Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mua máy tính

Tiểu thuyết gốc · 2122 chữ

Trên đường chở Lê Thảo Nguyên về nhà, cô nàng cũng không nói gì nhiều. Dù khá tò mò về Châu Đức Bá nhưng cô là người phụ nữ cao ngạo, thường có xu hướng để người cầu mình chứ ít khi đi cầu người. Vì vậy cô cảm thấy việc quá háo hức với Châu Đức Bá sẽ khiến bản thân bị xem nhẹ. Âu cũng là cảm giác của con gái thôi, chứ Châu Đức Bá không hề nghĩ nhiều. Anh tôn trọng cô gái này, thực ra thì mọi cô gái sẽ đều được Châu Đức Bá trân trọng. Vấn đề của Châu Đức Bá với các cô gái đó là, anh thường không đủ thời gian để đi duy trì mối quan hệ. Chứ không ai nói anh là khinh bạc phụ nữ hoặc không tôn trọng họ cả.

À mà thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người ngoài cuộc phán, ừ, anh không đủ thời gian chính là anh không nên gần gũi ai, cũng đừng có đối tốt với ai, đừng làm họ chú ý, đừng khiến bản thân nổi bật trước mặt phụ nữ! Vậy đi!

Châu Đức Bá: “…”

Lê Thảo Nguyên nói:

“Bá, ông lái xe đạp của tui đi về cho nhanh. Hôm nào rãnh chạy qua trả cũng được. Còn không tặng ông luôn á!”

Châu Đức Bá: “…”

Mặt anh chàng đen lại nói: “Được rồi, mình trả lại sau, còn tặng xe đạp? Quên đi!”

Nghĩ sao vậy trời, chỉ chở đi một buổi, xe đạp Martin 107 hơn 1 triệu VND, nói tặng là tặng, đúng là nhà giàu nhất thị trấn có khác, chơi sang khỏi phải bàn. Với lại, đây là ý gì? Thấy hắn đi bộ đi học quá vất vả? Đây chính là mình thích, mình thích thì mình đi bộ thôi, chứ xe đạp ở nhà vẫn có mà! Được chưa!

Đạp chiếc xe đạp nữ, màu hồng phấn đi trên đường, Châu Đức Bá cũng gây không ít sự chú ý. Cũng may, thời này cái khái niệm “thẳng và cong” nó còn rất mơ hồ, người ta sẽ không dễ gì gán cho bạn cái mác như vậy chỉ vì đi xe đạp của con gái.

Châu Đức Bá quan tâm? Chắc chắn là không rồi, anh ta đang nghĩ làm thế nào để kiếm tiền lập nghiệp. Ở kiếp trước, 30 tuổi, Châu Đức Bá bắt đầu khá lên nhờ lập 1 công ty phần mềm, sau đó có vốn thì chen vào lĩnh vực nông nghiệp. Là người yêu cây cỏ, có gốc gác từ nhà nông, Châu Đức Bá còn đạt nhiều thành công hơn so với trong lĩnh vực công nghệ thông tin. Cuối cùng công ty được đầu tư nước ngoài rót vốn mạnh mẽ, anh nắm chức vị tổng giám đốc suốt hơn 10 năm dù chỉ còn lại 5% cổ phần.

Xét tình huống hiện tại, Châu Đức Bá không có vốn, thứ ưu thế nhất là kiến thức, nhưng đi vào việc cụ thể, kiến thức có thể tốt chứ không ra tiền ngay được. Bạn đoán được 2008 sẽ có khủng hoảng tài chính toàn cầu? Cứ cho là vậy thì bạn làm gì? Dù có thể đầu cơ chút gì đó, nhưng nói thì cũng phải 2-3 năm mới lãi được. Châu Đức Bá không đủ thời gian để chờ. Anh có nhiều dự tính cho tương lai và ngay bây giờ phải có cái thế tương đối mới được. Để sau này đỡ bôn ba vất vả như kiếp trước, Châu Đức Bá cần hành động ngay từ lúc này. Sẽ không ai hối thúc, Châu Đức Bá có quyền chọn né những rủi ro, sống an nhàn. Nhưng anh không phải người như vậy, anh có tham vọng và có những người anh muốn gặp lại, mà lại gặp lại trong vị thế tốt hơn xưa.

Đến đây, anh lại nhớ lại người vợ kiếp trước của mình, cô đã theo anh từ những ngày lập nghiệp với 2 bàn tay trắng. Từ người dưng, qua năm tháng cuối cùng cũng tìm thấy nhau, lúc đó cô chỉ nói:

“Bá, hay em chuyển về ở với anh nha, tiện đi làm chung mà cũng tiện lo cho anh!”

