Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4: Lần Đầu Giết Người

Tiểu thuyết gốc · 2101 chữ

Chương 4: Lần Đầu Giết Người

Thẻ bài này đúng là kho báu. Có thể giúp hắn tăng thêm sức mạnh trong chiến đấu đã là quá tốt rồi, dù bị giới hạn thời gian nhưng điều đó không quan trọng.

Quay sang nhìn xác con gấu, hắn thở dài. Xem ra không làm là không được mà. Hào kéo cái xác ra chỗ bờ suối. Tất nhiên là hắn phải dùng tấm thẻ có được lúc nãy mới làm nỗi. Cô nàng cũng đi theo sau. Chỉ là lần này khoảng cách đã rút xuống còn 10m chứng tỏ cô đã tin tưởng hắn hơn một chút. Con suối trong vắt thậm chí có thể thấy cá đang bơi dưới đó. Thảo nào mà ở đây lại có gấu. Gấu thích chỗ này bao nhiêu thì Hào càng thích chỗ này bấy nhiêu. Vừa có nơi trú ẩn lại có cá để ăn. Hắn tạm thời sẽ không cần phải lo về thịt nữa.

Hào đi dọc bờ và tìm được một cái cây có nhánh chìa ra. Hắn lấy sợi tơ thừng treo ngược xác gấu lên, sẵn tiện lấy ra

xác sói để làm luôn một thể. Do cảnh này quá kinh dị nên xin phép được lược bỏ.

-------------------- Chuyển Cảnh ---------------------

Một lúc lâu sau Hào cuối cùng cũng đã làm xong việc. Hai xác một gấu một sói đều đã đâu ra đấy, thịt ra phần thịt xương ra phần xương. Riêng phần nội tạng thì được hắn chôn dưới gốc cây vì không dùng tới. Hai miếng da được hắn tách ra rất tỉ mỉ, đây là phần tốn nhiều thời gian nhất. Đem rửa sạch máu rồi phơi nắng cho khô. Mặc dù đã hơn 4 giờ chiều nhưng cái nắng gắt của mặt trời vẫn đang chiếu xuống khu rừng. Chẳng mấy chốc mà hai tấm da đều đã khô ráo. Hắn dự định biến những tấm da này thành hai cái áo khoác vì đêm trong rừng rất lạnh. Còn tại sao lại là hai chứ không phải một, đó là cho người bạn đồng hành của hắn. Phải, Hào đã xem cô nàng này là bạn đồng hành. Còn lý do ư, ta không nói đó thì sao :))

Vết thương trên tay nhói một cái. Giờ hắn mới để ý đến tình trạng của mình. Hào có một cái tật là khi đã làm một việc gì rồi thì hắn sẽ không bao giờ để ý đến sức khỏe của bản thân. Cộng thêm việc hắn mổ xẻ hai cái xác làm cho hắn lầm tưởng đó là máu gấu. Rửa sạch vết thương Hào dùng tơ dính cuốn quanh miệng vết thương. Chốc lát là đã có một cái băng gạc tạm thời.

Tơ dính của hắn rất đặc biệt. Không chỉ bền chắc hơn tơ bình thường. Khi gặp nước thì chất dính trên tơ sẽ lập tức khô lại tạo thành một sợi chỉ. Hào cũng đã làm thêm một đống để lát nữa tiện sử dụng.

Cất hết nguyên liệu vào trong hộp. Hào quay trở lại hang đá. Cô nàng kia cũng lật đật theo sau. Vào bên trong hang lại phát hiện thấy hai con gấu con. Đây có lẽ là của gấu mẹ lúc nãy. Hào cũng không để ý, mặc cho chúng nằm đó rồi làm công việc của mình. Trên đường đi hắn tiện tay thu thập một vài thứ cần thiết.

Đầu tiên Hào đục lỗ một miếng gỗ dạng tròn. Lấy một que gỗ đút vào rồi dùng tơ dính cố định nó lại. Tiếp theo hắn quấn dây tơ khô vào đầu cây que, cuộn lại rồi buộc thật chặt. Chớp mắt đã làm xong một cái dụng cụ đánh lửa đơn giản. Hào lấy ra một thanh gỗ khô khác, dùng dao đục liên tục trên thân tạo mùn gỗ. Rồi đặt dụng cụ đánh lửa lên trên bắt đầu tạo lửa. Nhờ có mùn gỗ mà lửa bén nhanh hơn nên chưa đầy 10 phút đã bắt được lửa. Cuối cùng hắn chỉ cần bỏ nó vào đống lá và củi khô chuẩn bị sẵn và thổi một lúc. Vậy là đã có một đống lửa trại.

