Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đầu gỗ

Phiên bản Dịch · 890 chữ

Hương Lan quay lưng về phía Mã Lương, cởi ra bộ quần áo duy nhất, bờ lưng trơn bóng có đường cong xinh đẹp, hơn nữa có thể nhìn thấy hai bên xương cánh bướm bật ra mềm mại.

Trong phòng chỉ có hai người, một thanh niên nhiệt huyết, còn có một thiếu phụ quyến rũ, bầu không khí trở nên ái muội,.

"Chị sẽ nằm sấp trên giường" Hương Lan nằm sấp trên cái giường kia, rồi bất động.

Nhìn bóng lưng nàng, Mã Lương ngây dại, khát vọng trong lòng trở nên mạnh mẽ, thiếu chút nữa nhịn được liền nhào tới. Không biết là cố ý hay vô tình, cái mông tròn vo kia lại vểnh lên.

"Em còn ngây ngốc làm gì? "Hương Lan thấy Mã Lương thất thần, liền mở miệng kêu lên một tiếng.

"Đến ngay… Đến ngay… “ Mã Lương thu tâm lại, cầm rượu thuốc đến bên giường, nhưng vừa đi đến bên cạnh giường, liền phát hiện mình không thể với tới.

"Hương Lan tỷ, tỷ dịch ra bên ngoài một chút, em không thể với tới được, như vậy không thể sử dụng được lực" "

“Không có việc gì, em ngồi lên trên người chị, đừng nghĩ lung tung, chị là vì muốn thuận tiện một chút thôi" mặt Hương Lan đã đỏ lên, cái này cùng trực tiếp câu dẫn có gì khác nhau? Nếu không có ai quấy rầy, tối nay hai người sẽ...

Giờ này trong thôn, không có ai qua nhà người khác, đều ăn cơm sớm, tắm rửa sạch sẽ, nếu không thì đi nhà khác xem TV, nếu không chỉ nằm trên giường, tâm tình tốt thì chờ đứa nhỏ ngủ thiếp đi, làm chuyện nam nữ.

Mình phải ngồi lên? Mã Lương nuốt nước bọt, quỳ lên giường, trực tiếp ngồi lên trên mông nàng, cảm giác mềm mại này, thiếu chút nữa khiến hắn thoải mái phát ra thanh âm.

Trái tim Hương Lan cũng ngứa ngáy, vừa nghĩ đến một người đàn ông ngồi trên người mình, mấy tháng không biết mùi thịt, cảm giác đói khát liền có chút thiêu đốt.

Mã Lương rót chút rượu thuốc, chậm rãi lau lên, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với một nữ nhân như vậy, khó tránh khỏi tay chân run rẩy, cảm giác hồ đồ, chính là rất kích động.

Nữ nhân thôn Đào Thủy đều rất trắng, Hương Lan này cũng không ngoại lệ, làn da đặc biệt mịn màng, nghe nói là do chất lượng nước ở thôn này tốt.

"Tay em đừng đụng loạn lên người chị đấy" Hương Lan cố ý nói một câu, tránh cho nam nhân khinh thường mình.

Mã Lương nghe xong, liền theo khuôn phép lau rượu thuốc, trong lòng Hương Lan có chút mất mát, Mã Lương này thật đúng là một tên đầu gỗ, một chút cũng không hiểu nữ nhân.

Nữ nhân đều để cho ngươi giúp đỡ đến như vậy, còn quan tâm ngươi sờ nhiều một chút sao?

Muốn sờ thì sờ, còn quan tâm cái khác làm gì? Thật sự là một cái đầu gỗ mục.

Mã Lương chịu tội, bôi nửa giờ vẫn chưa dám tiến thêm một bước nữa. Hương Lan cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Không sai biệt lắm rồi"

Đúng lúc này, oa nhi ở phòng bên cạnh kêu lên, Hương Lan bất chấp những thứ khác, trực tiếp đứng lên, trước mặt Mã Lương mặc quần áo, khiến hắn trợn mắt há hốc mồm.

"Nhìn ngây người luôn à? Em còn muốn sờ sao? Hương Lan vừa cười đùa, vừa nhìn vào món đồ chơi của Mã Lương, liền thấy nó đã đỉnh lên cao đến kinh người.

"Hương Lan tỷ, vây.., emđi trước." Mã Lương cảm giác mình sắp nổ tung, không ngốc ở chỗ này được nữa, Hương Lan này quá biết câu dẫn người khác, nếu mình có nữ nhân như vậy, còn không phải sẽ mệt chết sao.

Đứa nhỏ khóc lên, Hương Lan cũng không còn ý niệm vơ vẩn trong đầu, liền để cho hắn rời đi, tự mình đi dỗ dành đứa nhỏ.

Mã Lương trở lại phòng, thì nhìn thấy Tô Vũ Dao đang cau mày.

"Ở chỗ này của anh sao lại nhiều muỗi như vậy?" Trên tay nàng, trên đùi, đều có mấy chấm đỏ, ngứa ngáy vô cùng, lại không dám gãi.

"Thực xin lỗi, cô giáo Tô, tôi quên đốt cỏ đuổi muỗi, cô đợi một lát." Mã Lương vội vàng kéo cỏ từ hậu viện, sau khi châm lửa, liền đem khói hun ở mọi ngóc ngách trong phòng.

"Chỗ các anh không có nhang muỗi? "

“Có, nhưng quá đắt, không thể mua được" Mã Lương thành thật trả lời. Cỏ kia cũng cháy không sai biệt lắm, không khí tràn đầy mùi cỏ cháy hăng hắc, hiệu quả cũng không tệ, tiếng muỗi ong ong đã không còn.

"Chỗ này cũng không có nước hoa sao? "

Mã Lương vẫn lắc đầu, Tô Vũ Dao có chút cảm giác muốn sụp đổ, điều kiện sống như vậy, làm sao có thể tiếp tục. Đồ đạc trong một phòng này cộng lại, chỉ sợ cũng không vượt quá một ngàn tệ.

Bạn đang đọc Thầy Giáo Nông Thôn của Thôn Đầu Một Cây Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lethanh.ilf
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.