc một đám người ngồi không, tất cả đều u sầu. Nhưng Ngụy Hàn lại không chịu nhiều ảnh hưởng, vẫn bận rộn làm việc của mình, mỗi ngày ngoại trừ ngồi thăm khám chính là tập võ luyện đao.

Trần gia rung chuyển là chuyện của bọn họ.

Ngụy Hàn chỉ là một đại phu nho nhỏ mà thôi, không có hứng thú nhúng tay vào quá nhiều. Chỉ cần không ảnh hưởng đến hắn, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống thường nhật của hắn là được.

Nhưng cây muốn lặng mà gió không ngừng, Ngụy Hàn đã xem thường địa vị hiện tại của mình. Vốn tưởng rằng trận sóng gió này sẽ không ảnh hưởng đến hắn, nhưng chạng vạng tối thứ ba khi kết thúc công việc về nhà, một chiếc xe ngựa đã chặn ở trước ngõ Thiên Bảo.

Bên cạnh xe ngựa, có hai đại hán vạm vỡ đứng gác. Trên xe có một lão đầu mặc cẩm y đang hút thuốc. Bọn họ thản nhiên chặn đường về nhà của Nguỵ Hàn, ý đồ vô cùng rõ ràng.

"Các vị là thần thánh phương nào? Chặn đường đi là ý gì?” Ngụy Hàn ra vẻ kinh ngạc hỏi.

"Đã quấy rầy Ngụy tiểu thần y rồi, tại hạ là tam đẳng quản sự Ngô gia, Ngô Phong." Lão đầu mặc cẩm y vừa hút thuốc vừa nói: “Hôm nay ta tới đây là đặc biệt mời Ngụy tiểu thần y, trở thành đại phu ngồi chẩn bệnh trong đại đường Ngô gia ta, không biết tiểu thần y có thể nể mặt hay không?”

“Trần gia còn chưa ngã, các ngươi đã muốn kéo người đi?” Ngụy Hàn sắc mặt cổ quái hỏi ngược lại, trong lòng nhịn không được lẩm bẩm nói: "Trần gia sẽ không xảy ra biến cố gì chứ?"

“Hỏi nhiều như vậy để làm gì? Một tiểu đại phu như ngươi biết quá nhiều cũng không tốt.” Lão đầu Ngô Phương cười quái dị nói: “Bây giờ vẫn nên lo cho mình trước đi, Trần gia ắt sẽ không trụ nổi, không cẩn thận lửa bén đến thân mình.”

“Ha ha ha!” Hai đại hán vạm vỡ phối hợp nhe răng cười thị uy.

Người bình thường nếu bị bọn họ dọa như vậy, chắc sẽ tiểu ra quần. Hơn nữa trong tình huống chẳng biết rõ sự tình, tám phần sẽ bị bọn họ dụ dỗ rời khỏi Trần thị, sau đó điên cuồng ký kết các loại điều khoản hà khắc với bọn họ.

Đáng tiếc vị thiếu niên trước mặt bọn họ lại không phải kẻ dễ chọc.

“Trần gia còn chưa ngã xuống, các ngươi đã sốt ruột nhào tới cắn mấy cái, bội phục, bội phục!” Ngụy Hàn cười nhạo, tiêu sái nói: "Tại hạ được dược sĩ Trần thị bồi dưỡng, sư phụ Bồ Hưng Hiền ở đâu ta liền ở đó, mời các vị trở về.”

“Ngụy tiểu thần y đừng vội từ chối." Lão đầu Ngô Phương không thay đổi sắc mặt, cười khanh khách nói: “Tuy hiệu thuốc Ngô gia chúng ta kém hơn Trần thị một chút nhưng cũng là nơi đứng số hai trong huyện thành. Ngươi qua đó sẽ không phải hối hận, mỗi tháng tăng tiền lương gấp đôi cho người, thấy sao nào?”

“Không cần nói nữa, mời!” Ngụy Hàn không muốn nói nhảm thêm, trực tiếp giơ tay lên tiễn khách.

Sắc mặt lão đầu trở nên xanh mét, lão cắn răng uy hiếp nói: "Ngụy tiểu thần y tuổi tác còn nhỏ, sợ là chưa từng thấy qua nhân thế hiểm ác, ngươi cho rằng chúng ta là tới cầu ngươi? Hôm nay ta đã bộc lộ tâm ý, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý.”

“Hiện tại Trần gia sứt đầu mẻ trán sớm đã tự lo không xong, nào có tinh lực đến bảo vệ các ngươi? Ngươi sau này buổi tối ngủ phải cẩn thận một chút, vạn nhất không cẩn thận có mấy tên cướp xông vào, đến lúc đó gãy tay gãy chân cũng không trách được người khác!"

“Hừ.” Hai đại hán vạm vỡ cũng phối hợp xắn tay áo lên gần.

Ngụy Hàn biết bọn họ không phải đang hù dọa người khác, bọn họ dám động thủ.

Bạn đang đọc Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh (Bản Dịch) của Phì Lặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 189

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.