Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2293 chữ

Luyện công xong, bà Mai hít sâu một hơi bình ổn lại chân khí trong người, sau đó ngồi xuống ghế và nói với ông Vinh:

- Cháu đàm phán với tập đoàn Minh Long sao rồi?

Ông Vinh trả lời:

- Dạ thành công rồi cô, chắc chắn tập đoàn của chúng ta sẽ mở rộng thị trường lên rất nhiều.

Bà Mai nở nụ cười, gật đầu

- Đúng là việc đáng mừng. Cô chúc mừng cho cháu.

Ông Vinh:

- Dạ cháu cám ơn. Cô, còn việc của Linh, cô có dự tính thế nào ạ?

Trong lúc bà Mai luyện công thì ông Vinh đã có được một số thông tin từ ông Tùng ở công ty Thám tử tư ông Vinh vừa nghe thăm ban nãy. Nghe cháu mình nhắc vấn đề quan trọng này, bà Mai suy nghĩ một chút rồi nói:

- Về cơ bản, cô đã phán đoán được Linh đã dính tới ai, có điều bà vẫn chưa tìm được nguyên nhân tại sao Linh lại dính vào và ý đồ của bọn chúng là gì?

Ông Vinh phần nào bị bất ngờ với bà Mai, ông chẳng ngờ cô mình có manh mối nhanh chóng đến thế. Ông nói tiếp:

- Cháu vừa nhận được một ít thông tin, xem chừng có ích.

- Ồ, cháu có rồi à?

Bà Mai hỏi ông Vinh:

- Còn cháu, cháu đã đi đến vùng xám đúng không?

Ông Vinh phải thừa nhận bà Mai đúng là gừng càng già càng cay, ông chỉ mới nói vài câu đơn giản mà cô của ông đã đoán ra được chi tiết. Ông thừa nhận:

- Dạ vâng, cháu không muốn để bố và anh biết nên đã đi đến đó để tìm thông tin.

Vùng xám là vùng trung lập, chuyên mua bán các loại thông tin. Mức độ chi tiết của thông tin tùy thuộc vào tầm quan hệ của chủ vùng xám đó. Những người thuộc vùng xám không làm gì phạm pháp, cũng ít gây thù chuốc oán với các thế lực ngầm nên hầu như không ai muốn tiêu diệt họ. Hơn nữa vùng xám lại là nguồn cung cấp thông tin khá hữu ích với các thế lực, điều này càng đảm bảo an toàn cho họ. Ông Tùng, bạn ông Vinh cũng thuộc vùng xám như thế, còn “Chung ruồi”, bạn cũ đã chết của Việt thì lại không giống, hắn ta đã từng phạm tội, bị cảnh sát liên tục âm thầm theo dõi, nên mặc dù là nguồn cấp tin nhưng lại là xã hội đen chứ không thuộc vùng xám. Hoàng gia có năng lực tìm ra thông tin nhưng ông Vinh không muốn để ảnh hưởng đến bố và anh trai nên mới tìm đến ông Tùng. Bà Mai hỏi:

- Vậy cháu đã có những thông tin gì?

- Dạ hình như sắp tới sẽ có hai băng xã hội đen gặp gỡ để làm ăn, một trong những băng là Hắc Báo, còn băng còn lại thì người cấp tin không biết ạ.

Bà Mai gật đầu:

- Xem ra cô đã đoán đúng, bọn Hắc Báo đang rục rịch làm ăn ở thành phố này.

Ông Vinh hỏi:

- Thế cô cũng biết băng còn lại là ai ạ?

- Phải, cô chỉ vừa tìm ra nhưng không chắc chắn hoàn toàn.

- Thế bọn chúng là ai ạ?

- Cô đoán có lẽ là bọn chúng là bang Bạch Hổ bên nước X sang đây làm ăn với Hắc Báo, vụ gây rối của Nam trước đây chính là bằng chứng đầu tiên chứng tỏ Hắc Báo và Bạch Hổ đã bắt tay với nhau.

Ông Vinh không khỏi chấn động trước sự hiểu biết của cô mình, nhưng ông nhớ lại cô mình xa nhà suốt mấy chục năm, cô biết nhiều hơn người trong gia tộc là điều đương nhiên. Ông Vinh nghe xong thì trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói:

- Vậy tức là kẻ lần trước mà cô đã cứu thoát Nam khỏi hắn chính là người của bang Bạch Hổ, và kẻ hôm nay làm hại hai cô cậu cũng là bang Bạch Hổ.

- Ban đầu cô chỉ mới suy đoán nhưng đến hôm nay nghe cháu nói về Thiên Sát Ma Chưởng thì cô đã dám chắc trăm phần trăm rồi, bởi Thiên Sát Ma Chưởng vốn xuất phát từ nước X và không mấy người có thể luyện được nó.

- Vậy theo cô, chúng ta nên xử lý chuyện này thế nào ạ?

