Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học sinh chuyển trường

Tiểu thuyết gốc · 1617 chữ

Châu Đức Bá giải thích một chút về những việc anh muốn làm với dự án NetBit cho Lê Thảo Nguyên nghe. Trước mắt thì anh chỉ muốn lập một website để cho thuê dịch vụ làm web, khách hàng chính là những người ở nước ngoài. Thế mạnh của NetBit là giá cả hợp lý nếu không muốn nói là rẻ so với thị trường quốc tế lúc bấy giờ. Chất lượng thì đảm bảo tương đối, miễn sao khách hàng hài lòng với dịch vụ là được.

Ở thời điểm năm 2002, không có nhiều nơi có thể làm web với chất lượng tốt, thời kỳ này thị trường vẫn còn rộng mở, có nhiều chỗ để làm ăn. Nhưng cái khó là trình độ công nghệ của Việt Nam lúc bấy giờ là rất thấp, internet cũng chỉ mới du nhập vào Việt Nam được hơn 5 năm. Thời điểm này mở studio để làm các dự án về phát triển website là rất dễ kiếm ăn, nhất là khi có trình độ đủ cao.

Lê Thảo Nguyên chăm chú lắng nghe, cũng không phải cái nào cũng hiểu, nhưng cô bị nhiệt huyết và cách nói chuyện của Châu Đức Bá đánh động. Dù sao thì cô cũng sẽ cho Châu Đức Bá mượn tiền, cô cũng không quá nghĩ ngợi về việc sẽ kiếm tiền hoặc là làm cái gì lớn trong khoảng thời gian học cấp 3. Mặc cho tính cách độc lập và chịu khó học hỏi từ nhỏ, Lê Thảo Nguyên vẫn chỉ mới là một thiếu niên, tầm nhìn và tư duy vẫn là của một người sinh ra và lớn lên tại nông thôn.

“Vậy chứ, chỉ có 2 triệu đồng liệu có làm được gì không? Tui thấy đầu tư thì làm lớn một chút nó dễ thành công hơn!”

“Nếu như có vốn một chút thì sẽ dễ dàng cho những khâu ban đầu. Đương nhiên 2 triệu là nói tối thiểu vốn cần có, nhưng cũng phải cần chi cho những dịch vụ cộng thêm như kết nối internet 1269 tại nhà.”

Thời đầu 2000, việc truy cập internet tại Việt Nam phải thông qua đường dây điện thoại gọi là dial-up và có tốc độ rất chậm. Chưa kể phí cho mỗi giờ sử dụng là xấp xỉ 15 ngàn đồng. Trước khi truy cập, bạn cần phải chuẩn bị hết những thứ cần làm rồi mới bật modem, chứ nếu không thì một giờ trôi qua nhanh chóng mà bạn cũng chưa chắc hoàn thành công việc.

Nghĩ nghĩ một chút, Châu Đức Bá lại nói tiếp:

“Thời điểm bắt đầu, chúng ta chủ yếu là lấy công làm lãi, trong những năm qua thì tui đã học tập được tương đối về lập trình, đủ để làm những dự án đơn giản. Những khách hàng đầu tiền là tối quan trọng, vì họ sẽ là những điểm nhấn để team có thể đi xa hơn, thậm chí nếu lạc quan, chúng ta làm tốt thì sẽ được chính khách hàng giới thiệu cho khách hàng mới nữa. Đây là một dạng marketing truyền miệng rất truyền thống, nhưng lại là hiệu quả cao nhất!”

Lê Thảo Nguyên nói:

“Ừ, tui tin tưởng ông có thể làm được, dẫu sao thì tui cũng sẽ theo dõi để đảm bảo ông không lơ là việc học ở trường.”

“Yên tâm đi, sẽ không làm lớp trưởng thất vọng!”

Ngồi nói chuyện 1 lúc thì Châu Đức Bá chủ động nói:

“Tui chở Nguyên về nhà!”

“Gì vậy, tui tự đi được mà!”

“Trời nắng, đường dốc, cứ để tui chở đi.”

Dù từ chối vài lần, Lê Thảo Nguyên vẫn để anh bạn của mình chở về tận nhà, ngồi đằng sau xe có người chở đi vẫn thích hơn nhiều, Lê Thảo Nguyên mỉm cười thầm nghĩ.

Sẵn tiện đường, Châu Đức Bá đi bộ đến ngân hàng và nạp hơn 2 triệu đồng vào thẻ Visa Debit của mình. Trước mắt thì thẻ vẫn chưa về, nhưng vẫn có thể nạp tiền vào tài khoản.

Tiếp đó, Châu Đức Bá vào bưu điện và đăng ký bắt điện bàn cho nhà. Thủ tục thì không quá lâu, nhưng phải vài ngày kỹ thuật viên mới đi dây và kết nối.

Làm xong 2 việc, Châu Đức Bá thư thả đi bộ về nhà. Sáng ngày kế tiếp, khi chạy bộ xong, Châu Đức Bá ghé nhà Nguyễn Thị Tú Linh và nhận 5 triệu tiền đầu tư của cô. Như vậy Châu Đức Bá đã nhận tổng cộng 10 triệu VND, số tiền đều đến từ 2 cô gái xinh đẹp trong lớp. Nghĩ thì cũng thấy buồn cười, nếu làm ăn không đàng hoàng thì đây chẳng phải chính là trai bao lừa phụ nữ điển hình sao?! Nhưng quả thật là 2 cán bộ lớp của Châu Đức Bá cũng không nghĩ nhiều, các cô suy nghĩ đơn giản rằng là cho Châu Đức Bá mượn một phần tiền tiết kiệm, dù sao cũng là tiện tay. Chỉ là không ngờ rằng, cái tiện tay đó lại còn hơn cố gắng cả đời của biết bao nhiêu người.

