Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên cảnh Côn Luân

Phiên bản Dịch · 1886 chữ

Lâm Thiên nói:

- Tuy không cứu được nhưng phải điều tra ra kẻ đứng sau! Long lão ca yên tâm, ta sẽ không xằng bậy. Với thực lực hiện tại của ta đi bái phỏng Tử Cực Chân Nhân chắc sẽ không bị từ chối bên ngoài Côn Luân đi?

Long Lăng Thiên nói:

- Chắc chắn là không, nếu Lâm lão đệ điều tra ra có người hãm hại Tiêu Bạch thì Tử Cực Chân Nhân sẽ xử lý công bằng.

- Vậy thì tốt!

Lâm Thiên đứng dậy, lòng máy động chiêu ra pháp bảo Xí Ngầu. Trong ánh mắt ngạc nhiên của Long Lăng Thiên, Lâm Thiên đi vào pháp bảo Xí Ngầu rồi bay nhanh hướng tây.

Long Lăng Thiên nhìn hướng Lâm Thiên đi xa, lẩm bẩm:

- Đúng là người phi thường, pháp bảo cũng... Đầy cá tính.

Từ Hàng Tịnh Trai ở giữa Bắc Kinh và phái Côn Luân, tuy Lâm Thiên muốn nhanh chóng đi phái Côn Luân nhưng không đến mức gấp gáp không có thời gian ở lại Từ Hàng Tịnh Trai. Khi Lâm Thiên đến Từ Hàng Tịnh Trai thì thấy Diệu Vân trai chủ, Ngộ Pháp Chân Nhân, Thạch Huyên Hiên, nhiều người Từ Hàng Tịnh Trai đứng ở sơn môn Từ Hàng Tịnh Trai.

Lâm Thiên đạp trên pháp bảo Xí Ngầu đáp xuống:

- Trai chủ, Ngộ Pháp sư bá các người làm gì vậy?

Pháp bảo Xí Ngầu trừ cho người vào trong điều khiển bay ra cũng có thể đạp bay đi, nhưng tốc độ chậm hơn ở bên trong điều khiển một chút.

- Lâm sư điệt đổi pháp bảo?

Ngộ Pháp Chân Nhân, Lâm Thiên cùng đặt câu hỏi lại nhìn nhau cười.

Lâm Thiên đáp:

- Thanh Linh kiếm bị tổn hại, bất đắc dĩ tìm pháp bảo khác để dùng.

- Tuy pháp bảo của Lâm sư điệt hơi quái dị nhưng bảo quang tứ phía, phẩm cấp cao hơn phi kiếm lúc trước nhều.

Ngộ Pháp Chân Nhân nói:

- Chúng ta đến đây không phải nghênh tiếp ngươi, ha ha. Nửa tháng nữa là lễ mừng Từ Hàng Tịnh Trai khai phái ba ngàn năm.

Lâm Thiên mỉm cười hỏi:

- Vậy là sẽ phát thiệp mời?

Ngộ Pháp Chân Nhân nói:

- Đúng rồi, sư muội đi Thục Sơn, ta đi thủ độ, Côn Luân thì đành để Thanh Ngưng đi.

Diệu Vân trai chủ lên tiếng:

- Lâm sư điệt khi đó xin mời quang lâm bỉ trai.

- Ha ha ha! Hắn thì khỏi cần mời, dù không mời chắc chắn hắn cũng sẽ không mời mà đến.

Ngộ Pháp Chân Nhân cười to bảo:

- Lâm sư điệt, chúng ta không xem ngươi là người ngoài, Thanh Ngưng một mình đi Côn Luân thì chúng ta hơi lo, hay ngươi đi cùng nàng?

Ngộ Pháp Chân Nhân nói khiến một số đệ tử nam Từ Hàng Tịnh Trai bất mãn nhưng không dám biểu lộ ra nhiều. Lâm Thiên là cao thủ Nguyên Anh kỳ, hiện tại Ngộ Pháp Chân Nhân cũng là Nguyên Anh kỳ, một lúc chống dối hai cao thủ Nguyên Anh kỳ là tự sát, chán sống.

Lâm Thiên nói:

- Trai chủ, vãn bối đang định đi Côn Luân một chuyến nên không thành vấn đề, trai chủ thấy sao?

Diệu Vân trai chủ trầm ngâm nói:

- Cũng tốt, Thanh Ngưng một mình đi phái Côn Luân thì ta hơi lo âu.

Lâm Thiên thâm tình nhìn Thạch Huyên Hiên:

- Trai chủ yên tâm, vãn bối nhất định hội chăm sóc tốt cho Huyên Hiên.

Mặt Thạch Huyên Hiên đỏ ửng, Ngộ Pháp Chân Nhân cười gian, Ngộ Pháp Chân Nhân khẽ hừ. Bọn họ nghe ra Lâm Thiên có ẩn ý khác, chăm sóc là một lúc hay cả đời đây?