Về phần thức ăn thì thật may mắn. Hắn tìm được một ít gừng tươi trong rừng liền đem đi giã nhuyễn rồi ướp vào thịt sói. Cách này có thẻ làm giảm bớt độ tanh trong thịt giúp nó dễ ăn hơn. Xiên thịt vào que rồi nướng nó trên lửa. Mùi thơm và khói tỏa ra khắp hang động khiến hắn phải quạt cho bay bớt đi, kẻo bị ngộ độc. Thịt nướng xong, hắn gọi cô nàng đang nấp đằng sau tảng đá tới:

- Này.

Cô nàng nghe vậy mới chịu ló mặt ra. Hào đưa một que thịt xiên nướng cho cô.

- Đây là để cảm ơn cô hồi chiều vì đã giúp tôi hạ con gấu.

Chưa kịp nghe hết câu cô đã bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình. Do lúc chiều chạy theo Hào cho nên cô tốn hơi nhiều sức. Cần phải ăn để lấy lại năng lượng. Cả hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau:

- Tôi là Hào, cô chỉ nên biết tên của tôi thôi. Còn cô?

- Lý Tú Chi !

Hào: Cô là một cung thủ hả ?

Chi: Không hẳn. Đó chỉ là sở thích của tôi mà thôi. Tôi sống ở Hà Nội.

Hào: Chắc rồi. Giọng cô là giọng miền Bắc mà.

Chi: Vậy Hào, cậu rốt cuộc là thứ gì vậy?

Hào: ???

Chi: Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể một mình đối đầu với gấu cả. Đó là chưa kể đến các năng lực kì lạ của cậu nữa !

"Ra là cô ta vẫn chưa hiểu gì về thẻ bài". Hào thầm nghĩ. Sau một lát do dự thì hắn quyết định giảng cho cô về mọi thứ mà hắn biết trước giờ. Tú Chi kinh ngạc như thể đây là lần đầu tiên cô nghe về nó vậy. Thấy lạ, hắn liền hỏi:

- Cô từ đầu có nghe những gì con vịt bông trắng đó nói không thế?

- Tôi không để ý đến nó cho lắm do lúc đó cung của tôi gặp trục trặc.

- Thánh thần thiên địa ơi.

Hào cạn lời. Ai đời bị bắt đến một nơi mình không hề biết mà lại chỉ lo sửa lại cây cung của mình. Cô nàng này đúng là quái gở hết chỗ nói. Hắn trò chuyện với cô thêm vài phút nữa. Chứ bản thân hắn cũng chịu thua cô nàng rồi. Tiếng hai con gấu con kêu khiến hắn chú ý. Chúng đã mọc răng, có lẽ là đã cai sữa. Hào cũng không muốn vì giết mẹ của chúng mà để cho hai con gấu này chết. Ít nhất thì hắn sẽ giúp chúng sống được trong thế giới tự nhiên khắc nghiệt này. Nhưng trước hết thì hắn phải cho hai đứa nó ăn cái đã. Hào lấy ra một tảng thịt sói to ném cho chúng, hai con gấu ngửi ngửi miếng thịt rồi chia nhau ăn.

....

- Cuối cùng cũng xong!

Sau hơn 4 tiếng lăn lộn với hai miếng da và đống chỉ tơ hắn đã làm ra hai cái áo ngủ. Gọi là áo ngủ nhưng thật ra nó giống như đồ thú bông hơn, giúp làm ấm cơ thể. Lý do khiến Hào không thể may nó thành áo khoác được là vì hắn quên mất mình không biết làm. Mặc dù hắn rất rành về may vá.

Hồi mới về sống với hai ông bà hắn thường lân la lại gần xem bà ngoại may đồ. Chính vì vậy nên hắn cũng có chút ít kiến thức. Nhưng "chút ít" này đã đủ dùng rồi.

Lấy áo lông thú để giữ ấm. Dùng lá bạc hà để đuổi muỗi. Vậy là yên tâm có được giấc ngủ ngon. Hai con gấu con kia thì đã ngủ từ mấy tiếng trước rồi nên không nhìn thấy cảnh Hào lấy da mẹ nó ra may áo.

