Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền

Tiểu thuyết gốc · 2534 chữ

Trước một thứ không thể định hình, Tôi cảm thấy vô cùng áp lực, có cảm giác như cả thế giới đang đè nặng lên cả hai người chúng tôi vậy

“Nhóc không cảm nhận hay thấy mụ ta à?”

Neko nhìn chằm chằm về phía người phụ nữ, vẻ mặt vô cùng căng thẳng, không khí xung quanh như bị bóp nghẹt

”Cháu có thể cảm nhận được một tý, cháu cảm nhận được một sự hiện diện… một sự tồn tại đe doạ đến nhân loại… ”

”Ngươi không nhìn thấy cũng phải, chỉ có các Kẻ Thu Thập hoặc Kẻ Nắm Giữ mới có thể cảm nhận và tác động được chúng” Neko-sama cất tiếng, giọng ông ta đã không còn hời hợt mà giờ đây lại mang đầy một nỗi lo

“Thứ chúng ta đối đầu bây giờ không phải là những loài sinh vật tầm thường mà nhóc hay săn bắt đâu… Bà ta chính là một Kẻ Nắm Giữ”

Sau khi nghe những lời của Neko-sama, lòng tôi lại lo lắng hơn bao giờ hết, nhưng tôi cố không để hiện rõ trên khuôn mặt của mình hiện tại

Bất chợt, một cảm giác bất an và rùng rợn đến man tai.

”NÀY CẨN THẬN! BÀ TA ĐANG TIẾN VỀ PHÍA NÀY!”

Giọng nói của Neko-sama như thúc giục tôi, không nghĩ ngợi nhiều, một cú né sang phải là thứ mà mình cần làm lúc này!

“Tài ba, thật tài ba, cú né đẹp đó nhóc con, những con người ta giết trước đây chưa từng có tên nào có thể né được đòn đó”

Người phụ nữ che miệng cười bằng đôi tay nhọn hoắc sau khi để lại một vết cào lớn trên thân cây cổ thụ

”Ta nhớ ra rồi! Mụ ta là Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền!”

Neko chợt cất tiếng sau khi quan sát thật kỹ người đàn bà trước mắt

“Oh, một con thú nhồi bông biết nói… chuyện này sẽ vô cùng thú vị cho mà xem!”

Bà ta vừa nói vừa giơ chiếc lồng dèn lên bầu trời, bỗng một vệt đen xuất hiện dưới mặt đất, Hikaru cùng Nekomaru vô cùng bất ngờ trước sự hiện diện của vệt đen ấy

”Hãy chiêm ngưỡng nó đi loài người, đây là lời nguyền đầu tiên mà ta giáng xuống cho các ngươi! ”

Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền lùi ra xa, từ trong vệt đen, một con quái vật to lớn dần dần thoát ra từ đó, chiều cao của nó ước chừng 2 mét.

“Ngươi thấy nó chứ, Hikaru?”

Neko quay ra nhìn biểu cảm có vẻ vẫn còn sốc trên khuôn mặt của tôi, ông cũng thầm biết đáp án.

“Nào bé bự đáng yêu của ta~ Hãy thưởng thức bữa trưa của nhóc đi nhé”

Lời Nguyền vừa ra lệnh, con quái vật đã hét lên một tiếng như vang vọng cả rừng xanh, hắn lao về phía cả hai người.

Bản tính nhanh nhẹn tôi trỗi dậy, không chần chừ tôi né sang một bên và né đòn tấn công gần như là chí mạng của tên quái thú đó.

“Ta không có gì để chiến đấu hết, sẽ thật ngu ngốc nếu ta đương đầu nó một cách trực tiếp, Bây giờ quay về nhà có lẽ là một lựa chọn khôn ngoan. Có lẽ ở đó ta sẽ có vật dụng hữu ích!”

Tôi vừa nói vừa chạy thẳng và men theo con đường thường ngày trở về nhà, nhưng có lẽ do bị ảnh hưởng bởi tâm lý và cảm xúc, còn đường trở về giờ đây tôi cảm giác như nó dài tới mức vô tận, tiếng gầm rú của con quái vật theo sau vẫn đang ngày càng ăn mòn tâm trí tôi.

“Này Nekomaru, ông đã bảo sẽ có ngày tôi phải đương đầu với các con quái vật cỡ này rồi đúng chứ?”

