Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ nhạc phụ

Phiên bản Dịch · 1518 chữ

Khương Phong ngẩn ngơ bị hồn hỏa long nhào lên người, thực lực Tiên Đế hậu kỳ không ngăn nổi hồn hỏa đốt cháy cơ thể. Chỉ ba giây ngắn ngủi, phân thân Khương Phong biến mất hoàn toàn trên Tiên giới.

Trong biệt viện của Khương Phong ở Thần giới.

Khương Phong nhắm mắt phun ngụm máu vàng:

- Phụt!

Khương Phong rống to:

- A, đáng giận đáng giận!

Khương Phong là một cao thủ tu vi Thần Tướng hậu kỳ, phân thân hạ giới bị người diệt, nếu đồn ra ngoài thì gã sẽ nổi tiếng khắp Thần giới.

Giọng Khương Vô Địch lạnh lùng vang lên trong phòng Khương Phong:

- Trái với mệnh lệnh của ta, tự dùng phân thân, hãy đi tìm nhị thúc của ngươi lĩnh cấm bế ngàn năm đi!

Khương Phong run giọng hỏi:

- Phụ thân, hài nhi biết sai rồi, cấm bế ngàn năm có phải là dài quá không?

Khương Vô Địch lạnh lùng nói:

- Hừ! Còn nói nhiều sẽ thêm ngàn năm. Ngươi chưa thật sự biết sai, nếu lần sau còn xảy ra chuyện như vậy thì ngươi chọn một tòa thành trì nhỏ làm thành chủ đi!

Khương Vô Địch nói làm Khương Phong sợ hết hồn. Khương gia là một trong bốn gia tộc Thần giới, thế lực cực kỳ khổng lồ, rất nhiều thành trì nằm trong tay Khương gia, chọn một cái thành làm thành chủ thoạt trông không tệ, bảo đảm hơn là Khương Phong hiện không có gì. Nhưng sự thật không phải chuyện tốt, nếu Khương Phong bị phân phối vào một tòa thành nhỏ làm thành chủ nghĩa là đời này gã không có hy vọng trở thành người thừa kế Khương gia. Người thừa kế Khương gia và một thành chủ thành nhỏ chênh lệch thân phận như trời với đất. Làm người thừa kế Khương gia dù xử chết thành chủ tòa thành nhỏ cũng không ai nói gì.

Khương Phong là người có dã tâm, tất nhiên sẽ không cam lòng tương lai chỉ là làm thành chủ nho nhỏ.

Khương Phong nói:

- Phụ thân, hài nhi lập tức tìm nhị thúc lĩnh cấm bế.

Nghĩ đến cấm bế ngàn năm dài là lòng Khương Phong run rẩy, cấm bế không chỉ bị nhốt trong một căn phòng tối, đừng nói người Thần giới, một Tu Chân giới cũng chẳng sợ cấm bế kiểu đó, coi như bế quan tu luyện. Cấm bế của Khương gia là hành hạ rất lớn về mặt tinh thần, có thể làm một người ‘sung sướng muốn chết’. Tuy nhiên cấm bế thế này có lợi ích rất lớn cho tu vi tâm thần trưởng thành, một số người điên còn chủ động xin cấm bế một đoạn thời gian.

- Hãy phản tỉnh đi, nếu cứ rơi vào nhi nữ tình trường thì làm sao tu vi của ngươi tiến bộ? Tự ngươi hiểu đã bao nhiêu năm ngươi không tiến bộ chút nào.

Khương Vô Địch nói xong câu đó thì không còn tiếng động.

Khương Phong bình tĩnh tinh thần, mắt tràn ngập mối hận:

- Không cần biết ngươi là ai, tốt nhất là cầu nguyện mình chết trong thần kiếp. Ta bảo đảm khi ngươi thành công độ kiếp tuyệt đối không phải may mắn mà là tai nạn bắt đầu!

Khương Phong thù người diệt phân thân của mình còn hơn Lâm Thiên, nhưng gã không biết hai người mình hận là cùng một người, nếu không gã sẽ tức điên lên.


Chu Hạo khó tin nói:

- Rất hí kịch tính.

Chu Hạo mới vừa nói với Chu Dao không thể đuổi Khương Phong ra hành tinh ai ngờ một cao thủ đỉnh Ma Đế đột nhiên xuất hiện, một chiêu ngắn ngủi lấy mạng Khương Phong.

Chu Dao cười hỏi:

- Phụ thân, xem ra ông trời cũng đứng về phía ta, giờ thì phụ thân không còn phản đối ta và Lâm Thiên gặp mặt đúng không?

Chu Hạo khẽ thở dài:

- Nếu là ý trời vậy thì các ngươi gặp nhau một lần đi.

Lâm Thiên vượt không gian cự ly ngắn, trực tiếp xuất hiện trước mặt Chu Dao, Chu Hạo.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Không có thiên ý gì hết. Dao nhi, là ta đây.

Chu Dao ngây ngốc:

- Thiên, thật sự là Thiên?

Chu Dao hoàn toàn không ngờ cao thủ đỉnh Tiên Đế vừa rồi đại phát thần uy một chiêu xử lý Khương Phong chính là Lâm Thiên. Nên biết Lâm Thiên từ một người bình thường đến hiện tại chưa tới hai trăm năm, trong hai trăm năm từ một phàm nhân không có tu vi đến đỉnh Tiên Đế, nếu nói ra tuyệt đối không ai tin.

