Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Đạo tông (2)

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Diệp Phiêu Linh thầm nghĩ:

- Không biết tên đầu gỗ này có nhận ra ta không?

Lần đầu tiên Diệp Phiêu Linh giả làm gái xấu, lần thứ hai nàng nữ giả nam trang, khuôn mặt thật chưa từng lộ ra trước mặt Lâm Thiên.

Diệp Phiêu Linh thầm nghĩ:

- Ta đã giấu hơi thở rất tốt, chắc sẽ không bị hắn nhận ra đâu.

Nhưng Diệp Phiêu Linh không biết rằng nàng sớm đã bị Lâm Thiên nhận ra.

Liễu Trình thấy nữ nhân đẹp tuyệt trần đến gần thì vội hành lễ:

- Đại tiểu thư!

Ưng yêu, Hắc Bạch Lão Quỷ cũng chào hỏi:

- Chào Phiêu Linh tiểu thư.

- Liễu thúc thúc như cứ như trước kia gọi ta là Phiêu Linh được rồi, kêu đại tiểu thư làm ta không quen.

Diệp Phiêu Linh cười hỏi:

- Vị này là? Liễu thúc thúc định mang hắn đi gặp phụ thân sao?

Diệp Phiêu Linh chính là con gái duy nhất của Diệp Vấn tông chủ Thiên Đạo tông, thân phận này vô cùng tôn quý. Không chỉ Diệp Vấn xem Diệp Phiêu Linh như bảo bối, nguyên cả Thiên Đạo tông cũng đều bảo bối nàng vô cùng.

Liễu Trình cưng yêu nhìn Diệp Phiêu Linh:

- Đại tiểu thư, vị này chính là Lâm tiền bối, ta đang mang hắn đi gặp tông chủ.

Diệp Phiêu Linh xoe tròn mắt nhìn Lâm Thiên:

- Lâm tiền bối?! Liễu thúc thúc, bề ngoài hắn dường như không lớn hơn ta bao nhiêu, sao có thể là Lâm tiền bối được?

Diệp Phiêu Linh nhớ lúc mới gặp Lâm Thiên thì tu vi của hắn yếu hơn nàng một chút, sao bỗng dưng đã trở thành Lâm tiền bối?!

Liễu Trình nói:

- Đại tiểu thư, đừng bao giờ trông mặt mà bắt hình dong, Lâm huynh là một cao nhân thật sự.

Diệp Phiêu Linh thầm nghĩ:

- Sao có thể như vậy? Đầu gỗ sao bỗng dưng lại thành cao nhân tiền bối rồi? Không được, ta phải hỏi phụ thân xem kêu hắn tới làm gì!

Diệp Phiêu Linh nói:

- Được rồi, Liễu thúc thúc cứ dẫn hắn đi gặp phụ thân đi, ta đã làm chậm trễ.

Liễu Trình nói:

- Vâng thưa đại tiểu thư.

Nhìn nhóm Liễu Trình, Lâm Thiên đi xa, Diệp Phiêu Linh còn thẫn thờ.

Một thiếu nữ mặc áo vàng nhạt huơ tay trước mặt Diệp Phiêu Linh, cười khúc khích:

- Hi hi, hay là đại tiểu thư của chúng ta đã động lòng trần rồi?

Diệp Phiêu Linh phủi tay thiếu nữ áo vàng, cười nói:

- Đi đi đi, ngươi mới động lòng trần, không nghe Liễu thúc thúc nói gì hay sao? Tên kia bây giờ chính là ‘tiền bối’.

Thiếu nữ áo vàng nói:

- Tu vi cao chính là tiền bối, có gì đâu. Theo ta thấy tuổi của tên kia không lớn hơn Phiêu Linh tỷ bao nhiêu đâu.

Diệp Phiêu Linh nói:

- Được rồi, ta ra ngoài lâu như vậy cũng phải đi gặp phụ thân, sau khi gặp phụ thân rồi chúng ta lại bàn tiếp đi hành tinh nào chơi.

Một dải sắc màu chở Diệp Phiêu Linh bay nhanh tới trước.

Tề Thiên phong chính là ngọn núi cao nhất trên hành tinh Thiên Đạo này, nó cũng chính là khu vực trung tâm của Thiên Đạo tông. Xưa thật xưa trước kia Thiên Đạo tông cũng không mạnh như bây giờ, lúc ấy phạm vi thế lực của Thiên Đạo tông chỉ khoảng trăm dặm quanh Tề Thiên phong. Có lẽ do nhờ trời thương, nên Thiên Đạo tông liên tục xuất ra vài vị kỳ tài ngút trời, có bọn họ dẫn dắt nên Thiên Đạo tông phát triển cực nhanh, trải qua vô số năm tháng cuối cùng đã được như ngày hôm nay.

Có ngày hôm nay rồi trung tâm tông phái Thiên Đạo tông liền lựa chọn vùng đất tốt hơn, nhưng trong lòng đám môn nhân thì Tề Thiên phong vẫn chính là thánh địa của Thiên Đạo tông. Mỗi đời chưởng môn đều không dám có ý nghĩ di chuyển hạch tâm của tông phái.

Gầy dựng bao nhiêu năm tháng, giờ đây Hòa Thượng Tế Thế phòng thủ kiên cố. Từng có người nói đùa dù toàn hành tinh Thiên Đạo bị hủy thì cũng chưa chắc Tề Thiên phong đã bị gì.

Lâm Thiên thầm cảm thán rằng:

- Tiểu Linh, Thiên Đạo tông này thật lợi hại, từng tầng trận pháp, phỏng dừng dù cho ta có đi liều cả mạng già thì cùng lắm cũng chỉ đột tiến được một phần ba.