Thạch Huyên Hiên khẽ nói:

- Sư phụ, sư bá hãy cẩn thận.

- Ừm! Đến phái Côn Luân nhớ hỏi thăm Tử Cực Chân Nhân thay chúng ta.

Diệu Vân trai chủ thản nhiên nói:

- Lâm sư điệt, an toàn dọc đường đi của Thanh Ngưng giao cho Lâm sư điệt phụ trách.

Lâm Thiên trịnh trọng nói:

- Trai chủ yên tâm, nếu Huyên Hiên xảy ra chuyện gì thì Lâm Thiên tự mang đầu đến gặp!

Pháp bảo Xí Ngầu đưa Lâm Thiên, Thạch Huyên Hiên rời khỏi Từ Hàng Tịnh Trai hướng tới Côn Luân.

Trong pháp bảo, Lâm Thiên ôm Thạch Huyên Hiên, cười tà:

- Tiểu nương tử, giờ nàng đã rơi vào ổ sói, muốn chạy cũng không được!

Thạch Huyên Hiên lườm Lâm Thiên, chủ động hôn một cái.

Lưỡi hôn qua đi, mặt Thạch Huyên Hiên đỏ rực:

- Đồ xấu xa, vừa lòng chưa?

Lâm Thiên cười dâm:

- Vừa lòng? Sao mà vừa lòng được?

Tay Lâm Thiên luồn vào vạt áo Thạch Huyên Hiên bóp ngực nàng, xoa nhẹ.

Thạch Huyên Hiên khẽ kêu:

- Thiên, đừng...

Lâm Thiên tiếp tục cười ác, tay không ngừng xoa nắn:

- Đừng ngừng chứ gì?

Mặt Thạch Huyên Hiên đỏ rực:

- Thiên, nếu cứ tiếp tục thì Huyên Hiên sẽ không chịu nổi. Nếu chúng ta xảy ra quan hệ, tuy sư phụ sẽ không để ta làm thánh nữ nữa nhưng chắc chắn không đồng ý cho ta và Thiên bên nhau.

Lâm Thiên rút tay ra, dục vọng tan biến.

Lâm Thiên hôn Thạch Huyên Hiên:

- Huyên Hiên nói đúng, ngày còn dài. Bây giờ Huyên Hiên vẫn là thánh nữ, nếu chiếm hữu nàng là miệt thị Từ Hàng Tịnh Trai, sư phụ của nàng thật sự sẽ không đồng ý cho ta và nàng bên nhau. - Thiên, Huyên Hiên là của Thiên, mãi mãi là của Thiên.

Tình ý trong mắt Thạch Huyên Hiên khiến toàn thân Lâm Thiên run rẩy, đặt tay lên ngực tự hỏi, hắn yêu Thạch Huyên Hiên không nhiều bằng nàng yêu hắn.

Lâm Thiên nói:

- Huyên Hiên, ta nhất định đối xử tốt với nàng, nếu trái lời thề, trời tru đất diệt!

Lâm Thiên buông Thạch Huyên Hiên ra, lòng máy động, pháp bảo hạc trắng và Thiên Lam Chi Luyến mua ở Trân Kỳ các nằm trong tay hắn.

Thạch Huyên Hiên thấy Thiên Lam Chi Luyến thì mắt sáng rực:

- Đẹp quá đi!

Miễn là nữ nhân thì tuyệt đối không cưỡng lại được thứ mộng ảo như Thiên Lam Chi Luyến.

Lâm Thiên cười nói:

- Huyên Hiên thích không? Tặng cho nàng hết.

Lâm Thiên đeo Thiên Lam Chi Luyến vào cổ tay ngọc.

Cổ tay ngọc trắng mịn cùng với Thiên Lam Chi Luyến tỏa ánh sáng mộng ảo, Lâm Thiên hiện có tu vi tinh thần cũng nhìn sững sờ.

- Huyên Hiên bây giờ càng như tiên nữ giáng trần, không giống phàm nhân.

Thạch Huyên Hiên kinh ngạc nói:

- Thiên, ta cảm giác có luồng năng lượng từ cái vòng tiến vào thân thể.

Tuy ngạc nhiên nhưng Thạch Huyên Hiên không sợ, vì nàng biết Lâm Thiên tuyệt đối không hại nàng.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

- Vòng tay này tên là Thiên Lam Chi Luyến, bảo bối cấp linh khí thượng phẩm, bây giờ Huyên Hiên đeo nó, tu vi Xuất Khiếu Kỳ của ta cũng không tổn thương nàng được. Có năng lượng tiến vào người là hiện tượng bình thường, biểu minh Thiên Lam Chi Luyến nhận chủ thành công. Thiên Lam Chi Luyến là linh khí tượng phẩm, có thể tự động nhận chủ. Con hạc cũng là pháp bảo, Huyên Hiên luyện hóa nó rồi có thể gọi ra hạc trắng to, cưỡi hạc bay đẹp hơn ta đạp xúc xắc bay đi.