---

Cuối tháng 11, trời tây nguyên ngày càng lạnh hơn, mưa dầm đã ngớt, chỉ còn lại những cơn mưa ngang qua bất chợt. Đường nhựa cách đây mấy hôm thì gần như không có lúc nào khô ráo suốt trong ngày, còn bây giờ thì đã khác, đi bộ khá sạch sẽ và thoải mái hơn trước.

Một chiếc lá mít rơi nhè nhè xuống trước mặt Châu Đức Bá, gió thổi nó đong đưa đong đưa, giống như một đứa trẻ đỏng đảnh, nó như muốn nói với anh chàng:

“Bắt lấy ta, bắt lấy ta đi!!!”

Châu Đức Bá khẽ giơ tay của mình, ngửa bàn tay lên như xem xét cái gì đó.

“Đúng vậy, đưa tay lên, đưa lên đón lấy ta, đừng để ta rơi xuống đất nhé!”

Bỗng Châu Đức Bá nói: “Úi sắp mưa rồi, phải nhanh lên mới được!”

Chiếc lá: “…”

---

Thứ Hai, như thường lệ, lớp 11A5 vẫn đều đặn sinh hoạt, cho đến khi lớp trưởng đi vào cùng một nhân vật mới.

“Giới thiệu với các bạn, đây là bạn Ngô Văn Chương, học sinh chuyển từ Sài Gòn về lớp chúng ta!”

Nói xong là Lê Thảo Nguyên cũng nhanh chóng về chỗ, thái độ của cô có vẻ như không được nhiệt tình cho lắm. Tuy nhiên, vừa định đi thì bị Ngô Văn Chương cầm tay kéo lại. Cả lớp gần như chết lặng, gì vậy, chuyện gì xảy ra vậy? Tên này quá gan đi, dám nắm tay lớp trưởng đại nhân, thần tượng của biết bao nhiêu nam sinh trong lớp.

Lê Thảo Nguyên nhíu mày, đẩy tay của Ngô Văn Chương hỏi:

“Ý gì vậy?”

Mặc kệ cho Lê Thảo Nguyên tỏ ra khó chịu, Ngô Văn Chương cười tươi như hoa nhìn xuống cả lớp giới thiệu thêm:

“Xin chào các bạn, mình là Chương, vì lý do gia đình nên mình phải chuyển về quê để học tiếp chương trình trung học. Thực ra thì mình là cũng là dân Lạc Dương, từ nhỏ là bạn thân của Nguyên, nhà mình cũng cách nhà Nguyên không xa.”

“Ồ~~~”

Bên dưới tiếng huyên náo nghị luận của mọi người nổi lên liên tục. Một phần là các bạn nữ trong lớp tỏ ra vô cùng phấn khích, đó là bởi vì, Ngô Văn Chương nhìn rất đẹp trai, dáng người cao, khuôn mặt cân đối, tóc hợp thời, quần áo chỉnh chu, mang đôi giày Nike thời thượng. Một hình tượng mà có thể nói là chỉ bắt gặp trên tivi, chứ rất ít khi có thể thấy được ngoài đời thực, đừng nói là ở thị trấn Lạc Dương.

Dù là vậy, Lê Thảo Nguyên có vẻ như không thoải mái với anh chàng này. Mặc kệ cho anh ta có nói cái gì cô cũng chỉ chăm chú vào bài tập của môn học sắp tới. Bất đắc dĩ do cô giáo chủ nhiệm nhờ nên Lê Thảo Nguyên mới đưa Ngô Văn Chương đến lớp. Không quá rõ ràng trong quá khứ đã có chuyện gì xảy ra giữa 2 người, chỉ biết là Ngô Văn Chương đã đi học tại thành phố từ 5 năm trước, đến bây giờ thì quay lại học tiếp tại Lạc Dương mà lại là gần cuối học kỳ.

Lúc này Trần Văn Minh ngồi phía sau chọc chọc Châu Đức Bá nói:

“Nè nè, có vẻ như lớp trưởng của mày bị quấy rối rồi kìa!”

“Đừng có nói bậy, chuyện giữa họ để họ tự lo đi!”

Trần Văn Minh nghĩ, ối dồi, chắc tức điên người rồi, ra vẻ cái gì chứ. Nói ra đi, anh em trợ uy cho chứ có gì đâu. Trần Văn Minh cũng không biết được, Châu Đức Bá giờ cũng không còn là Châu Đức Bá nữa, về cơ bản thì anh ta cũng không quan tâm những việc như vậy. Cái anh lo lắng bây giờ là việc kinh doanh của mình đang không được thuận lợi cho lắm. Nhà cung cấp dịch vụ đặt máy chủ web DreamHost không chấp nhận thẻ được cấp tại Việt Nam. Có vẻ như phải cần viết một email thật chuẩn chỉnh để nhân viên của họ tin tưởng hơn và chấp nhận việc mua bán này. Châu Đức Bá đang muốn tan học càng sớm càng tốt để về nhà soạn nội dung email.

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.