Nếu người khác nghe được thì chắc sẽ sợ chết khiếp. Thiên Đạo tông đời đời gầy dựng, trận pháp quanh Tề Thiên phong dù có là Diệp Vấn chưởng môn hiện tại thì cũng không biết được bao nhiêu. Nhiều trận pháp như thế dù cho có là trận pháp đại sư đến phá thì cũng chưa chắc dám đảm bảo đã có thể phá được một phần ba nữa.

- Chủ nhân sai rồi, với tu vi trận pháp hiện tại của chủ nhân thì ước chừng chỉ phá được một phần năm. Có một phần trận pháp được ẩn giấu rất sâu, chủ nhân vẫn không nhìn ra. Những trận pháp đó mới là lợi hại nhất quanh ngọn Tề Thiên phong này.

Tiểu Linh nói:

- Chẳng qua là cách làm của tiểu môn tiểu phái, đại phái thật sự sẽ không làm ra nhiều trận pháp như thế khiến cho ngay cả bản thân mình cũng hồ đồ, có một đại trận hộ phái loại lớn là được rồi.

Tim Lâm Thiên rớt cái bịch:

- Còn che giấu nữa?

Mới rồi Lâm Thiên đã coi thường môn phái lớn như Thiên Đạo tông, những lời sau Tiểu Linh nói dù nghe được nhưng hắn đã tự động cắt bỏ, trời mới biết Tiểu Linh nói đại phái thật sự là có quy mô cỡ nào. Lâm Thiên cho rằng trận pháp nhiều tuy hơi rắc rối nhưng năng lực phòng ngự sẽ không thua gì trận pháp cỡ lớn. Nếu trong kẻ thù có người giỏi trận pháp cỡ lớn thì sao? Chẳng phải sẽ chỉ trong nháy mắt liền đã bị người ta phá đi?

Thác nước đổ, đình đài lầu các, phong cảnh Tề Thiên phong rất đẹp, trong mênh mông hùng vĩ có mấy phần nho nhã.

Liễu Trình mỉm cười hỏi:

- Lâm huynh, không biết phong cảnh Tề Thiên phong này có lọt được vào pháp nhãn không?

Lâm Thiên cười nói:

- Ta đã xem đến hoa cả mắt.

Ưng yêu nói:

- Ha ha ha! Lâm đạo hữu, Vạn Yêu thành của chúng ta cũng không tệ. Lâm đạo hữu gặp Diệp chưởng môn rồi hãy đến chỗ Cửu Huyền Cung chúng ta đi!

Hắc Bạch lão quái của Thánh Ma Môn dụ dỗ nói:

- Yêu ma quỷ quái khắp nơi có gì hay mà đi? Đến Thánh Ma Môn chúng ta, nếu khiến môn chủ vừa lòng thì thánh nữ thanh thuần hay ma nữ yêu mị, Lâm đạo hữu chỉ cần mở miệng một tiếng liền sẽ được thỏa mãn ngay.

- Hắc Bạch Lão Quỷ, từ khi nào mà Thánh Ma Môn đổi thành thanh lâu rồi vậy? Khục khục.

- Ngươi . . . !


Diệp Vấn lúc này đã ra khỏi đại điện Thiên Đạo tông hùng vĩ, cười vang nói với Lâm Thiên đến gần:

- Lâm đạo hữu từ xa đến, họ Diệp ta không từ xa tiếp đón, thứ tội… thứ tội!

Liễu Trình nghiêm túc nói:

- Chưởng môn, Liễu Trình không phụ nhờ vả.

Trước mặt Diệp Vấn thì Liễu Trình không cầm bình rượu trong tay, với tửu quỷ như gã thì đây chính là một chuyện rất khó tin.

Diệp Vấn nhẹ gật đầu cười nói:

- Ngươi làm rất tốt, địa vị trong tông môn tăng thêm một cấp.

Siêu đại phái như Thiên Đạo tông có chế độ đẳng cấp trong tông môn rất nghiêm khắc, muốn lên một bậc thật không dễ dàng. Khi Liễu Trình vào phái vì có tu vi Hợp Thể Kỳ nên địa vị đã không thấp, gã không ngờ vừa mới vào phái đã lập được công lên một bậc. Ưng Lệ Khiếu và Hắc Bạch Lão Quỷ đều hâm mộ nhìn Liễu Trình.

Ưng Lệ Khiếu, Hắc Bạch Lão Quỷ hành lễ ngay:

- Ưng Lệ Khiếu của Cửu Huyền Cung bái kiến Diệp chưởng môn!

- Bái kiến Diệp chưởng môn!

Ưng Lệ Khiếu, Hắc Bạch Lão Quỷ tuy là đệ tử hạch tâm của Cửu Huyền Cung, Thánh Ma Môn nhưng Diệp Vấn lại là tông chủ của Thiên Đạo tông, địa vị cao hơn bọn họ rất nhiều. Thêm nữa tu vi của Diệp Vấn đã đến Độ Kiếp Hậu kỳ, Ưng Lệ Khiếu và Hắc Bạch Lão Quỷ không thể sánh bằng.

Diệp Vấn thản nhiên nói:

- Hai vị không cần đa lễ.

Trong lòng Diệp Vấn hiểu rõ ý đồ của Ưng Lệ Khiếu, Hắc Bạch Lão Quỷ, tuy không đến mức vì điều này mà đối phó hai người nhưng cũng không thân thiện với họ.

Chờ mọi người đều chào hỏi, Lâm Thiên lên tiếng:

- Diệp chưởng môn công việc bề bộn, có thể nghênh đến đây đã là vinh hạnh lớn lao của Lâm Thiên.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.