”Ừ thì ta có nói như thế.… Này, đừng nói là nhóc có kế hoạch gì đó nhé? Mau kể nhanh trước khi tên quái thú kia ăn thịt cả hai… À không một mình ngươi thôi, bởi ta là thú nhồi bông mà”

Tôi nuốt nước bọt, bước chân ngày càng gấp rút của tên quái vật làm tôi càng thêm lo lắng, nhưng mọi thứ sẽ nhanh chóng đảo lộn…

“Khúc cua phía trước ông hãy trốn trong túi tôi nhé”

”Được rồi…Ta tin nhóc, hãy cố đánh bại hắn ta”

Tôi cố gắng giữ cho nhịp tim và cảm xúc bình tĩnh nhất có thể, con quái vật vẫn điên cuồng đuổi theo.

Không lâu sau khúc cuối đã hiện rõ trước mắt tôi, nở một nụ cười của kẻ chiến thắng, tôi nhanh chóng trượt dài cơ thể mình xuống mặt đất, sau khi qua đoạn cua, tôi quay đầu lại và lấy tư thế sẵn sàng đối mặt với con quái vật.

Ngay khi nó đuổi kịp tôi, cái bẫy đã kích hoạt, từ trong bụi cỏ bắn ra hàng loạt các loại dây mỏng nhưng lại vô cùng sắc bén, với lực bắn ra là tối đa, chúng đã gây ra những vết thương trên cơ thể của quái thú khiến nó kêu la.

“Cuối cùng ngươi cũng chỉ là một con quái vật không não chỉ biết nghe theo lệnh người khác nhỉ?”

Tôi nói và mỉm cười một cách đắc thẳng, tôi chạy qua tán cây nơi bắn ra những sợi dây sắc bén như dao, cầm máy bắn dây trên tay, tôi cảm thán.

“Đây là Máy Bắn Dây Cước, được cải tiến để trở nên mạnh hơn và lực chém cao hơn và giờ thì, tạm biệt cậu chàng to xác nhé”

Nói rồi Hikaru siết chặt toàn bộ dây cước lại, không ngoài dự đoán, cơ thể của con quái ngay lập tức bị những sợi dây cắt đứt thành từng mảnh.

“Đừng quá khinh thường tôi như thế chứ, cho dù mụ có mạnh mẽ cỡ nào, thì mụ không thể phụ nhận được một điều, nơi đây là lãnh địa của Fujigawa Hikaru này!”

Giọng của Hikaru như muốn hét lên, nhìn thẳng về phía Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền, khuôn mặt bà ta trong cực kỳ khó coi, nhưng có lẽ Hikaru vẫn chỉ dừng lại ở cảm nhận được sự tồn tại của mụ ta.

“Đáng lẽ chính ta nên kết liễu ngươi nhỉ?”

Đôi bàn tay của Lời Nguyền buông lỏng xuống.

Nhận thấy một mối nguy tìm tàn, Nekomaru nhanh chóng chui ra từ chiếc túi và hét lên

“Cẩn thận. Mụ ta sắp ra đòn kết liễu nhóc đấy!!”

[Vuốt Tử Đao Phủ. Niệm Lực Tối Đa]

Một cơn gió nhẹ vụt qua, đó cũng là lúc đòn tấn công này được thực hiện. Trong chớp mắt, Lời Nguyền đã đứng sau Neko và Hikaru tự bao giờ.

Khung cảnh dường như chậm lại, tôi lo lắng cố quay đầu theo phản xạ thì bỗng nhiên, cơ thể tôi đã chi chít các vết thương như bị một con mãnh thú cấu xé.

“Agh! Cái… Cái quái gì vậy… Đau quá”

Tôi ngay lập tức gục xuống, cơn đau ngat lập tức nhấn chìm tôi, vết thương từ mụ ta… Làm cơ thể tôi vô cùng nhức nhối.

“Hm? Không trúng động mạch ư? Kì lạ… À, ta hiểu rồi, là nhờ con mèo thần tài đó đúng chứ”

Neko-sama lo lắng nhìn những vết rách trên cơ thể tôi, rồi đưa mắt nhìn Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền.