Châu Đức Bá lúc đó nói thế nào nhỉ? Hình như anh chỉ ấp úng khi nhìn vào đôi mắt mạnh mẽ đó. Ban đầu cha mẹ cô gái cũng phản đối lắm, vì Châu Đức Bá dù sao cũng chưa có gì, nhìn vào thì quá bấp bênh đi. Cô gái rõ ràng có thể lấy người có gia cảnh tốt hơn nhiều. Năm tháng trôi qua, 2 người đã ở cạnh nhau thấp thoáng gần 20 năm…

Chẳng biết tựa lúc nào, 2 dòng nước mắt đã chảy xuôi trên khuôn mặt Châu Đức Bá. Anh thật sự đã sai rồi!

Buổi tối, 3 người 1 gia đình ngồi xung quanh mâm cơm. Cũng như mọi ngày, ông Ba Lợi lại nhấp 1 ngụm rượu, khạt 1 tiếng rồi ăn mấy ngụm cơm. Bà Sang vẫn cứ la rầy, vừa chan canh cho chồng vừa mắng ông uống quá nhiều rượu.

Châu Đức Bá đợi ông Lợi buông đũa thì nói:

“Ba, mua cho con bộ máy tính đi!”

Ông Ba Lợi khựng lại 1 lúc rồi hỏi:

“Máy tính bao nhiêu? Nhiều quá tao không có tiền đâu, xong mùa còn đổ phân nữa!”

“7-8 triệu đó ba.”

“Ừ, vậy mày tự đi mua hay tao chở đi.”

“Ba cứ đi làm đi, con đi với bạn, lên mua rồi đưa về ba xem.”

Ông Lợi gật gật đầu, thực ra nhà cũng không còn tiền mặt. Nếu mua cho thằng Bá thì phải bán cà phê dự trữ. Ông chỉ nghĩ thôi chứ không nói ra, nhìn bề ngoài, ông hơi thô lỗ mãng phu một chút chứ thực ra ông Ba Lợi là người tinh tế. Không phải ngẫu nhiên bà Sang lại đi lấy một ông chồng như ông Lợi. Ông Lợi đẹp trai? Không hề, bình thường nhất huyện, còn bà Sang vốn là một người xin đẹp có tiếng. Lấy ông Lợi, bà không có cuộc sống giàu sang, nhưng chồng bà lại biết lắng nghe phụ nữ, chiều vợ, biết chăm lo cho gia đình. Ông Lợi chỉ có tật xấu duy nhất là uống nhiều rượu. Mà cũng phải nói, ở cái xứ tây nguyên này, chiều về lạnh cóng, cả thị trấn, thậm chí cả tỉnh đều sẽ kiếm thứ gì đó uống cho ấm bụng. Quá khó trách mắng! Phụ nữ trong nhà chỉ là muốn đỡ được cái nào hay cái đó mà thôi.

Châu Đức Bá biết, ba phải bấm bụng để mua máy tính cho mình. Kiếp trước, đến khi qua tết nguyên đán 2003, ba thấy mình quá mê trò chơi điện tử nên mới mua cho con. Kể ra ông già của Châu Đức Bá cũng thật là kỳ lạ, người ta thấy con đi chơi nhiều, phải cấm tiệt mới đúng, ông thì mua cho nó để nó ở nhà chơi đỡ tốn tiền. Sau này lớn lên làm cha mẹ, Châu Đức Bá thầm biết ơn người cha đã sinh thành ra mình. Những quyết định thuở xưa của ông đã đưa Châu Đức Bá đến con đường thành công. Đương nhiên, Châu Đức Bá có nhiều thứ chưa làm được, đó là về mặt tình cảm với phụ nữ, về các mối quan hệ trong gia đình, nên anh không tự coi đó là thành công. Nhưng chỉ xét riêng về sự nghiệp, anh đã có những bước tiến dài so với người khác.

Thành phố Đạ Sa, trung tâm hành chính, kinh tế của tỉnh. Nơi đây, dân số không quá dày đặc, đường xá cũng không đông đúc, nhưng du lịch phát triển. Khách sạn, nhà hàng, quán cà phê phải nói là mọc lên như nấm. Ban đêm thời tiết còn lạnh lẽo hơn ở thị trấn Lạc Dương vô tình trở thành “đặc sản” của thành phố. Mọi người dưới đồng bằng phía nam sẽ thích lên đây tránh nóng, hưởng thụ không khí trong lành mà chỉ tốn vài giờ đi xe.

