Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 1: Tân Đại Lục - Chương 82: Làm màu

Tiểu thuyết gốc · 1237 chữ

Âu Dương Giai Tuệ không trả lời, đánh ánh mắt ngại ngùng nhìn Huyết Thần, bị hỏi trực diện như thế làm nàng chẳng biết phải trả lời ra làm sao, thừa nhận hay chối bỏ?. Dù biết rằng mối quan hệ giữa nàng cùng Huyết Thần quả thật là như thế, bất quá nếu cô không muốn công khai thì nàng đành im lặng phủ nhận vậy.

- Đúng vậy, nàng ấy là đạo lữ của Huyết Thần Hy ta.

Huyết Thần Hy ném cái bánh ngọt vào miệng Hàn Tuấn Sảng, dùng âm lượng không to cũng không nhỏ, đường đường chính chính thừa nhận mối quan hệ này, cặp mắt sâu thẳm rõ ý nhắc nhở Hàn Tuấn Sảng bớt nhiều chuyện.

Phải nói, lúc câu nói này từ miệng Huyết Thần Hy thoát ra đã làm Âu Dương Giai Tuệ hạnh phúc, vui vẻ đến nhường nào. Nàng cong khoé môi, mặt trông hồng hào rõ thấy vì đang mắc cỡ bởi lời tuyên bố chủ quyền của Huyết Thần Hy. Một số người đứng gần nghe được liền xì xầm bàn tán, Huyết Thần Hy nhíu mày, uy lực cường áp vô hình thả ra khiến họ im bặt chẳng dám hó hé.

Hàn Tuấn Sảng ấm ức giả bộ rưng nước mắt, cố nhai miếng bánh trong miệng, nuốt xuống bụng như một hài tử bị bắt nạt. Biểu hiện này làm Âu Dương Giai Tuệ bật cười khanh khách, đến cả Huyết Thần ngàn năm mặt lạnh cũng nhịn không được mà lắc đầu cho qua. Trò chuyện đôi chút Hàn Tuấn Sảng thành công kéo gần khoảng cách với Huyết Thần và Âu Dương Giai Tuệ.

Bầu không khí đang thoải mái, vui vẻ thì từ đâu tiếng la thất thanh phát ra.

- Tránh ra, tránh ra!!!.

Từ xa xa một con Hổ Răng Kiếm to lớn đang lao đến như bay, bên hông còn lôi theo một người thiếu niên đang nắm dây cương la hơi hới khi không khống chế được con thú cưỡi hung hăng. Nhìn qua liền biết đây là Ma Thú đã được thuần hoá bởi vòng cổ được các Khí Sư đặc chế để chế trụ Ma Thú được đeo trên mỗi con thú cưỡi. Gia cảnh giàu có lắm mới có tiền để sở hữu một con thú cưỡi đầy uy phong như thế này, nhưng trước mắt người thiếu niên này chẳng thấy uy phong ở đâu mà đã thấy bị nhục mặt đến nơi rồi đó.

"Bình bịch."

Âm thanh dậm chân đến chấn động phát ra ngày một to rõ khi thú cưỡi Hổ Răng Kiếm lao đến với tốc độ cực nhanh. Mọi người có mặt tại đây một phen kinh hồn, nhanh chóng tản ra tránh đường, chẳng may bị đâm trúng, lủng ruột chẳng phải chuyện đùa.

Mọi người đều tản ra chỉ duy nhất đám người Huyết Thần vẫn ngồi im bất động tại chỗ. Hàn Tuấn Sảng nhìn trộm thần sắc của Huyết Thần, thấy cô vẫn bình thản ngồi đó thưởng trà, lại đảo mắt sang học tỷ Âu Dương Giai Tuệ, con ngươi nàng tĩnh lặng chẳng hề gợn sóng chút nào, thấy thế Hàn Tuấn Sảng tự trấn định bản thân chả việc gì phải gấp rút cả, riêng Hàn Quốc Kỳ lòng bộp chộp nóng như lửa, rất muốn chạy bất quá tam thiếu gia vẫn còn ngồi đó cho nên đành thôi vậy.

"Bịch bịch bịch."

- Tránh ra... mau tránh ra!!!.

