Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Siêu Tàu Không Gian và bé gái bí ẩn?

Tiểu thuyết gốc · 1861 chữ

"Được rồi, mấy nhóc muốn tham gia tới vậy thì tối nay ta đi lên một nơi...Một nơi phù hợp cho việc tập luyện của mấy nhóc"

Luise giơ ngón tay cái của cô, cất tiếng giữa màn đêm không sao.

Tôi và Satou nhìn nhau, hiểu rằng mục đích của cả đôi nên đồng ý với thỏa thuận của Luise.

"Đầu tiên, mấy nhóc đã mang đủ đồ để đi đến nơi đó chưa?"

Luise nói và hỏi cả hai bọn tôi, giọng cô ấy vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày.

"Vâng, em mang đủ mọi thứ... Những thứ có ích cho em và cần thiết điều đủ"

"Em cũng như vậy"

Cả hai chúng tôi cất tiếng nói. Luise gật gù trong giây lát rồi quẫy tay như thể kêu bọn tôi đi cùng cô ấy.

"Này… Đi thôi"

Tôi ngập ngừng nói, rồi quay sang nhìn Satou, gương mặt cô toát lên vẻ đượm buồn, đôi mắt vui vẻ và nhiệt huyết khi nào giờ đây lại mang một cái nhìn lạnh lẽo và buồn bã.

"Này Satou... Cậu vẫn ổn đó chứ?"

Tôi cất tiếng hỏi thăm Satou, cả hai vừa bước đi theo Luise.

Tôi cố gắng để tạo một không khí vui vẻ, ít nhất là không ngại ngùng và ngột ngạt như bây giờ.

"Tôi vẫn ổn, chỉ là tôi lo cho con đường sau này mà mình phải bước đi"

"Đúng thật bản thân tôi cũng lo cho chuyến đi và dự kiến sắp tới của cuộc đời mình, nhưng tôi vẫn hi vọng rằng ít nhất đây là quyết định sáng giá nhất của tôi"

Nghe những lời này từ tôi, Satou trong có vẻ nhẹ nhõm đi phần nào, cô quay ra nhìn tôi một cái rồi lại loay hoay nhìn về hướng ngược lại.

Trong thâm tâm cô nàng, cô lại có rất nhiều câu hỏi cho Hikaru, nàng ta muốn hỏi tại sao Hikaru lại quyết định chọn làm Người Thu Thập, cô ngập ngừng suốt cả một quãng dài rồi quyết định cất tiếng hỏi.

” Fujigawa nè… Tại sao anh lại quyết định trở thành một người thu thập vậy?”

Cô nhẹ nhàng cất tiếng hỏi, một sự rụt rè thoáng qua trên khuôn mặt của cô ấy, có lẽ là vì Satou vẫn đang nghi ngờ về tương lai sau này của bản thân.

“Có lẽ là vì tôi muốn tìm sự thật đằng sau sự mất tích của bố tôi…Cô biết đó, mẹ tôi mất sớm nên chỉ có bố tôi chăm sóc và nuôi dưỡng tôi, nhưng rồi một sự kiện đã làm chúng tôi chia cắt và cho tới tận bây giờ, những lời bộc bạch trước khi rời xa của ông đã là nguồn năng lượng giúp tôi quyết định đi trên con đường này”.

Hikaru vừa nói, cậu vừa nhìn lên bầu trời đầy sao, tiếng chim hót giữa bầu trời đen kịt cùng ánh trăng chiếu sáng.

Dưới một màn đem mờ ảo như vậy, Yuki rõ ràng nhận thấy khuôn mặt đầy quyết tâm mà cũng thật tâm trạng của Hikaru.

Có lẽ nhận ra điều gì đó, mà cô cũng im lặng, âm thầm bước theo từng bước của Luise.

“Tới đây là được rồi.”

Cô Luise bỗng dưng dừng bước, nhìn quang cảnh vẫn là nơi cánh rừng hiêu quạnh không một bóng loài sinh vật nào.

“Cô có chắc là ở đây không?”

Tôi bất giác hỏi ngược, có lẽ cũng vì bất ngờ và còn hoang mang, nhưng đúng thật, tại sao nơi này lại có thể đưa chúng tôi đến “thế giới của những kẻ nắm giữ”?

“Chờ chút đi, sắp tới rồi..”

Luise cười mỉm, cầm trên tay chiếc điện thoại của cô ấy, chống nạnh mà quan sát về một điểm duy nhất trước mắt.

“Cái gì sắp tới ạ?”