Thạch Huyên Hiên ngơ ngác nhìn Lâm Thiên, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Thạch Huyên Hiên reo lên:

- Thiên đã đến Xuất Khiếu Kỳ?

Lâm Thiên gật đầu nói:

- Đúng rồi, ngày hôm qua đạt đến.

Thạch Huyên Hiên do dự hỏi:

- Giết... Rất nhiều người?

Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:

- Giết khá nhiều, hiện tại Nhật Bản đã không có cao thủ!

Thạch Huyên Hiên nhẹ lòng:

- Là người Nhật sao?

Thạch Huyên Hiên lấy con chim trắng ra ngắm một lúc rồi trả lại cho Lâm Thiên:

- Thiên cất trước đi, trong thời gian ngắn không thể luyện hóa thu vào người, ta không tiện mang theo bên người.

Tuy Thạch Huyên Hiên là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai nhưng nàng không có trữ vật giới chỉ, với tu vi của nàng luyện hóa bạch hạc cần vài tháng. Bây giờ phải đi phái Côn Luân, không tiện bỏ con chim vào trong túi.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

- Chủ nhân, thực lực của chủ nhân đột phá một chút nên Tiểu Linh có thể chế tạo trữ vật giới chỉ. Nhưng không gian giới chỉ sẽ hơi nhỏ, chỉ khoảng trăm lập phương.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

- Nếu vậy thì nói nhảm làm chi nữa, mau chế tạo ra một cái!

Tiểu Linh nói:

- Chủ nhân, cần mười vạn duy giới lực.

Tốc độ của Tiểu Linh rất nhanh, chỉ mười giây là một chiếc nhẫn ngọc bích tạo hình tinh xảo nằm trong tay Lâm Thiên.

Lâm Thiên cầm nhẫn, cười nói:

- Huyên Hiên, đưa tay ra nào.

Thạch Huyên Hiên đỏ mặt vươn tay trái ra, Lâm Thiên đeo chiếc nhẫn ngọc bích tinh xảo vào ngón giữa của nàng. Ngón giữa đại biểu cho nhiệt liệt.

Lâm Thiên nói:

- Huyên Hiên, đây là trữ vật giới chỉ, Tiểu Linh tạo ra, đơn giản dễ dùng. Huyên Hiên đưa thần niệm vào giới chỉ là nó sẽ tự động nhận chủ, người khác không thể có được thứ bên trong giới chỉ của nàng.

Lâm Thiên giao con chim trắng nhỏ vào tay Thạch Huyên Hiên:

- Nàng hãy tự giữ đi, bình thường tranh thủ thời gian luyện hóa.

Lâm Thiên nhanh chóng khiến giới chỉ thành công nhận chủ, thu con chim trắng nhỏ vào giới chỉ. Lòng máy động, nhẫn hóa thành một dòng nước ấm ấn vào ngón tay Thạch Huyên Hiên. Đây là công năng tàng hình, trữ vật giới chỉ bình thường không có cái này nhưng Tiểu Linh dùng giới lực chế tạo ra. Giới lực vốn là một loại năng lượng, có thể chuyển hóa thành năng lượng giấu đi. Tốc độ Xí Ngầu rất mau, chỉ một tiếng sau nhóm Lâm Thiên đã đến dưới Côn Luân sơn.

Phái Côn Luân không ở đỉnh núi như Từ Hàng Tịnh Trai, từ xưa đến nay có động tiên, nhưng vì thiếu nguyên khí nên chỉ còn mỗi tiên cảnh Côn Luân là tồn tại.

Vào thời cổ tiên cảnh Côn Luân rất lớn, diện tích không nhỏ hơn cả nước Trung Quốc. Nhưng hiện tại tiên cảnh Côn Luân vì thiếu thiên địa nguyên khí bên ngoài bổ sung mà đã thu nhỏ chỉ còn mấy chục kilomet vuông.

Phái Côn Luân ở trong tiên cảnh Côn Luân, hiện tại trong tiên cảnh này chỉ có mỗi môn phái Côn Luân.

Bích Huyết phong Côn Luân sơn là một ngọn núi nhỏ, không chút bắt mắt trong rất nhiều Côn Luân sơn mạch. Nhưng trên Trái Đất đa số người tu vi cao sâu đều biết chỗ này, vì nó là lối vào tiên cảnh Côn Luân.

Bạn đang đọc Thế Giới Bên Trong Chiếc Nhẫn (Dịch) của Vô Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ilovenovel22397
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 132

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.