Con Hổ Răng Kiếm lao đến vù vù, khoảng cách gần kề sắp tông vào đám người Huyết Thần thì ngay lúc đó từ đâu một thiếu niên không biết sống chết xông ra chắn trước thế điên của Hổ Răng Kiếm. Đôi bàn tay áp xuống đất vận tuyệt kỹ hệ mộc, tức thì từ dưới mặt đất đám dây leo đâm thẳng lên như có linh tính mà quấn quanh chân Hổ Răng Kiếm khống chế nó. Bị vây giữ Hổ Răng Kiếm theo quán tính chạy tới mà ngã nhào xuống đất, nó gầm gừ, càng vùng vẫy, dây leo theo đó càng siết chặt kiến Hổ Răng Kiếm bị đau mà đành ngoan ngoãn nằm im.

- Ồ!.

Mọi người đồng loạt trố mắt kinh ngạc nhìn khi có một người đầy dũng khí và tự tin ra tay giúp đỡ.

- Cảm ơn huynh đã ra tay giúp đỡ, không biết nên xưng hô thế nào?.

Thiếu niên được xem là chủ của thú cưỡi Hổ Răng Kiếm đứng dậy, phủi bụi bặm bám trên y phục rồi ôm quyền cảm tạ.

- Nhất tay là cái chi lao, không cần câu nệ làm gì. Cứ gọi ta là Mặc Ca là được.

Tưởng đâu là ai hoá ra là Bà La Mặc Ca thiếu gia Bà La tộc đây sao? Người được đồn đoán là phế vật nay lại trở mình thành Cự Long a!. Thật làm người ta được mở mang tầm mắt.

- Mặc Ca huynh, ta tên Ngụy Khánh.

Ngụy Khánh thoải mái giới thiệu tên bản thân, Bà La Mặc Ca gật đầu xem như đã biết, lại âm thầm đánh giá Ngụy Khánh, tướng tá hơi đô con, để tóc ngắn có đuôi rùa thắt bím dài ngang vai, gương mặt chữ điền, thoạt nhìn tính tình thẳng thắng và chính trực, bất quá có phải vậy không thì phải tiếp xúc về lâu về dài mới rõ được.

- Mặc Ca huynh đã ra tay cứu các người một mạng mà các người không biết cảm tạ lấy một lời hay sao?.

Bỗng nhiên Ngụy Khánh tức tối đi đến phía nhóm người Huyết Thần bức xúc thay mà nói.

Bỗng chốc Bà La Mặc Ca quay đầu về sau nhìn, lúc này hắn mới phát hiện ra người mà hắn căm hận đang ở ngay tại đây.

Không nhận được sự đếm xỉa Ngụy Khánh đen mặt. Hắn đường đường là con cháu của gia tộc lớn nhất tại Đông Chiến Quốc thế mà đám người này lại chẳng nể mặt mũi hắn. Thật đáng giận!.

- Các người có hiểu lễ nghĩa, phép tắc tối thiểu nhất không?. Nếu không có Mặc Ca huynh ra tay giúp đỡ, mấy người các ngươi đã đổ máu rồi đấy.

Ngụy Khánh cho là chí lý nói, giải thích cho đám người này thông não, tuy nhiên ý tứ câu nói có phần tôn vinh Bà La Mặc Ca thái quá rồi đó, điều này làm Hàn Tuấn Sảng không nhịn được mà mở miệng phản bác lại.

- Bọn ta đâu có mượn, tại sao phải cảm tạ hắn?.

Hàn Tuấn Sảng lãnh ý nói, con Hổ Răng Kiếm này một mình hắn dư sức đối phó, nếu lúc đó Bà La Mặc Ca không xuất hiện thì Tuấn Sảng đã thay học tỷ đối phó rồi, cần hắn ở đây khua môi múa mép sao?.

- Ngươi...

Ngụy Khánh á khẩu chẳng biết nói gì tiếp theo. Thấy vậy Bà La Mặc Ca trầm mặt, kéo cánh tay Ngụy Khánh ý tứ bảo thôi bỏ đi.

- Chúng ta không cần chấp nhất với bọn họ.

Bà La Mặc Ca tỏ ra rộng lượng nói làm cho Ngụy Khánh bái phục hơn. Hắn cũng chẳng thèm để tâm đến loại người vong ơn này, phất tay theo Bà La Mặc Ca đi đến chỗ khác.

Bạn đang đọc Thế Chiến Tu Chân Giới sáng tác bởi yy12504189
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12504189
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.