Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyền thụ y thuật

Phiên bản Dịch · 1346 chữ

Trong y học hiện đại, nói dây rốn quấn cổ thì ai cũng biết cả. Nhờ có ký ức kiếp trước, kết hợp y học cổ và y học hiện mới có thể hiểu được.

"Tiểu đại phu, tiểu đại phu, ngài cứu con ta với, con ta, con ta….” Phụ nhân mang thai lập tức có chút kích động.

Ngụy Hàn trấn an nói: "Đừng hoảng hốt, dễ trị thôi! Về nhà lấy một ít ngải diệp pha với nước ấm ngâm chân. Bớt đi lại nhiều, không được nâng vật nặng. Không được uống nước lạnh, giữ tâm trạng tốt không suy nghĩ nhiều. Ta sẽ kê cho phu nhân thang thuốc an thần ổn định khí tượng thai nhi.”

“Đa tạ tiểu đại phu, thật tốt quá!” Phụ nhân mang thai nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Nói xong, Ngụy Hàn lại kê đơn thuốc. Bồ Hưng Hiền và Tạ Thành Dũng liếc nhau, lộ ra sự kinh ngạc. Bệnh của phụ nhân mang thai nổi tiếng phức tạp, các đại phu bình thường không bắt mạch. Ngụy Hàn chỉ dựa vào một quyển "Bản thảo kinh Trần thị" sao lại không thầy tự hiểu, biết nhiều như vậy?

Tiếp sau đó, hắn chẩn đoán hơn mười bệnh nhân. Tất cả đều nhanh chóng và chính xác, và nói rõ ràng tình trạng bệnh. Không giống như một số đại phu che giấu, làm cho bệnh nhân đứng ngồi không yên.

Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều vui vẻ phục tùng. Thậm chí mấy vị đại phu khác đặc biệt tới xem qua, cũng lộ ra vẻ khâm phục. Dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được, trình độ y thuật của Ngụy Hàn sớm đã không kém mấy vị đại phu khác.

"Được rồi! Được rồi! Được rồi! Vốn chỉ muốn nhìn xem con đi theo sư huynh thăm bệnh có tiến bộ gì không, không ngờ y thuật của con đã đạt đến trình độ này.”

Bồ Hưng Hiền hài lòng tuyên bố trước mặt mọi người: "Từ hôm nay Trở đi Ngụy Hàn thăng chức đại phu chính thức của hiệu thuốc này, cho phép khai đường ngồi khám bệnh, các học đồ lấy đó làm tiêu chuẩn, cố gắng thật tốt! "

“Wow! Đại phu? Nhanh như vậy sao? "

"Hơn hai tháng đã chuyển từ tạp vụ thành đại phu? Chuyện gì thế này?"

“Không phải chứ? Đại phu chính thức 14 tuổi, tương lai vô tận!”

Đám học đồ nghe vậy hâm mộ nhìn về phía Ngụy Hàn. Vẻ mặt các đại phu khác cũng rất phức tạp, trở thành đại phu chính thức năm mười bốn tuổi. Sợ rằng tìm khắp huyện Thanh Sơn cũng không tìm ra vị trí thứ hai?

“Ha ha ha, sư đệ thật giỏi!” Tạ Thành Dũng cười to, vỗ vai hắn nói: "Đêm nay đệ phải mời khách đấy."

“Đa tạ sư phụ, đa tạ sư huynh, đa tạ các vị." Ngụy Hàn ngoài mặt khiêm tốn, đáy lòng lại âm thầm hài lòng với con đường thầy thuốc của mình thuận lợi như thế.

Tin tức Bồ Hưng Hiền công bố trước mặt mọi người, nổ tung như một quả bom hạng nặng, truyền đi trong hiệu thuốc với tốc độ cực nhanh.

Rất nhiều tạp dịch, học đồ, quản sự, hiệu thuốc lão nhân, ánh mắt nhìn về phía Ngụy Hàn từ hâm mộ đến kính sợ. Ai nấy đều chỉ có thể ngưỡng mộ vị thiếu niên chỉ mới 14 tuổi này.

Mà trang phục học đồ màu xanh trên người Ngụy Hàn cũng chính thức cởi bỏ. Thay một thân trường bào nho nhã màu trắng ngà, cả người toát lên vẻ đẹp trai trầm ổn.

"Ngụy Hàn, nhanh như vậy đã trở thành đại phu chính thức, con có áp lực không?" Trong phòng riêng của Bồ Hưng Hiền, hai thầy trò ngồi đối diện nhau!

Ngụy Hàn vừa nghiêm túc pha trà, vừa cười trả lời: "Có sư phụ cùng sư huynh giúp đỡ, đệ tử vẫn có thể chữa trị cho bệnh nhân bình thường, nhất định sẽ không làm nhục danh tiếng sư môn.”