- Cháu không cần lo lắng qua như vậy đâu, chuyện làm ăn của bọn chúng chắc chắn đã bị cảnh sát theo dõi, họ tự khắc có cách giải quyết, đứng xen vào khiến kế hoạch của họ rối loạn, chúng ta chỉ cần đảm bảo an toàn cho Linh thôi.

- Dạ vâng.

Ông Vinh định nói thêm điều gì nữa nhưng cuối cùng thì rút lại không nói ra, có điều bà Mai hình như hiểu được ý ông nên bà mỉm cười:

- Cháu cũng đừng lo cho thằng bé, Nam vốn dĩ là thành viên của Lê gia, cho dù thế nào thì Lê gia vẫn sẽ ra mặt bảo vệ nó thôi.

Nếu cô đã nói vậy thì ông Vinh nghĩ bản thân chẳng nên nhiều chuyện nữa, ông đổi sang chủ đề khác:

- Cô, cháu có vài vướng mắc trong luyện công nhờ cô giúp đỡ chút ạ.

Bà Mai lắc đầu ngán ngẩm:

- Cháu đúng là, chuyện gia tộc thì chả mấy khi tham gia, vậy mà lại hứng thú tập luyện võ công cơ đấy...

Nghe cô mình mắng, ông Vinh cười gượng mấy tiếng, Thánh Linh Chân Khí bắt đầu tuôn trào cuồn cuộn trong kinh mạch.

...

Nhắc lại Nam, vì muốn tìm hiểu thêm thông tin về bọn lưu manh đánh cậu hôm nay nên cậu đã gọi cho Việt để hỏi, nào ngờ cậu gọi cả ngày mấy chục cuộc nhưng lần nào cũng nhận được thông báo là thuê bao không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau. “Lạ thật, anh Việt làm gì mà không nghe máy mình nhỉ? Không biết anh ấy có xảy ra chuyện gì không” Nam bèn gọi cho chị mình:

- Alo, dạ em đây chị hai.

Tuyền rất vui khi thấy cậu em trai gọi đến:

- Alo, Nam hả, sao lâu nay không gọi cho chị vậy? Bận học quá hả?

Ở đầu bên này, Nam hơi đỏ mặt vì xấu hổ, cậu thấy mình đúng là vô tâm thật, nhà chỉ có hai chị em mà gần nửa năm nay không hỏi thăm được một câu, đến hôm nay có chuyện nên mới gọi, ấp úng vài giây Nam mới trả lời được:

- Dạ chị hai, chị hai dạo này khỏe không?

Tuyền nói:

- Chị khỏe, mà chị biết tỏng cậu rồi, có chuyện thì cậu mau nói đi để chị còn đi làm việc khác nữa.

Nam cười gượng, Nam hỏi thăm tình hình gia đình của Tuyền thêm vài điều nữa thì mới nhắc đến Việt:

- Dạ chị hai dạo này còn hợp tác với anh Việt không ạ?

Tuyền ngạc nhiên hỏi lại:

- Vẫn còn chứ, chị mới gặp cậu ta hôm qua để bàn công việc của hai công ty như bình thường, mà em hỏi chị điều này làm gì thế?

Nam tất nhiên không nói thật mục đích cuộc gọi cho chị mình biết:

- Dạ không, em chỉ gọi để hỏi thăm chị và anh như thế nào không chứ có gì đâu, biết anh chị vẫn ổn thì em yên tâm rồi.

- Thằng bé này hôm nay lạ thế, cứ nói chuyện không đầu đuôi vậy.

- Dạ em đâu có lạ đâu, hì hì, thôi giờ em cúp máy đây ạ, anh chị nhớ giữ gìn sức khỏe nghe.

- Ừ, cám ơn thằng em, em cũng nhớ chăm chỉ học tập cho tốt đấy.

- Dạ em biết rồi chị hai.

Nam ngắt cuộc gọi và nghĩ bụng: “Vậy là anh Việt vẫn ổn, sao mình vẫn không gọi được cho anh Việt nhỉ.” Nam bèn gọi lại lần nữa nhưng số điện thoại của Việt vẫn thông báo thuê bao không liên lạc được. Nam đành phải gác lại ý định của mình mà nghỉ ngơi dưỡng thương.

Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, hai gã Tống và Kim đường chủ không có động tĩnh gì. Tên Tống Điền đã bị thương nặng sau khi bị đánh bởi hai cao thủ hạng nhất của hai gia tộc Nguyễn gia và Hoàng gia nên bọn chúng tạm thời im lặng, đợi đến khi Tống Điền hồi phục thì mới bắt đầu liên lạc trở lại với Hắc Báo để tiếp tục vụ mua bán.