Chuyện này rất ảo, rất khó tin. Bình thường dù có thiên phú tràn đầy, chăm chỉ cố gắng không đi đường vòng, từ một phàm nhân đạt đến đỉnh Tiên Đế ít nhất cũng trên năm ngàn vạn năm. Nhìn chung nguyên lịch sử ít ai năm ngàn vạn tuổi tới cao thủ đỉnh Tiên Đế.

Ma Giới có một ví dụ rất tốt. Hình Thiên từ thế gian giới một đường bò lên, lúc gã tám ngàn vạn tuổi mới đến đỉnh Ma Đế, giờ qua hai ngàn vạn năm mới có dấu hiệu thần kiếp sắp đến. Trong Ma Giới, Hình Thiên đã xem như Ma Đế trẻ tuổi, một số Ma Đế khác tu vi thấp chút nhưng lớn tuổi hơn Hình Thiên.

Lâm Thiên gật đầu nói:

- Là ta.

Lâm Thiên biến về hình dạng cũ.

Lâm Thiên hành lễ hướng Chu Hạo:

- Lâm Thiên xin chào bá phụ.

Chu Hạo nghi hoặc hỏi:

- Ngươi mới hai trăm năm đã đến tu vi hiện tại?

Chu Hạo chưa từng nghe chuyện như vậy.

Lâm Thiên do dự một lúc, nói thật:

- Đúng rồi bá phụ.

Tính thời gian hiện thực thì còn chưa đến một trăm năm mươi năm, nhưng nếu tính thời gian trong thế giới Tinh Giới thì khoảng ba, bốn trăm năm. Nhưng ba, bốn trăm năm và hai trăm năm không có khác biệt gì lớn.

Chu Hạo cau mày thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ hắn là người luân hồi của tên Hình Thiên? Không đúng, Hình Thiên tu luyện công pháp luân hồi, nhưng mỗi kiếp người luân hồi tên Hình Thiên và có lần nào không phải là qua ức năm mới phi thăng Thần giới?

Chu Hạo nói:

- Lâm Thiên, xem như ta đã gặp ngươi, trước mắt còn khá vừa lòng. Có vài lời ta nói với Nhược Hàm rồi, ba ngày sau ta sẽ đón Nhược Hàm đến Thần giới.

Chu Hạo hóa thành luồng sáng vàng bay lên trời, chớp mắt biến mất.

Lâm Thiên ôm Chu Dao vào lòng:

- Dao nhi, phu quân nhớ nàng chết mất!

Chu Dao nức nở nói:

- Ta cũng rất nhớ phu quân.

Lâm Thiên hỏi:

- Phụ thân của Dao nhi dường như muốn nàng nói gì với ta, có chuyện gì?

Mắt Chu Dao đẫm lệ nói:

- Phụ thân nói phu quân ít nhất phải có tu vi cấp Thần Quân mới không phản đối chúng ta bên nhau. Nếu trong mười vạn năm phu quân không đến cấp Thần Quân thì phụ thân sẽ chiêu tế toàn Thần giới cho ta. Phụ thân nói tu vi của ta quá yếu, ba ngày sau sẽ đón ta về Hồn Giới.

Lâm Thiên nhẹ nhàng lau nước mắt cho Chu Dao, trêu đùa:

- Hiện tại Dao nhi là cao thủ cấp Tiên Quân, kiếp trước còn là thần, sao mà khóc nhè vậy?

Chu Dao nũng nịu nói:

- Ai bảo thần không thể khóc? Chu Nhược Hàm kiếp trước của ta cũng hay khóc.

- Thì ra là kiếp trước di truyền, ha ha ha ha ha ha!

Lâm Thiên cười to bảo:

- Dao nhi đừng lo, mười vạn năm đến cấp Thần Quân? Phụ thân của nàng quá xem thường ta, trên Thần Quân còn có Thần Đế, Thần Hoàng, Thần Tôn, dù không tới cấp Thần Tôn thì phu quân của nàng chắc chắn sẽ đến cấp Thần Hoàng.

Chu Dao nói:

- Ta cứ . . . Cứ tưởng phu quân hiện tại vẫn là tu vi cấp Ma Vương như lần trước gặp mặt, không ngờ phu quân một hơi đến đỉnh Ma Đế.

- Ha ha ha! Sĩ cách ba ngày đã nhìn với cặp mắt khác, càng đừng nói chúng ta trăm năm không gặp, nàng thấy đúng không?

Lâm Thiên cười nói:

- Nhóm Thạch Huyên Hiên rất nhớ Dao nhi, nàng có muốn gặp bọn họ không?

Chu Dao tội nghiệp nói:

- Ngày mai ta gặp các nàng được không? Phu quân bên ta trọn ngày hôm nay đi.

Lâm Thiên khẽ thở dài:

- Được rồi, ta dẫn Dao nhi đi dạo phố. Ta làm bạn trai thật là không xứng chức, thiếu nữ bình thường hay có người cùng bọn họ dạo phố, mua đủ quà cho họ, Dao nhi là thần nữ lại uất ức hơn người.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.