Yuki cũng không khỏi hoang mang mà cất tiếng, giọng cô bé có phần rụt rè.

“RẦM!”

Bỗng một vòm sáng chói loá khắp cánh rừng, theo phản xạ, cả tôi lẫn Satou đều che mắt lại.

Ngay khi nhận ra ánh sáng đã dịu đi, bọn tôi từ từ đưa cánh tay xuống.

“C-CÁI GÌ THẾ NÀY!!”

Tôi bất ngờ và hoang mang, khung cảnh trước mặt gần như thay đổi.

Một ga tàu đầy hiện đại với những người đợi chờ chuyến tàu của riêng mình.

Quang cảnh trước mắt khiến cả tôi và Satou đều há hốc mồm.

“N..Này..Cô có chắc..Hả? Đây là cái gì vậy??”

Tôi run rẩy trước sự bất ngờ và đẹp đẽ của nó mang lại, không bình tĩnh mà nhìn sang cô Luise rồi lại nhìn về phía ga tàu.

Neko-sama cũng tò mò mà chui ra khỏi phần nón mũ, ông ấy cũng bất ngờ về sự hiện diện của ga tàu này.

Nhưng thay vì bất ngờ và hoang mang như chúng tôi thì Neko-sama lại nở một nụ cười, một nụ cười cho sự phấn khích.

“N..NÀY! Không đùa đó chứ cô Luise?!! Nó vẫn còn tồn tại tới bây giờ à!!”

Vừa nói Neko-sama nhảy ra khỏi mũ áo của tôi mà nhìn về phía trước, đôi mắt loé lên một tia sáng, niềm vui bao trùm lấy ông ta mà nhảy dựng cả lên.

“K-KHÔNG THỂ TIN ĐƯỢC!!! ĐÃ MỘT TRĂM NĂM RỒI..!! Thật hoài niệm!!!”

Neko-sama nói như muốn hét cả lên vì sung sướng, ríu rít cảm ơn Luise vì đã cho họ đi chuyến tàu trên sân ga đặc biệt và toả sáng này.

“N-Nhưng mà…Đây là..?”

Luise cất tiếng gọi hỏi ngài mèo, ông ấy quay sang và không khỏi nở một nụ cười.

“À, hai nhóc không biết cũng phải...Pfft

Neko-sama không nhịn được mà cười một tiếng, pha lẫn đó là sự hạnh phúc.

Thật dúng là không biết người già họ nghĩ cái gì nữa, đâu cần phải phấn khích như thế đâu nhỉ.?

Luise trong thấy bộ dạng đó của Neko-sama mà không nhịn được cũng nở một nụ cười nhẹ trên môi, nàng bước đến bên chú mèo thần tài mà ẵm ông ấy lên, cùng lúc cũng cất tiếng.

“Chào mừng hai nhóc tới chuyến tàu của Siêu Tàu Không Gian”

”Siêu Tàu Không Gian?”

”Đúng vậy, Siêu Tàu Không Gian, nhóc có thể đến bất cứ đâu, bất kỳ nơi nào…Và đặc biệt là…THỨC ĂN TRÊN NÀY TẤT CẢ ĐỀU LÀ MIỄN PHÍ!!!”

”CÁI GÌ??!! MIỄN PHÍ Á?!?!!”

”Hể?…Thật đấy à…”

Đôi mắt của Hikaru cũng phát sáng lên khi nghe thấy việc nơi đây được ví như một thiên đường, một nơi lý tưởng và tuyệt vời.

Cả chàng trai và Neko-sama đều phấn kích đến mức nhảy dựng lên, còn Yuki đứng bên cạnh nhìn họ với ánh mắt không mấy thiện cảm và bối rối.

“Biết là thức ăn miễn phí…Nhưng mà, họ có cần phải vui sướng tới mức như vậy không?…”

”Có thể em không biết, ở đây có cả một khu nuôi thú cưng…Và em có thể đến và chơi với tất cả chúng”

”Thật đấy ạ?!!”

”Ừm, thật đấy”

”AHH!!! SIÊU TÀU KHÔNG GIAN THẬT TUYỆT VỜI!!!”

”TUYỆT VỜI MÀ ĐÚNG CHỨ!! TỚ BẢO RỒI!!!”

”ĐỒ ĂN MIỄN PHÍ!!!”

”MÈO CON ƠI ĐỢI CHỊ NHÉ!!!”

