Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lệ linh tướng

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Nói xong, chị đi vào trong ngủ rồi đóng cửa lại.

Diệp Thiếu Long nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ, một lúc lâu sau anh ta mới định thần lại, vội vàng quay lại cầu xin tôi: “Thầy ơi, tôi đưa cho thầy tất cả số tiền tôi có, xin thầy! Xin thầy cứu tôi!”

Anh ta không ngừng khấu đầu, mái tóc cũng trở nên bù xù.

Tôi suy nghĩ một chút: “Anh đi trước đi.”

“Thầy ơi! Cầu xin thầy, tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!” anh ta gào khóc van xin tôi.

“Tôi không nhận tiền của anh, cũng không thể trực tiếp cứu anh” tôi nói: “Chuyện của anh không thể bàn ở nhà tôi được, anh xuống dưới lầu đợi tôi, chút nữa tôi sẽ xuống.”

Ban đầu Diệp Thiếu Long sững lại một lúc , tiếp đó cảm ơn rối rít: “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy!”

Tôi lướt qua anh ta rồi đi đến mở cửa, nhìn anh: “Đi đi.”

“Vâng , vâng!” anh ta vừa lăn vừa bò, khó khăn lắm mới đứng được lên, lom khom người , lảo đảo đi ra khỏi phòng, đi xuống lầu.

Bên ngoài, quỷ nhỏ áo đỏ lở lửng trên không trung hằn học nhìn phía sau Diệp Thiếu Long, sau khi đợi anh ta xuống lầu, nó quay đầu lại nhìn tôi cười lạnh, tiếp đó tứ chi của nó bắt đầu rung lên, cánh tay và phần chân của nó bắt đầu dài ra.

Tôi lặng lẽ nhìn nó, không nói lời nào.

Rất nhanh, thân của nó không thay đổi, nhưng lại mọc thêm hai chiếc chân dài, hai cánh tay dài da bọc xương, mái tóc dài lết xuống đất, thờ ơ nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung ác.

Sức mạnh của ma quỷ đến từ lệ linh tướng, lệ linh tướng càng ghê gớm thì oán khí của nó càng mạnh, sức mạnh cũng ngày càng cao. Bây giờ nó không còn là quỷ nhỏ áo đó của lúc trước.

Tôi nghĩ tôi có thể đánh bại nó.

Nhưng tôi dựa vào cái gì chứ? Vì người như Diệp Thiếu Long sao?

Người lương thiện như Đường Tư Giai thì nên cứu.

Còn loại khốn nạn như Diệp Thiếu Long thì tôi sẽ vì anh ta mà kết thù với quỷ nhỏ áo đỏ sao?

Đương nhiên không thể!

Tôi cười nhạt nói: “Lần trước ta lo chuyện bao đồng, cướp mất máu tế của ngươi, nhưng còn lần này ta không làm khó ngươi. Xuống lầu đi, chúng ta nói chuyện.”

“Sao ta phải nói chuyện với ngươi?” con quỷ thờ ơ hỏi.

“Nếu ngươi dám giết người ở trước cửa nhà ta thì ta sẽ cho ngươi hồn phách tiêu tan.” Tôi bình thản nói.

Quỷ nhỏ áo đỏ hung dữ xông đến, nó thét một tiếng inh tai về phía tôi.

Mặt của nó gần như dán sát vào mặt tôi.

Tim tôi đập thịch một tiếng, nếu nói không sợ thì là giả dối, nhưng mắt của tôi không hề chớp lấy một cái.

Chỉ là tay của tôi đã bấm lôi quyết tự bao giờ.

Quỷ nhỏ áo đỏ trợn mắt nhìn tôi một lúc rồi cơ thể nó bắt đầu rung lên, lạch cạch lạch cạch......

Sau khi tiếng ma sát của xương phát ra, nó bắt đầu thấp bé lại, từ từ biến về hình dáng lúc trước, nó ngẩng đầu lên nhìn tôi, rồi quay đi bay xuống lầu.

Đợi nó bay đi xa, tôi mới hít một hơi thật sâu, định thần lại , tiến đó hai tay chồng ba lớp lôi quyết.

Chút nữa nếu nói chuyện được thì nói, nhưng nếu không thống nhất được thì cũng không thể để nó làm hại tôi.

Vì loại người như Diệp Thiếu Long mà bị thương thì không đáng

Tôi chuyển lôi quyết sang tay phải, đóng cửa lại rồi quay người đi xuống lầu.

Đến dưới lầu, Diệp Thiếu Long đã ngồi xuống đất, máu ở miệng và mũi phun hết ra, kho không ngừng.

Trong đêm tĩnh lặng, dưới ánh đèn đường lờ mờ, khung cảnh này có chút khiến người ta rùng mình,

Hàng xóm vẫn có người chưa ngủ, lén nhìn qua cửa sổ thăm dò bên ngoài, họ muốn xem náo nhiệt. Tôi nhìn anh ta rồi đi lướt qua, đi về phía công viên của khu chung cư.

Diệp Thiếu Long cố gắng đứng lên rồi lảo đảo đi theo đằng sau, đi không nổi mấy bước lại ngã uỵch xuống đất, nhìn anh ta vô cùng thê thảm.

Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc ban đầu sao lại làm thế?

Trời tạo nghiệp thì có thể oán hận, nhưng tự mình tạo nghiệp thì không thể sống, đồ khốn mạt này, nên để anh ta nếm trải mùi vị.