[ Thẻ trang bị: Áo da gấu

Độ hiếm: Hiếm

Một chiếc áo làm từ da gấu và tơ dính, giúp giữ nhiệt và tăng khả năng phòng thủ. ]

[ Thẻ trang bị: Áo da sói

Độ hiếm: Hiếm

Một chiếc áo làm từ da sói và tơ dính, giúp giữ nhiệt và tăng khả năng phòng thủ. ]

Hào đưa chiếc áo da sói cho Tú Chi. Dặn cô nàng dùng nó để sưởi ấm mà ngủ. Nói xong hắn liền chui vào áo da gấu rồi ngủ một cách ngon lành. Tú Chi cũng không nói gì thêm. Cô chỉ lẳng lặng mặc áo vào rồi tới cạnh chỗ Hào ngồi ngủ. Khiến hắn tưởng rằng cô nàng này chắc lạnh lắm.

Lách tách ! Lách tách !

Một trận mưa đổ ào xuống khu rừng tĩnh lặng. Mưa khá to, nước rơi lên đá tạo ra một thanh âm du dương đến lạ kì khiến mọi loài sinh vật đều chìm vào giấc ngủ sâu hơn. Trừ Hào, bởi hắn đã cảm nhận được một cái gì đó.

Trước cửa hang là ba tên đàn ông bẩn thỉu nhếch nhác vì ướt mưa. Chúng không dám vào hang là do thấy cái áo của Hào và tưởng là trong hang có gấu. Tên béo nói:

- Mẹ kiếp. Tìm được một chỗ để trú mưa thì lại là hang gấu. Khốn nạn thật!

Đứa cao nhất trong bọn chợt nhận ra điều gì đó. Hắn khều hai tên kia:

- Đại ca coi kìa. Gấu làm sao mà tạo ra lửa được. Cái đó chỉ là một tấm da thôi!

- Mày nói đúng. Bây giờ tao mới nhìn ra...

Đang nói bỗng hắn ngưng lại như phát hiện điều gì đó. Nở nụ cười đê tiện:

- Ê lùn. Đó có phải con nhỏ cầm cung mà mày nói hồi sáng không?

Tên đại ca chỉ vào Tú Chi đang say giấc ngủ trong hang.

- Đúng rồi đó đại ca. Ai ngờ lại gặp được nó ở đây!

- Coi bộ tụi mình gặp may rồi. Vừa có chỗ trú mưa lại có trò vui để thưởng thức.

Nói chuyện xong chúng liền di chuyển đến chỗ hang động. Chỉ là không may cho chúng, từ chỗ bụi cỏ hàng loạt những sợi tơ lao ra quấn quanh người ba tên cặn bã rồi treo lên các nhánh cây. Tên đại ca quát to:

- Cái đé.....

Các sợi tơ lại cuộn chặc vào miệng gã béo khiến hắn phải câm mồm. Hào bước ra từ phía sau chúng. Tay lăm lăm con dao nhìn vào những kẻ trước mặt. Lên giọng đe dọa:

- Từ nãy đến giờ đám tụi mày nói gì tao nghe hết cả rồi. Đúng là một lũ cặn bã!

Hóa ra từ khi tìm được cái hang này thì buổi tối hắn đã giăng rất nhiều tơ dính quanh đây để đề phòng có thú dữ tấn công. Các sợi tơ đều được kết nối trên các ngón tay trái của hắn để phát hiện động tĩnh, không ngờ lại bắt được đám này.

- Mặc dù cơn mưa nằm ngoài dự tính nhưng không sao. Nước chỉ làm cho tơ của tao thêm cứng chắc!

Ánh mắt của tên đại ca đằng đằng sát khí như muốn sống chết với Hào. Hắn không để ý vì đang suy nghĩ nên giết đám này thế nào cho sạch sẽ nhất.

- Cái mùi hôi thối trên người bọn mày làm tao mắc ói. Quyết định rồi, tao sẽ trói bọn mày bằng tơ độc đến chết!

Nói rồi Hào liền sử dụng tơ độc thay tơ dính treo ba tên khốn đó lên trên cây, tất nhiên là phải bịt mồm chúng lại. Hắn không muốn làm Tú Chi thức giấc.

Nhưng cho dù đã bị bịt miệng nhưng tiếng rên đau đớn của chúng cũng khá to nên nhờ tiếng mưa lấn át nó. Hắn ngồi đó xem những con chuột bẩn thỉu chết từ từ trong đau đớn. Chúng cứ quằn quại như thế cho đến khi không còn cứ động được nữa. Lúc này Hào mới đứng dậy kéo ba cái xác tới chỗ bờ suối. Do trời mưa to nên dòng nước chảy rất mạnh. Hắn ném mấy cái xác xuống suối để nước cuốn đi. Xong việc hắn quay lưng trở về hang, cả người hắn đã ướt hết cả rồi.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Sinh Tử - Việt Nam sáng tác bởi TranKhietHao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TranKhietHao
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.