Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tomboy

Phiên bản Dịch · 1946 chữ

Khi tôi tỉnh thì trời đã sắp sáng, cả người đều ướt đẫm.

Đường Tư Giai một đêm không ngủ, một mực ở bên chăm sóc tôi, mắt cũng đỏ cả lên.

Thấy tôi tỉnh, chị lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi tôi: "Cậu tỉnh rồi à? Còn đau không?"

Tôi nuốt nước miệng, cật lực nói:" Nước...." "A, tôi đi rót cho cậu!"

Chị đứng dậy vào phòng khách rót cho tôi một cốc nước ấm, bưng lại, đỡ tôi dậy, đưa tôi uống.

Tôi nhận lấy cốc, miệng nhỏ uống hết gần nửa cốc.

"Uống nhiều chút." Chị khẩn trương nhìn tôi.

"Đủ rồi." Tôi đưa cốc cho chị: "Tôi đứng lên ngồi xuống chút...."

Chị nhận lấy cái cốc rồi đặt xuống, lại cầm gối đến cho tôi làm đệm lưng, cẩn thận cho tôi dựa vào: "Chị một đêm không ngủ?"

"Tôi không sao." Chị nói: "Cậu khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi." Tôi ngưng mắt nhìn gương mặt chị tiều tụy, không đành lòng: "Chị ngủ đi, em không sao."

"Cậu đói không? Tôi nấu đồ ăn cho cậu?"

"Chị ngủ một chút đi." "Tôi nói tôi không sao mà." Chị cười nhẹ một tiếng: "Trước kia đi làm cho một công ty, còn thức cả một đêm vì làm kế hoạch, sức khỏe tôi tốt, không vấn đề, cậu yên tâm.”

"Ừm." Tôi gật gật đầu, cầm cái cốc trên đầu giường, tiếp tục uống nước.

"Cậu đói không?" Chị lại hỏi.

Tôi uống xong nước, đặt cốc xuống, hít một hơi thật sâu, tinh thần đã lên hẳn.

"Gọi điện cho anh họ chị, để anh ấy tìm mua chu sa, bạch cập, tàng hồng hoa, giấy vàng, bút lông, chuẩn bị thêm ấn gỗ đào, phía trên khắc hình thất tinh bắc đẩu, khắc xong gọi người đưa đến cho em." Tôi đứng dậy xuống giường: "Em đi tắm..."

Chị đỡ tôi xuống giường, không nhịn được hỏi: "Cậu nghĩ ra cách rồi?"

"Nghĩ ra rồi, em còn phải suy nghĩ một chút." Tôi nói: "Báo với anh ấy, nhanh lên, trước trưa nay phải có."

Ánh mắt chị sáng lên, gật gật đầu: "Được!"

Ngọc khôi tiên lợi hại thế nào, cũng chỉ là một vật thành tinh mà thôi, còn chưa rời khỏi bản thể để tự tồn vong. Vì vậy muốn đối phó với nó, phải xuống tay với khối ngọc kia. Khối ngọc là bản thể của cô ta, không thể ném đi, càng không thể phá hủy, ném đi cũng vô dụng, phá hủy chỉ kéo theo Triệu Phi lấy mạng đổi mạng. Biện pháp duy nhất chính là lấy vật trấn vật. Dùng phù chú cùng với thuật trấn vật luyện hóa cô ta, từng bước suy yếu sức mạnh của cô ta, đánh tản đi tà khí, ép cô ta trở về nguyên hình.

Bây giờ cô ta dính lấy Triệu thổ hào, luyện cô ta cũng không khác gì luyện Triệu thổ hào, phải nghĩ cách tách cô ta và Triệu thổ hào ra. Với tình trạng sức khỏe tôi bây giờ cũng không dám tùy tiện vận nội khí cùng thần quang để vẽ bùa, cho nên tôi phải chuẩn bị trước một chút, còn động thủ cứu người.

Khi tôi còn đang trong phòng tắm, Đường Tư Giai đi tới nhẹ nhàng gõ của: "Thầy, anh họ tôi gọi điện thoại tới, nói anh ấy sẽ lập tức đi làm, trước trưa nay sẽ nhờ người mang tới."

"Ấn gỗ đào thì sao?" Tôi hỏi

"Nói là, anh ấy có một người anh em, trong tiệm anh ta vừa vặn có một thanh gỗ đào bị sét đánh, mấy ngày trước vừa hay tìm thấy. Anh tôi nói người bạn kia là một thợ khắc rất giỏi, bây giờ anh ấy gọi, chắc chắn sẽ không chậm trễ.

"Tốt." Tôi thở phào nhẹ nhõm.