Cả Yuki cũng tham gia vào đội “siêu cuồng” của ga tàu này mất rồi. Thật hết nói nổi, nhưng dù sao tất cả họ cũng chỉ là những đứa trẻ mới lên, điều chúng luôn mong muốn chính là những niềm vui nhỏ nhoi mà người lớn như Luise mang lại.

“Thôi hô hoan nào đám “fan cuồng” này, trước đó, ta cần phải mua vé, không có vé thì ta sẽ mất cơ hội đi chuyến tàu có một không hai này đó”

Cô gái cao lớn ấy vỗ vai vào Hikaru và Yuki khiến họ thoát khỏi sự vui mừng khôn xiết.

Nhưng không vì vậy mà họ ngừng phấn khích, đôi bạn trẻ cùng một con mèo thần tài bước nhanh về phía ga tàu, khung cảnh thật hiện đại và xinh đẹp.

“Cả ba người đợi tôi ở đây nhé, tôi đi mua vé”

Luise nói rồi chỉ tay về phía khu mua vé đằng xa, cô nói rồi rời đi nhanh chóng, bỏ lại ba kẻ đang vô cùng thích thú với không khí chung quanh.

Hikaru tìm lấy cho bản thân một chỗ ngồi để nghỉ ngơi sau những điều mà anh ta làm. Tiếp đến Yuki và Nekomaru cũng làm điều tượng tự, họ cùng ngồi xuống và bên cạnh nhau.

Tích tắc

Tích tắc

Tích tắc

Tiếng động của động cơ xoay vòng vẫn đang vang lên theo từng nhịp. Chúng tôi đều cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ vì chờ đợi, Satou cũng suýt nữa gục xuống vì cảm thấy chán nản.

“Ahhh…Khi nào ta mới được đi trên “Siêu Tàu Không Gian” đây…”

Cô nàng than vãn khi ngồi cạnh tôi. Đây vốn là tình hình bắt buộc ta phải chờ đợi…Nhưng có cần lâu như vậy không?.

Tôi nghĩ rồi lại chống cằm chờ đợi…Từng chú chim bay qua bay lại rồi rời đi, từng tiếng động đông đúc ban đầu cũng dần thưa bớt, cuối cùng trong ga tàu chỉ còn lại 6 người bao gồm chúng tôi.

“Chả phải đã quá lâu rồi sao? Tại sao cô Luise vẫn chưa trở về nữa?”

Tôi ngả đầu về phía đằng sau mà than trách, Neko-sama cũng chợp mắt từ bao giờ, có lẽ sẽ còn khá lâu nữa chúng tôi mà có thể được đi trên chuyến tàu ấy.

“Này…Fujigawa”

Satou vô nhẹ đùi tôi một cách bất ngờ, khiến tôi giật mình mà phải nhìn sang cô ấy với ánh mắt khó hiểu.

“Cậu có thấy cô bé đằng kia không?”

Nói rồi Satou chỉ về phía một bé gái đang ngồi ở rìa ga tàu, chân đung đưa theo nhịp điệu của gió.

“Ờ, tôi thấy, có vấn đề gì à?”

Tôi bất giác không hiểu, nhưng Satou lại không như vậy, đôi mắt cô ấy thể hiện rõ sự hoài nghi, môi mím chặt lại.

“Lúc tôi đến, tôi đã để ý rất nhiều thứ, và cô bé này không phải ngoại lệ…Trừ tất cả những người trong sân ga này ra, tất cả những người đến trước đều đã rời đi…”

”Vậy thì sao chứ, có thể con bé cũng đang đợi để lấy vé tàu…cũng như chúng ta?”

“Điều đó thì tớ cũng đã nghĩ tới, nhưng quan trọng là, chả có dấu hiệu nào cho thấy có người thứ 7 và thứ 8 tồn tại ở đây cả, tức là…Cô bé đến đây một mình!”

Satou quơ tay qua lại, cô nhìn lén về phía bé gái vẫn đang quay lưng về phía bọn họ rồi lại cảm thấy rùng mình.

“Chưa kể, hai người còn lại trong ga là hai người vừa mới tới không lâu, nên không có chuyện, con bé không thể lên chuyến tàu nào được…”

“Vậy…Ý cậu là…”

“Đúng…Cô bé này…Không phải là người chờ đợi chuyến tàu như chúng ta..”

Bạn đang đọc Thế Giới Nơi Kẻ Nắm Giữ Trị Vì sáng tác bởi Bac_Leon

Truyện Thế Giới Nơi Kẻ Nắm Giữ Trị Vì tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bac_Leon
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.