Hàng xóm từ trên lầu nhìn xuống trông cực kỳ hứng thú, vừa nhìn vừa nói nhỏ với vợ mình: “Aizz, nhìn tên ngốc kia đi, có phải bị bệnh rồi không? Mẹ nó chứ, nhìn đi, lại nôn ra máu rồi kìa....Ai yo, lại đứng lên rồi, lại đứng lên rồi, em nhìn đi, cái tên này cũng khá thật.”

Tôi cười bất lực, trong lòng nghĩ ông cứ nhìn đi, xem xong rồi đợi nằm mơ ác mộng.

Vì con quỷ nhỏ áo đỏ đã phát hiện ra hai người đó, khuôn mặt vô cảm ngước lên nhìn lên trên lầu, rồi nhếch miệng cười lạnh.

Chuyện này, tôi không quản.

Đến công viên, tôi tìm được một cái bàn cờ rồi ngồi xuống.

Quỷ nhỏ áo đỏ lập tức đến trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt đầy oán hận.

Còn về Diệp Thiếu Long, anh ta cách tôi rất xa, đang rất khó khăn lết về phía này.

“Ngươi bị chết oan, oán khí rất nặng, thích ăn linh hồn sống” tôi nhìn quỷ nhỏ áo đỏ: “Nhưng một tên Diệp Thiếu Long đủ cho ngươi no sao?”

Quỷ nhỏ áo đỏ hằn học nhìn tôi, dường như nó không nghe thấy lời tôi nói.

Tôi nhìn Diệp Thiếu Long ở đằng xa: “ Ta cho ngươi một chủ ý, ngươi có thể lấy mạng hắn, nhưng dừng làm hắn chết. Ta sẽ bảo hắn dùng máu để cúng ngươi mỗi tháng, thờ cúng ngươi cả đời, thế nào?

Quỷ nhỏ áo đỏ bật cười, nụ cười đầy u ám, dùng giọng trẻ con đầy kỳ quái hỏi tôi: “Ta muốn ăn linh hồn sống của con người, hắn ta có thể cho ta không?”

“Hắn ta không cho nổi” tôi đáp: “Nhưng ít nhất ngươi cũng không bị đói.”

“Hừ!” nó cười lạnh một tiếng rồi quay người bay về phía Diệp Thiếu Long.

“Ta đã nói rồi, nếu giết người ở cửa nhà ta thì ta sẽ cho ngươi hồn bay phách tán” tôi thờ ơ nói.

Nó dừng lại rồi lập tức quay lại trước mặt tôi: “ Ta không cần cúng máu cho ta! Ta phải ăn linh hồn sống của hắn!”

“Tùy ngươi” tôi đứng dậy: “Những lời ta nên nói thì đã nói hết rồi, dám giết người ở trước cửa nhà ta thì ta không tha cho ngươi đâu.”

Nói xong, tôi quay người đi về phía Diệp Thiếu Long

Quỷ nhỏ áo đỏ thét lên một tiếng phẫn nộ xé toạc màn đêm, những con chin trú qua đêm ở gần công viên kinh sợ, lập tức bay lên thành đàn rồi bay đi xa.

Tôi không thèm để ý, tuy tay đã bấm sẵn lôi quyết nhưng không thể khống chế được bản thân, người khẽ rung lên.

Uy lực của ba chồng lôi quyết rất lớn, nhưng dường như nó đã tập hợp lại toàn bộ nội lực của tôi, tôi lại bấm lôi quyết lần nữa, không cần quỷ nhỏ áo đỏ ra tay, tự tôi đã không chịu được nữa rồi.

Nhưng tôi không dám buông tay, một khi buông lỏng tay ra thì quỷ nhỏ áo đỏ sẽ lập tức nuốt mất linh hồn của Diệp Thiếu Long ngay trước mặt tôi. Mặc dù nói anh ta chết không đáng tiếc, như chuyện này lại liên quan đến tôi, tôi không muốn tự mình lần đầu tiên làm việc cho người khác lại có người mất mạng, cho dù anh ta là kẻ xấu.

Đi đến trước mặt Diệp Thiếu Long, tôi hỏi nhỏ: “Có muốn sống không?”

“Muốn! Tôi muốn...” Diệp Thiếu Long dùng hết sức lực để trả lời.

“Được, vậy thì đứng lên rồi đi theo tôi” tôi nói.

Anh ta gắng sức đứng lên rồi đi theo sau, đi về hướng nhà tôi.

Quỷ nhỏ áo đỏ lạnh lùng nhìn chúng tôi, tà khí tên người nó ngày càng nặng, áo liệm màu đỏ phát ra ánh sáng màu đỏ nhức mắt.

Diệp Thiếu Long vô ý quay lại thì nhìn thấy quỷ nhỏ áo đỏ, anh ta lập tức bj dọa mất mật: “Thầy ơi, nó nó....”, “Kệ nó, đi theo tôi!” tôi ra lệnh.

Diệp Thiếu Long nghe thấy liền liều mạng muốn chạy theo tôi nhưng chân anh ta mềm nhũn, ngã rầm xuống đất một tiếng.

Mắt quỷ nhỏ áo đỏ trợn lên, rồi thét lên một tiếng phẫn nộ, lập tức bổ nhào lên người anh ra, nó biến thành một luồng ánh sáng màu đỏ rồi tiến vào trong ấn đường của anh ta.

Tôi thở dài một tiếng, rồi bất lực buông lôi quyết ra.

Diệp Thiếu Long, không cứu được nữa rồi.

Bạn đang đọc Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch) của Thính Lan Bản Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sprite
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 178

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.