Lúc này đây là sáng chủ nhật, Châu Đức Bá cùng Trần Văn Minh đang ở trong một tiệm trưng bày máy tính khá hoành tráng tên Quang Anh Computers. Trần Văn Minh thì chạy qua chạy lại, lúc thì trầm trồ chỉ trỏ, lúc cười ha hả lôi kéo Châu Đức Bá. Được rồi, tao biết rồi có được hay không, đây chỉ là máy mà thôi, có gì lạ đâu. Sau này còn có những máy tính siêu mỏng nhẹ ra đời, không cần cắm điện cũng có thể dùng hơn 10 ngày, quan trọng là nó có tốc độ gấp cả trăm ngàn lần những máy đang có ở đây.

Đắn đo 1 lúc, Châu Đức Bá gọi một hướng dẫn viên đến và chọn những linh kiện cho máy tính mới của mình. Cấu hình sơ bộ như sau: Pentium 4, RAM 128 MB, 20GB ổ cứng… Mọi thứ tổng lại, bao gồm cả công lắp ráp, vận chuyển bằng ô tô về thị trấn Lạc Dương là 6 triệu 8. Đây là cấu hình tương đối tốt thời điểm 2002. Phải biết, một trò chơi đời mới như Warcraft 3 lúc đó cũng chỉ yêu cầu cấu hình như thế này.

Hướng dẫn viên của showroom cũng khá ngạc nhiên vì sự chủ động của Châu Đức Bá, anh ta còn cho rằng sẽ phải mất công tư vấn 1 hồi để những học sinh này hiểu vấn đề. Ai ngờ, người ta là có chuẩn bị, đã biết trước hết rồi, anh chỉ là ghi lại mà thôi. Việc này quá nhàn!

Dù phải chở thằng bạn đi lên Đạ Sa mua máy, tính ra là hơn 100 km cả đi lẫn về, Trần Văn Minh cũng không có oán thán gì, thậm chí cậu ta còn có chút hưng phấn. Đúng vậy, đó là được lên thành phố, được đi xem náo nhiệt, ở cái thị trấn Lạc Dương có cái gì nhìn? Chính là quá mức yên ả, người như cậu không thích hợp.

Châu Đức Bá trả 50% tiền cọc, nhận hóa đơn sau đó cùng Trần Văn Minh quay về, lúc này trời đã gần trưa. Châu Đức Bá quyết định dẫn thằng bạn thân đi ăn một bữa rồi mới về. Đó là một quán bún chả Nha Trang, kiếp trước hắn hay ghé quan này mỗi lần về đây. Lúc đó đã là con gái bà chủ hiện tại đứng quán, còn bây giờ, cô bé chỉ mới học cấp 1. Châu Đức Bá tủm tỉm cười nhìn bà chủ chạy đôn chạy đáo đưa thức ăn cho khách. Châu Đức Bá cũng không gấp, anh ngồi ngay ngắn và chỉ gọi tô bún với chả và cá ngừ, mực và tôm anh không thích.

Trần Văn Minh: “Một một tô thập cẩm đặc biệt.”

Châu Đức Bá: “…”

Vì là ngày nghỉ, tuần tới không cũng không có thi cử gì đặc biệt, Trần Văn Minh muốn ở lại chơi tới chiều. Cậu ta nài nỉ 1 lúc lâu, Châu Đức Bá đành phải để bạn thỏa mãn. Nhưng trước khi đi công viên giải trí, Châu Đức Bá muốn đến một nơi trước đã. Đó là nơi bán đĩa phần mềm.

Cũng may Trần Văn Minh muốn ở lại Đạ Sa nên Châu Đức Bá mới nhớ là nên đi mua đĩa phần mềm trước. Thực ra, ban đầu Châu Đức Bá muốn tìm cách tải về từ trên internet. Sau đó nghĩ kỹ lại thì anh quên 1 điều, tốc độ thời điểm này là cực kỳ chậm. Phần lớn các kết nối mạng là dạng dial-up với tốc độ lý tưởng chỉ 7 kB/s. Nói cho người bình thường dễ hiểu là, để tải 1 file MP3 có dung lượng 5MB sẽ phải mất 12 phút, mà đó là điều kiện “phòng thí nghiệm”. Thông thường các quán net chỉ đạt được ½ tốc độ lý tưởng mà thôi.

Nghĩ nghĩ, Châu Đức Bá lại tự cười cười lắc đầu, trùng sinh trở lại cũng tốt, không phải cái gì cũng có thể dễ dàng mà nắm chắc, quản lý hết được.

“Giờ muốn đi đâu?”. Trần Văn Minh hỏi.

“Tới đường Phạm Ngũ Lão đi.”

“Okay.”

Trần Văn Minh vọt lên xe cup 50 rồ máy, quay lại hỏi:

“Đường Phạm Ngũ Lão đi hướng nào?”

“…”

Bạn đang đọc Thẻ Bài Hoàng Kim: Trở Về 2002 sáng tác bởi ta789
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ta789
Thời gian
Lượt đọc 42

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.