Trong nửa tháng này, bên cạnh việc ôn thi, Nam còn tích cực tu luyện thần công hòng chữa trị nội thương; Nam nhận ra “Trống Đồng Thần Công” thần diệu vô cùng, chỉ mất hai ngày thì nội thương của cậu đã lành. Ngoài ra, khi chứng kiến trận đánh giữa ông Vinh và tên Tống Điền, Nam chợt tìm ra nhiều điều trong võ học dù không liên quan đến Thánh Linh Tâm Kinh của Lê gia. Nam bèn đem sở ngộ đó ra đối chứng với thần công mình đang luyện thì lĩnh hội sự huyền diệu trong “Trống Đồng Thần Công”; thêm mười mấy ngày nữa trôi qua, công lực của Nam tiến bộ thần tốc, ngày đi ngàn dặm.

Đợi thi của Nam ở trường đại học kết thúc thì cũng đã đến ngày mừng thọ ông Công. Là lễ mừng thọ của một đại gia tộc nên được tổ chức lớn, vả lại ông Công có mối quan hệ rộng nên khách đến chúc mừng rất đông, có cả những chính khách nổi tiếng, và đương nhiên không thể thiếu các thành viên chủ chốt của hai gia tộc Hoàng gia và Nguyễn gia. Tập đoàn Minh Long cũng đến tham dự lễ mừng thọ ông Công, chỉ là Long không đích thân đến mà cử người đại diện của tập đoàn đến chúc mừng.

Sau màn công bố lý do bữa tiệc, nâng ly chúc mừng thì khách trong bữa tiệc bắt đầu tản ra chúc mừng các thành viên của Lê gia, đồng thời các khách mời cũng tìm đến bắt chuyện với nhau. Tuy nói đây là lễ mừng thọ của ông Công nhưng cũng là cơ hội của các khách mời tìm ra được những đối tác kinh doanh cho bản thân mình.

Nam thực sự cảm thấy lạc lõng giữa không khí bữa tiệc hoành tráng như thế này thế này. Nam vốn chưa thể thích ứng ngay được với chính gia tộc mình chứ đừng nói đến những người khác; cho nên Nam tìm một góc yên tĩnh để ngồi nhâm nhi các loại thức ăn. Từ trước khi đến đây học đại học, Nam chưa bao giờ đi cùng với các thành viên trong Lê gia của mình gặp gỡ những người khác nên không ai biết thân phận của Nam, họ cứ nghĩ Nam là con cháu của một chính khách nào đấy mà thôi.

Nam đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ở phía bên kia tiền sảnh, Linh đang đứng nói chuyện với Thịnh, cháu ông Quyết. Linh theo chân cha và ông đến mừng thọ ông Công. Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của Linh, Nam cảm thấy dường như Linh cũng giống cậu, không có hứng thú với những bữa tiệc như thế này. Bởi vậy, Linh nói chuyện đôi ba câu với Thịnh rồi tìm lý do rời đi. Thịnh biết Linh không thích nói chuyện với mình và cũng hiểu với tính cách của Linh, nấn ná nói chuyện với cô thì càng chỉ khiến cô ghét hơn.

Nam nhìn Linh giây lát rồi bỗng thở dài, đầu quay về đĩa thức ăn của mình, hai mắt Nam trở nên xa xăm, không rõ Nam đang suy nghĩ điều gì. Nam cứ ngồi thừ người ra như vậy, mãi đến khi Linh đi đến vỗ vai Nam. Cô hỏi:

- Này, sao Nam không tìm một ai đó trò chuyện mà ngồi một mình ở đây?

Nam nửa đùa nửa thật với Linh:

- Thú thật mình chưa quen với kiểu tiệc này nên bị ngợp.

Linh bật cười:

- Thật hay giỡn vậy trời? Đối mặt với lưu manh còn không sợ mà lại ngợp với cái này, khó tin quá đi.

Nam giật mình vì sợ lời của Linh làm lộ chuyện bọn Hắc Báo. Linh cũng nhận ra mình đã thất thố nên nhỏ tiếng xuống:

- Hai tuần qua bọn chúng còn tìm đến bạn nữa không?

Nam lắc đầu:

- Kể cũng lạ, cả nửa tháng nay bọn chúng không tìm mình trả thù, không rõ bọn chúng đang tính làm cái gì nữa. Mình...

Nam đang nói thì chợt nghe được tiếng cãi nhau từ xa vọng đến; mà thực ra cũng không phải cãi nhau mà lời nói chỉ hơi gay gắt một chút. Nam nhìn về phía đó thì bắt gặp đang đứng cùng Quang và hai anh em Tài và Thịnh ở khá xa đại sảnh, ba người này trước giờ không ưa gì nhau nên có lời qua tiếng lại cũng không lạ gì, tốt một cái là họ vẫn biết đây là bữa tiệc vui nên không to tiếng. Nam suy đi tính lại thì thấy vẫn nên tách họ ra để tránh trường hợp mất kiểm soát. Nam quay sang nói với Linh:

- Bạn ngồi đây chơi tý, mình qua tách họ ra.

- Ừ...

Nam đứng dậy, nhanh chóng đi đến chỗ Quang đứng.

Bạn đang đọc Thế Giới Ngầm của Ansu16
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ansu16
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.