"Anh ấy còn bảo tôi hỏi thầy, chuyện này đưa thầy bao nhiêu tiền thì được?"

"Tùy ý." Tôi nói.

"Được, vậy để tôi gửi số tài khoản của thầy cho anh ấy." Chị nói.

"Đừng gửi số tài khoản đó." Tôi nhớ lại: "Để em gửi cho chị một số mới.”

"Được!"

Tôi lấy điện thoại di động, gửi số tài khoản sang cho chị.

"Đã nhận được! Thầy, tôi sẽ gửi cho anh ấy." Chị đi vào phòng khách.

"Thầy..." Giờ tôi mới phản ứng được.

Có lẽ xưng hô như vậy, cô ấy mới cảm thấy thoải mái.

Mấy phút sau, điện thoại reo.

Tôi cầm lên nhìn, Triệu thổ hào gửi cho tôi một triệu.

Tiếp đó, anh ta lại gửi cho tôi một tin nhắn: "Thiếu gia, cậu cực khổ rồi. Lão Triệu vô cùng cảm kích, cảm ơn cậu!"

Tôi trầm tư trong chốc lát, đem điện thoại di động để sang một bên, tiếp tục tắm.

Tắm xong, tôi thay quần áo.

Đường Tư Giai đã làm xong điểm tâm, tới gọi tôi: "Thầy, tới ăn cơm."

Tôi đi tới, mở cửa: "Chị cứ thích gọi em là thầy như vậy à?"

"A?" Đường Tư Giai căn bản không ý thức được: "Tôi ... Do thói quen ..."

Tôi bất đắc dĩ cười một tiếng: "Được rồi, chị thích là được, đi, ăn cơm thôi."

Chị ngượng ngùng cười một tiếng: "Ừm."

Điểm tâm là sữa bò, bánh mì, lạp xưởng và trứng chiên, rất đơn giản, nhưng hương vị rất tốt. Những nguyên liệu nấu ăn này đều là lần trước khi chị ở nhà tôi đã mua, sau khi trở về, hai ngày qua tôi cũng chỉ ngủ, không ăn điểm tâm, cho nên những thứ này vẫn còn trong tủ lạnh, không xê dịch.

Tôi nhấp một ngụm sữa bò, cầm bánh mì lạp xưởng lên ăn.

Chị ngồi xuống cạnh tôi, hỏi: "Mùi vị thế nào?"

"Ừm, ngon lắm!" Tôi khen không dứt miệng.

Chị vui mừng cười một tiếng, cũng cầm trứng chiên lên cắn một miếng nhot.

"Ăn cơm xong, chị ngủ một lát đi." Tôi vừa ăn vừa nói: "Hôm nay cực khổ chị cả một ngày, buổi tối chị về nhà đi. Bắt đầu từ mai, chị đừng tham dự vào chuyện này nữa." Chị để đũa xuống: "Nhưng thầy đã nói, đàn ông không động được vào ngọc khôi tiên, chỉ thầy và anh họ tôi, có được không?"

"Để anh ấy tìm một cô gái nữa." Tôi nói: "Bên cạnh anh ấy nhiều con gái, không lẽ đến một người chịu mạo hiểm vì anh ấy cũng không có sao?"

Chị suy nghĩ một chút, gật gật đầu: "Cũng phải."

Tôi cười nhẹ: "Chị ăn đi."

Chị cũng cười: "Ừm!"

Ăn điểm tâm xong, tôi giục chị nhanh đi ngủ.

Đường Tư Giai không nghe, thu dọn đồ xong, lại giúp tôi thu phòng khách, lúc này mới yên tâm đi ngủ.

Tôi đưa chị vào phòng ngủ, cài cửa lại, nhìn đồng hồ, cũng sắp tám giờ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về, cũng lên giường ngủ một giấc.

Chuyện này không làm thì thôi, đã làm, sẽ không dừng được.

Tôi cũng phải nắm chắc thời gian, nghỉ ngơi dưỡng sức, cố gắng nghỉ nhiều một chút.

Đường Tư Giai rất nhanh đã ngủ.

Chỉ chốc lát sau, tôi cũng ngủ.

Ngủ một lúc, trong mơ màng, tôi đột nhiên nghe thấy điện thoại của Đường Tư Giai ở cách vách vang lên.

Tôi mở mắt, ngồi dậy, cẩn thận nghe động tĩnh bên kia.

Đường Tư Giai cũng đã tỉnh, đang nghe điện thoại: "Alo, là chị! Em đến rồi? ... Được, em lên đây đi, chị mở cửa cho em vào."

Tôi ngồi dậy, xoa xoa mặt, xuống giường mở cửa ra ngoài.