“Ngươi sống sót được là nhờ vào khả năng luôn luôn mang đến may mắn của ta, nếu không, ngươi đã chết vì móng vut của mụ ta cắt thẳng vào động mạch chủ hoặc đứt đôi người ngươi rồi”

Tôi nuốt nước bọt, trong đầu tôi không tưởng tượng nổi cảnh tượng mà Neko-sama vừa thốt lên. Giờ đây, tôi cố gắng để tìm một con đường thoát cho bản thân trước khi Lời Nguyền ngân nga giai điệu cuối của cuộc đời tôi.

“Ngốc nghếch, cho dù có may mắn cỡ nào, đòn tấn công tiếp theo của ta, các ngươi sẽ chết một cách tức tưởi đấy phàm nhân”

Móng vuốt lại được nâng lên, trong cái không gian ngập tràn sát khí và căng thẳng này thì từ đâu lại một giọng nói cất lên làm cho Neko-sama và cả tôi bất ngờ.

“Ah! Anh đây rồi Fujigawa, tôi tìm anh từ trưa đến giờ, thì ra anh ở đây!”

”Là Satou ư…? Tại sao lại là bây giờ”

”Đồ ngốc! Ta không muốn gánh thêm một đứa nữa đâu đấy”

Cô nàng bước chân đi về phía cả hai, nhưng bất chợt cả Neko-sama và tôi đều nhận ra một điều, đôi mắt của chúng tôi đều hướng về phía thanh gươm được đeo trên lưng của Satou.

“Đó có phải…”

Tôi bất giác giơ ngón tay chỉ về phía đằng sau của Satou, đúng hơn là thanh kiếm.

“Này đừng có lơ là chứ, chúng ta đang trong một trận chiến mà!!”

Neko-sama lo lắng cất tiếng vì sự bất cẩn của tôi.

[Luân Phiên Cực Đoan. Đả Thức]

“SATOU CẨN THẬN!”

Tôi không ngần ngại mà chạy ngược lại về phía Satou, một vòng xoáy lớn xé toạt gần như một phần của khu rừng.

“Chết chưa nhỉ? Đòn khi nãy mình còn chưa dùng tới Xuất Lực Tối Đa nữa”

Lời Nguyền nhìn vào màn khói trước mắt, tự thầm rằng có lẽ phạm nhân đấy đã tử nạn.

“Thật tuyệt vời làm sao, cảm ơn cô đã mang cho tôi thứ vũ khí tuyệt vời như vậy”

Từ trong làn khói mịt mù dần tan đi, Hikaru cầm chặt trên tay thanh kiếm tuyệt hảo nhất trần gian mà cậu có được, đặt thanh gươm trên vai, cậu mỉm cười nhìn về phía sự hiện diện mờ mịt của Lời Nguyền.

“Ngu ngốc, chỉ là một thanh gươm…Ngươi nghỉ ngươi có thể tấn công được một sinh vật trừu tượng như ta sao…”

Bất mãn trước lời nói ngu xuẩn và sự tự cao của Hikaru, Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền chuẩn bị ra đòn thì bỗng từ đằng sau, bà bị phục kích bởi những mũi tên, chúng găm thẳng vào mụ.

”Cái gì!”

Bất ngờ bà ta quay đầu về phía đòn tấn công. Lại ngỡ ngàng khi thấy một cô gái trên cành cây, dùng một bộ cung tên nhắm thẳng về phía bản thân.

“Mũi tên của mình đã đánh trúng vào thứ sinh vật vô hình trước mặt mình, dù mình không hề thấy nó, nhưng mình lại hoàn toàn cảm nhận được sự hiện diện của nó!”

Yuki nghĩ thầm sau khi đã hoàn thành nhiệm vụ đánh lạc hướng của mình.

Một tiếng vụt lớn, là âm thanh khi con người vung đao lên. Tôi đã chờ sẵn sự buông thả của Lời Nguyền và giờ tôi sẽ là người tung ra đòn quyết định.

“RẦM!!”

Sự va chạm của thanh gươm xuống mặt đất đã tạo nên một vụ xung đột khá lớn, khói bụi mịt mù. Tưởng như đòn tấn công đã trượt, tôi nhìn thật kỹ xung quanh một lần nữa.

“Hướng 12 giờ, mụ ta đang đứng ở đó!”

Cùng với tiếng kêu của Neko-sama, tôi vung thanh kiếm và bức tốc về phía mụ ta.

“RẦM!!”

