Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ổng công trở thành thứ chỉ có thể mang ra trao đổi.

Phiên bản Dịch · 1118 chữ

Tối hôm đó, bạn của Khúc Án không tốn một chút sức nào mà lấy được ảnh chụp có chữ ký tới tay.

"Đợi tý nữa qua Dạ Mạc chơi nha~ vừa hay mang theo chữ ký đưa cho cậu luôn, đỡ mắc công chạy qua." Dường như Tịch Nam Sương chê gõ bàn phím quá lâu, dứt khoát đổi sang ghi âm giọng nói gửi cho cô.

Khúc Án sờ cằm suy nghĩ một lúc, cuối cùng dịch ra hàm ý trong câu nói nói này của bạn mình: Mau tới đây thanh toán hóa đơn cho lão nương.

Cô bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, cam chịu để cho Tịch Nam Sương có cơ hội chiếm hời dù sao cô ấy cũng đã giúp mình không ít việc.

[Một tiếng nữa tới.] Khúc Án trả lời.

Đối phương lập tức gửi một hình động thỏ nhỏ vui vẻ nhảy nhót sang.

Khúc Án tắm sơ qua sau đó đi sấy tóc, cô ngồi vào trước gương trang điểm bắt đầu từng bước vẽ nên lớp trang điểm tinh xảo.

Vì để phù hợp với phong cách của quán bar, cô vẽ đuôi mắt nhọn và dài, phần đuôi mắt được hất lên một chút đến khi cả người đều toát ra vẻ kiều mị. Sau đó Khúc Án lại lấy một cây bút kẻ mắt màu hồng vẽ thêm hai trái tim nhỏ ở khóe mắt.

Cuối cùng là chọn một màu son môi phù hợp với lớp trang điểm này, cô mặc một chiếc đầm dây màu đen, bên hông mang một chiếc thắt lưng được đính kim cương thủ công, giẫm lên đôi giày cao 11cm của YSL, cầm theo túi xách lộc cộc ra cửa.

Mười phút sau, một chiếc xe thể thao màu đỏ rực chạy từ gara dưới tầng hầm ra, đèn pha phía sau đuôi xe đứng trong ánh đèn đường tối tăm như được kéo dài đến vô tân, vèo một cái biến mất ngay chỗ ngã rẽ.

Trên đường tới, Khúc Án lại nhận được một tin nhắn do Tịch Nam Sương gửi đến nhưng cô không có thói quen xem điện thoại khi đang lái xe. Hơn nữa cả đường đi đều là đèn xanh nên cô cứ thế chạy thẳng tới cửa vào Dạ Mạc, sau khi ném chìa khóa xe cho nhân viên bãi đậu xe thì Khúc Án mới đọc được tin nhắn.

[Cậu có tới cũng đừng tức giận nha.]

[Mịa kiếp thằng chủ ép người ngu si đó]

[Chưa từng thấy loại nịnh nọt để trèo cao nào như vậy.]

[Chẳng qua hình như chàng trai kia cũng không biết, bây giờ còn đang ngồi đực mặt trên quầy bar kìa, nhìn thấy mà tội.]

Còn một tin nhắn cuối được gửi cách một đoạn thời gian trước.

[Thằng chủ ép người ngu ngốc bị tớ chửi đuổi đi rồi, nhưng chàng trai kia thì bị giữ lại đây.]

Khúc Án đứng trước cửa Dạ Mạc đọc hết tin nhắn Tịch Nam Sương gửi tới, trong đầu đều là dấu chấm hỏi.

Cái gì mà thẳng chủ, cái gì mà chàng trai?

Tận cho đến khi cô mang một bụng đầy dấu chấm hỏi đi vào Dạ Mạc, theo bản năng nhìn về hướng quầy bar mới hiểu được mấy tin nhắn Tịch Nam Sương gửi tới có ý gì.

Giản Húc Nghiêu.

Đó không thể nào là người đàn ông có gương mặt lạnh như băng như trên ảnh hay video được, người đó đưa lưng về phía cô, ngồi đối diện với quầy bar chỉ để lộ ra nửa sườn mặt tinh xảo.

Trước mặt anh đặt ly rượu nhưng chẳng uống được mấy hớp, tầm mắt dừng mãi ở chỗ đặt ly như thể đang ngẩng người.

Tựa như trời sinh đã mang trong mình khí chất cô độc, tự tách chính mình ra khỏi bầu không khí nóng bỏng trong quán bar.

Từ góc độ của người ngoài, đúng thật là nhìn vào có chút gì đó lạc lõng với đáng thương.

Nhưng Khúc Án cảm thấy, không phải là mọi người đang hời hợt với anh mà càng giống như anh đang hời hợt với cả thế giới này.

"Cậu tới rồi?" Ngược lại Tịch Nam Sương đang cùng mấy chị em khác ngồi ở ghế dài uống rượu, nhìn thấy cô tới lập tức đi lên đón rồi hướng mắt về phía Giản Húc Nghiêu chép miệng: "Cậu thấy rồi chứ, không biết ông chủ của cậu ta làm cách nào biết được người muốn lấy ảnh chụp là tớ, lại biết tối nay tớ sẽ đến đây nên cứ muốn nhanh nhanh đẩy người qua. Làm như ông ta sợ không ai biết cái suy nghĩ dơ bẩn của ông ta hay gì à."

Đặc biệt Tịch Nam Sương là một người có dung mạo quyến rũ tươi sáng, lúc thể hiện cảm xúc khinh thường vô tình lại giống như tỏ ra có hơi kiêu căng càng không khiến người ta thấy chán ghét, để đối phương theo bản năng nghĩ rằng ông chủ từ lời cô ấy nói thật sự chẳng phải là thứ gì tốt.

Chẳng qua ông chủ có thể tự tay đẩy idol nhỏ nhà mình ra thì có thể là loại tốt lành gì cho cam.

Khúc Án thu lại tầm mắt đánh giá Giản Húc Nghiêu, không đi tới ghế dài bên Tịch Nam Sương mới ngồi mà tới vị trí mình hay ngồi, tùy tiện chọn một ly rượu.

"Để cậu ta lại đây ngồi đi, bây giờ mà đuổi đi không biết ông chủ của cậu ta còn muốn gây khó dễ gì nữa." Khúc Án lăn lộn nhiều năm ở giới giải trí như vậy, từng vô số lần thấy qua vài thủ đoàn dơ bẩn của mấy ông chủ công ty nhỏ này. Trước đó cô từng nghe qua mấy thành viên không nghe lời sẽ gặp chút gì đó nhưng mấy chuyện này lại không liên quan gì đến cô, nên lo cô cũng lười muốn lo.

Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy sườn mặt lạnh nhạt xa cách của chàng trai ở quán bar, Khúc Án khó lòng mà không cảm thấy hơi đáng tiếc.

Ở cái giới giải trí có cả đống thần tượng trẻ tuổi này, tuyệt đối chỉ bằng gương mặt này của Giản Húc Nghiêu đã có khắc sâu vào trong nhận thức của Khúc Án.

Đáng tiếc gặp phải người không tốt, gặp phải một ông chủ tệ lại chẳng có tài nguyên nào.

Uổng công trở thành thứ chỉ có thể mang ra trao đổi.

Bạn đang đọc Thất Sách của Đồ Huyền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ciara24
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.