“Ừm!” Bồ Hưng Hiền hài lòng uống một ngụm trà nói: "Kỳ thật thăng con là đại phu chính thức cũng là ý định nhất thời. Vi sư ngàn lần không ngờ rằng y thuật của con lại vững chắc như vậy, vốn định khảo hạch đôi lần mới truyền thừa ‘Bách Thảo Kinh' cho con, nhưng…” Trong ánh mắt Bồ Hưng Hiền vừa sợ hãi vừa có chút gì đó không cam lòng.

Ngụy Hàn bật cười, khiêm tốn nói: "Sư phụ quá khen.”

“Không phải khen con, nhưng con đúng là người có thiên phú y giả nhất mà vi sư từng gặp qua, tin rằng mai này con sẽ vượt xa vi sư." Bồ Hưng Hiền nghiêm túc đi đến chính giữa phòng, thắp một nén nhang với chân dung một vị cổ nhân nào đó rồi lấy ra một chiếc hộp thật dày.

Chiếc hộp bám bụi đã lâu không được mở ra, bên trong chứa một cuốn y thư còn dày hơn cả từ điển.

"Phủ Bình Châu chúng ta có một nơi gọi là thánh địa y đạo Bách Dược cốc. Khi còn nhỏ ta đã từng làm dược đồng trong cốc, một thân y thuật cũng khổ luyện từ đó mà ra."

"Tuy quyển Bách Thảo Kinh này ở trong Bách Dược cốc, chỉ là điển tịch y thuật cấp bậc bình thường. Nhưng đối với bên ngoài mà nói, chẳng khác gì một quyển bảo tàng, nên nhiều năm qua vi sư không truyền ra ngoài nhiều.”

"Đại sư huynh và nhị sư huynh đã chết của con, mỗi người chỉ được truyền quyển thượng mà thôi, con có biết vì sao không?”

Bồ Hưng Hiền vừa nghiêm túc giải thích, vừa đem toàn bộ "Bách Thảo Kinh" giao cho Ngụy Hàn, sách nặng trịch làm cho trong lòng hắn cũng trầm xuống.

"Đệ tử không biết, kính xin sư phụ giải thích nghi hoặc." Ngụy Hàn cung kính đáp lời.

“Bởi vì thiên phú cùng tâm tính bọn họ không đủ!” Bồ Hưng Hiền nghiêm túc giải thích: “Phần thượng của quyển điển tịch này ghi lại dược liệu thiên hạ, không vật nào không có cùng các chứng bệnh lạ cũng ở bên trong. Một khi học thành sẽ trở thành danh y thiên hạ.

Nửa dưới thì ghi lại ngàn vạn độc vật, cùng với các loại thủ pháp chế độc dùng độc giải độc, một khi tâm thuật bất chính thiên phú không ổn định thì người học ắt sẽ thương hại chúng sinh.”

"Từ xưa đến nay y giả dược độc song toàn, lấy dược liệu độ thế cứu người, lấy độc dược bảo vệ bách tích. Quyển thượng quyển hạ đều tập trung mội chỗ mới gọi là quốc uy cả đời.”

"Con có thiên phú xuất chúng phẩm hạnh thượng giai, vi sư không đành lòng làm khó con. Nên mang toàn bộ quyển ‘Bách Thảo Kinh' truyền xuống, mong con cẩn thận giữ vững bản tâm, chớ làm điều ác.”

Ngụy Hàn nghe vậy hơi rung động, quyển điển tịch này vô cùng trân quý vượt quá sức tưởng tượng của hắn.

"Đa tạ sư phụ yêu thương, đồ nhi nhất định không phụ kỳ vọng lớn." Ngụy Hàn khom người thi lễ.

“Ha ha ha!” Bồ Hưng Hiền hài lòng nâng hắn dậy, mới cười nói: "Con cũng đừng có áp lực quá lớn, hết thảy thuận theo tự nhiên là được, tuổi trẻ chính là vốn, chậm rãi học!”

“Vâng!” Ngụy Hàn đáp một tiếng, nhịn không được hỏi: "Sư phụ nếu đã nói Bách Thảo Kinh lợi hại như vậy, rồi lại nói nó ở Bách Dược cốc chỉ là điển tịch bình thường, rốt cuộc Bách Dược cốc này lợi hại bao nhiêu?”

“Không biết!” Bồ Hưng Hiền sắc mặt phức tạp lắc đầu.

Bạn đang đọc Thế Giới Thần Quỷ: Ta Treo Cẩu Máy Thành Trường Sinh (Bản Dịch) của Phì Lặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 227

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.