Lại là tiếng va chạm với đất đá. Không, lần này đã khác.

Lời Nguyền… Đã trúng đòn!

Gương mặt vốn bình thản của mụ giờ đã bị thay thế bằng một nét mặt vô cùng giận dữ, không gian ngập tràn sát khí của hai bên, những loài sinh vật tầm thường khi bước vào vùng không gian cạnh tranh của cả hai liên ngay lập tức sợ hãi mà bỏ chạy.

“Ta hiểu rồi, là chất liệu Veronium, thứ chất liệu kinh tởm có khả năng chạm vào bọn ta, không ngờ ở một nơi tồi tàn như vậy lại có thứ nguyên liệu như thế…”

Kẻ Nắm Giữ Lời Nguyền nghĩ trong tức tối, mụ ta hiểu lý do tại sao lại bị dính đòn.

“Nếu như vậy mũi tên của con nhỏ kia cũng làm từ Veronium, thật khốn nạn làm sao”

Âm thanh từ trận chiến của Hikaru và Lời Nguyền cuối cùng cũng đã đánh động tới các Kẻ Thu Thập khác, không lâu nữa thôi, bọn chúng sẽ tìm đến nơi này.

“Ta đoán sắp có vài kẻ phiền phức lại tìm tới đây nữa. Vậy thì ta sẽ tặng các ngươi món quà đặc biệt này, coi như là lời tạm biệt~”

Lại một vòng tròn đen xuất hiện dưới mặt đất, nhưng lần này…Nó to tới mức gần như muốn nuốt trọn khu vực của tôi lẫn Satou.

“Lần này mụ ta lại đem đến con quái vật nào đây…Khoan đã!”

Tôi chìm trong suy nghĩ nhưng chỉ vài giây lại nhìn về phía của Lời Nguyền, một nỗi tuyệt vọng của tôi lại dâng lên.

“Biến mất rồi…Tôi không cảm nhận được bà ta nữa rồi…”

”Nhóc con! Mau chạy đi! Nó sắp ngôi lên rồi đó!”

Tôi lại bị chìm trong suy nghĩ lần nữa, mặt đất bắt đầu rung động, như thể sắp có một con quái thú vô cùng khổng lồ xuất hiện.

“Đi nhanh nào Satou!! Ta cần rời khỏi đây ngay lập tức!!”

Tôi vừa chạy vừa hét lên về phía Yuki vẫn còn đang đờ người vì thứ vòng tròn màu đen ma quái.

Ngay lập tức Yuki cũng đi cùng với hai chúng tôi cố gắng thoát khỏi khu rừng.

“Thứ đó là gì vậy… Tại sao lại có rung chấn… Và khi nãy Fujigawa đang chiến đấu với thứ quái quỷ gì vậy chứ?”

Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Yuki, tuy không nói ra nhưng biểu cảm trên của cô đã hiện lên mồn một trên mặt.

“Nhanh lên!! Ta sắp ra khỏi rừng và đi về phía làng rồi!!”

Cả ba chạy nhanh nhất có thể để rời khỏi nơi cánh rừng.

Cuối cùng, bọn tôi ngã gục vì mệt mỏi trước những con đường ở ngôi làng.

“May quá, ta đã chạy thoát kịp thời…”

Vui mừng chưa được lâu, họ lại thấy dân làng bước ra khỏi căn nhà của họ, ánh mắt của người dân lại chỉ hướng về một phía, tiếng xì xào lại nổi lên trong đám đông.

“Không…Đã trễ rồi…Thứ đó đã xuất hiện”

Neko-sama ở đằng sau tôi cất tiếng, cả tôi và Yuki đều quay đầu về phía cư dân đang đang quan sát.

Đập thẳng vào mắt bọn tôi là sinh vật to lớn như một con sâu, nó rít lên một tiếng cực kỳ lớn, một con quái vật với chiều cao ít nhất cũng gần bằng với một toàn chung cư 30 tầng...

“Làm sao ta có thể tiêu diệt được nó cơ chứ…”

Trong nỗi sợ bao trùm lấy không khí, tôi không tài nào hiểu và không muốn hiểu thứ sinh vật to lớn như vậy.

Bạn đang đọc Thế Giới Nơi Kẻ Nắm Giữ Trị Vì sáng tác bởi Bac_Leon
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bac_Leon
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.