Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1: Tân Đại Lục - Chương 9: Từ hôn

Tiểu thuyết gốc · 1225 chữ

Bà La Mặc Ca tức giận bước vào, hắn đứng ở ngoài đã nghe hết ngọn ngành câu chuyện.

- Âu Dương tộc các người ỷ mình là nhất lưu gia tộc hơn người mà chèn ép người khác, thật quá đáng!. Còn ngươi Âu Dương Giai Tuệ, ngày hôm nay không phải là ngươi hủy hôn mà là ta hưu ngươi. Ngươi chẳng có tư cách bước vào làm nữ tế của biệt viện này.

Bà La Mặc Ca viết giấy hưu thê, nhỏ máu lên tờ giấy, quăng vào người Âu Dương Giai Tuệ.

"Rầm".

Âu Dương Phong tức giận đập bể cái bàn, tách trà trên đó rơi xuống nền nhà vỡ tan tành.

- Bà La tộc các người dạy dỗ nhi tử như thế sao?.

- Hỗn xược, mau xin lỗi Âu Dương tiểu thư.

Trưởng lão Bà La tộc không hài lòng với cách hành xử của Bà La Mặc Ca. Dù là hài nhi của gia chủ đi chăng nữa, thân làm người thừa kế tương lai lại không thể tu luyện, đúng là trời muốn diệt tộc mà!.

- Ngươi được lắm, dám hưu ta, ngươi nghĩ mình là ai?.

Âu Dương Giai Tuệ tức giận, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Bà La Mặc Ca, nàng đề nghị hủy bỏ hôn ước này quả là một quyết định đúng đắn, nhìn cách hành xử thô lỗ kia đối với nữ nhân của hắn, thiện cảm nàng dành cho hắn tụt xuống số âm.

Âu Dương Giai Tuệ xé tờ giấy hưu thê trước mặt Bà La Mặc Ca.

- Ngươi cứ việc xé, ta sẽ viết tờ khác. Ta chính là muốn hưu ngươi.

"Rầm."

"Khụ."

Lời vừa nói ra, Âu Dương Giai Tuệ liền vận linh lực chưởng Bà La Mặc Ca. Hắn không thể né tránh, cả người đập vào cạnh bàn, trực tiếp phun ra một ngụm máu.

- Nếu ngươi nhất quyết muốn hưu ta, được thôi, ba năm sau chúng ta sẽ thách đấu tại đây. Ai thắng người đó có quyền viết giấy hưu.

Âu Dương Giai Tuệ sinh khí lớn tiếng nói.

Hinh Nhi đỡ nhi tử của mình đứng dậy, mắt đỏ hoe sắp rơi lệ. "Hài nhi không có linh lực, chịu một chưởng này e rằng chấn thương không hề nhẹ."

- Được, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.

Bà La Mặc Ca căm phẫn siết chặt đấm tay, trán nổi đầy gân xanh, phun ra từng chữ khỏi miệng.

Âu Dương Phong cùng các trưởng lão phất tay áo cáo biệt, Âu Dương Giai Tuệ cúi chào trưởng bối Bà La tộc liền cùng người thân ra về, so về giáo dưỡng thì hơn Bà La Mặc Ca là cái chắc.

Bà La Lý ngồi phịch xuống ghế, lắc đầu thở dài. Đám con cháu trong tộc cũng dãy tán. Bà La Mặc Ca được mẫu thân dìu trở về phòng trị thương.

Tình huống này của hắn không ngờ lại giống hệt như Tiêu Viêm ca. Bà La Mặc Ca càng chắc rằng một điều hắn là nhân vật chính trong thế giới này, tương lai không xa sẽ trở thành Tiêu Viêm thứ hai. Hắn tin tương lai sau này còn có nhiều mỹ nữ xinh đẹp hơn Âu Dương Giai Tuệ đang chờ hắn giống như Mỹ Đỗ Toa vậy.

Làm người nên tự tin, nhưng tự coi mình là cái rốn vũ trụ như hắn thì ta đây lần đầu gặp phải.