Đường Tư Giai cũng đi ra, nhìn thấy tôi, chị bảo: "Đồ tới rồi."

"Nhanh quá." Tôi nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã 11 giờ rưỡi.

Chợp mắt một chút, hơn ba giờ đồng hồ đã trôi qua.

"Chị đã ngủ chưa?" Tôi lo lắng cho sức khỏe của chị.

Chị cười: "Ừ, nạp máu hồi sinh rồi.”

Tôi gật đầu: "Vậy thì tốt."

Lúc này, có người tới, gõ cửa.

"Đến đây." Đường Tư Giai đi tới, mở cửa, đứng bên ngoài là một cô nàng tomboy mi mục thanh tú: "Chị Giai Giai phải không? Em là Khả Nhi, mới gọi cho chị đó."

"Vào đi." Đường Tư Giai để cô ấy vào, dẫn cô tới trước mặt tôi, giới thiệu: "Thầy, đây là nhân viên trong tiệm của anh tôi, anh tôi bảo Khả Nhi tới đưa đồ."

Cô gái này xấp xỉ tuổi tôi, rất gầy, người thanh tú, cắt tóc nam, còn nhuộm thành màu tím, tai trái đeo 6 cái khuyên tai đinh tán, quần jean áo phông, trước ngực in một chữ fuck thật to!

Không hổ là người của Triệu thổ hào, phong cách cũng tương tự.

"Xin chào." Tôi nhàn nhạt nói.

"Chào anh thiếu gia." Khả Nhi cung kính cúi chào tôi, nói: "Anh Phi, ông chủ của tôi, anh ấy nói, cậu chính là cao nhân trâu bò nhất 49 thành! Đồ tôi đều đã mang đến, xe cũng lái tới, đều ở dưới lầu."

"Xe?" Đường Tư Giai nhất thời sửng sôt: "Có ý gì?"

"Anh Phi nói để tôi ở đây nghe lệnh thiếu gia, làm tài xế cho thiếu gia." Khả Nhi nói: "Anh ấy không thể làm trễ nải công việc của thiếu gia nên để tôi theo thiếu gia, nghe thiếu gia sắp xếp, dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, chết cũng không từ!"

Đường Tư Giai nhìn tôi: "Cái này..."

Tôi hỏi Khả Nhi: "Cậu biết ông chủ cậu gặp chuyện gì sao?"

"Cái này ... Anh ấy không nói..." Cô ấy gãi gãi sau gáy: "Là chuyện gì thế?"

Đường Tư Giai nhận lấy túi trong tay cô ấy: "Được rồi, em trở về đi."

"Thế không được." Khả Nhi vội vàng lắc đầu: "Em đã đồng ý với anh Phi rồi, không sao đâu chị, em lái xe khá tốt, chị để em ở lại đi!"

"Em còn không biết là chuyện gì!" Đường Tư Giai nói: "Chờ đến khi em biết mà sợ, cũng đã không kịp rồi!" "Chị, em thật sự không thể đi!" Khả Nhi vẫn không lung lay.

Đường Tư Giai không biết làm sao, hỏi cô: "Nói thật đi, anh ấy đưa em bao nhiêu tiền?"

"Một trăm ngàn." Khả Nhi nhìn hai chúng tôi, đột nhiên ý thức được chuyện này không đúng: "Anh Phi rốt cuộc đã gặp chuyện gì?"

"Anh ấy bị yêu tinh dây dưa, làm không cẩn thận sẽ mất mạng." Đường Tư Giai chăm chú nhìn cô ấy: "Hiểu không?"

"Yêu tinh..." Khả Nhi không hiểu: "Trên đời này ... thật sự có yêu tinh?"

"Thật sự có, anh Phi nhà em có." Đường Tư Giai không biết làm sao: "Được rồi em gái, em đừng nhúng tay vào vũng nước đục này nữa, được không, mau về nhà đi..."

Chị đẩy Khả Nhi ra ngoài.

Khả Nhi đi mấy bước, người chớt lóe, vòng lại: "Chị, chị nghe em nói..."

"Đừng nói, mau về nhà, tìm mẹ em ấy, nhanh đi." Đường Tư Giai nói.

"Chị! Em không sợ yêu tinh! Em sợ nghèo!" Khả Nhi nóng nảy: "Nghèo còn đáng sợ hơn yêu tinh, thật đó! Chị để em ở lại đi mà..."

Thấy cô ấy nói như vậy, Đường Tư Giai hết ý kiến, quay đầu nhìn tôi.

Tôi cười nhẹ: "Thời gian không còn sớm, chúng ta bắt đầu thôi."

Bạn đang đọc Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch) của Thính Lan Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sprite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 153

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.