Chuyện Âu Dương tộc hủy hôn ước với Bà La tộc rất nhanh được truyền khắp đế đô. Mặt mũi Bà La tộc mất sạch, nhiều người lấy làm vui vẻ thay cho tiểu thư Âu Dương Giai Tuệ không phải gả cho một tên phế vật. Các công tử thế gia có cơ hội chinh phục mỹ nhân.

Bà La Mặc Ca mất hết mấy ngày để khôi phục thương thế. Kỳ thực Âu Dương Giai Tuệ đã rất nương tay, một chưởng đó chỉ có ba phần công lực của một Linh Sư Cửu Tinh, nếu không e rằng Bà La Mặc Ca không chỉ nằm giường một tháng so với Vũ Phi tu vi Linh Sư Tứ Tinh.

Nhờ ba viên Tụ Khí Đan của Âu Dương tộc mà bế quan tu luyện ngày đêm. Song đó Bà La Mặc Ca cũng ra ngoài thực chiến để tăng cường kinh nghiệm.

Chuyện Bà La Mặc Ca có thể hấp thụ linh khí tu luyện chỉ có người trong tộc biết, người bên ngoài thì không, vì hắn muốn như thế nên bảo người trong tộc không được để lộ ra, đùng một cái từ phế vật hoá thiên tài chẳng phải sẽ rất bất ngờ sao.

Thác nước đổ ào ào xuống hòn đá to nằm ở phía dưới con suối sâu trong rừng ngoài thủ đô Mã Hình Kỳ.

Thiếu niên trẻ tuổi, nhan sắc tuấn dật đang dần được tô đậm nét theo năm tháng, lưng trần đứng tấn dưới dòng nước lạnh không ngừng xối rửa cơ thể.

Từng giờ trôi qua thật chậm nhưng ý chí kiên định vẫn vững vàng ngày qua ngày. Hơi lạnh xâm nhập vào cơ thể cộng dồn từng chút tôi luyện nhục thể thêm phần tráng kiện.

Chân Bà La Mặc Ca khẽ động, xoay chuyển thân mình trong bức tường nước áp lực lớn, ôn luyện từng chiêu đấu kỹ mà hắn đã được truyền thừa từ bộ công pháp Long Động Vũ phẩm chất Thiên Giai siêu cấp thuộc gia tộc của mình.

Tay múa quyền, chân múa cước, thân thể dẻo dai xoay chuyển, sự kết hợp thuần thục giữa tứ chi cùng uy lực mạnh nhẹ vừa phải tạo nên chiêu thức đẹp mắt, nhìn từ xa cứ như Rồng hiện thân, uốn lượn tắm mình trong thác nước lạnh như tuyết tan.

Mồ hôi hoà cùng nước suối chảy trôi đi mệt mỏi. Không gì là chậm trễ nếu cố gắng nỗ lực ngay bây giờ, tương lai trước mắt là do chính bản thân định đoạt, thành công xứng đáng trả giá bằng mồ hôi, nước mắt, và cả xương máu. Có đánh đổi thì mới có thể nhận lại thành tựu.

Thấm thoát thời gian trôi qua đã sáu tháng trời, hẹn ước giao đấu giữa Bà La Mặc Ca và Vũ Phi đã đến ngày quyết chiến lôi đài.

Từ sớm Bà La Mặc Ca đã cùng với con cháu Bà La Tộc có mặt tại đấu trường.

Người dân ở đế đô xếp hàng mua vé xem thi đấu. Còn có chế độ đặt tiền cá cược giữa hai thí sinh sôi nổi vô cùng, hầu hết mọi người đều đặt phần thắng thuộc về Vũ Phi, còn đối với một tên phế vật không ai hi vọng gì nhiều. Chỉ có con cháu Bà La Tộc mới đặt Bà La Mặc Ca thắng thôi.

Nhà thi đấu được xây dựng hình vòm tròn, sức chứa cả ngàn người, phía trên trần không mái che, kiểu dáng na ná giếng trời có công dụng hứng mưa, hứng nắng từ trời. Khán đài rộng lớn mấy trăm ghế ngồi dành cho khán giả. Mọi người tụ họp bàn tán, không khí ồn ào, náo nhiệt vô cùng.

Bạn đang đọc Thế Chiến Tu Chân Giới sáng tác bởi yy12504189
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12504189
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.