Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sỉ nhục

Tiểu thuyết gốc · 1089 chữ

Đức Trọng vừa nở một nụ cười tràn ngập giả trân, vừa nói tiếp:

- Được rồi. Buổi phỏng vấn đã kết thúc, ông tạch!

- Cái gì?

Nghe tới đây, Thành Vũ giật mình đến mức phải bật thốt ra. Hắn dường như cảm thấy bản thân đã nghe nhầm nên đã hỏi lại:

- Tui tạch?

- Đúng!

Nghe thằng Trọng nói thế, cơ thể của hắn run run lên từng đợt. Hắn hít một hơi thật mạnh và nói:

- Nhưng mà từ nãy đến giờ, chúng ta vẫn chưa bắt đầu gì mà? Chẳng lẽ là vì hiềm khích trong quá khứ của tui và ông ư?

- Không sai. Nhưng đó không phải lý do chủ yếu dẫn đến việc tui đưa ra quyết định như vậy.

Thằng Trọng ngậm ngừng một xíu rồi nói tiếp:

- Vốn dĩ khi thấy CV của ông, tui không giận thậm chí còn rất háo hức vì sẽ được gặp lại kẻ mà tui cực kỳ căm ghét và ganh tị khi còn ở Đại học. Tui muốn cho ông thấy, ông cũng chỉ là một thằng học giỏi dưới trướng của tui mà thôi.

- Haha! Tui muốn nhận ông còn không kịp chứ nói gì đánh rớt ông vòng phỏng vấn. Khi nhận ông vào công ty, tui sẽ cho ông biết thế nào là lễ độ.

Dứt lời, thằng Trọng nở một nụ cười nhếch mép và thì thào:

- Thật không ngờ rằng, sau bốn năm, mày lại thảm hại như thế. Ăn học cho cố giờ rồi làm lính của tao.

Chứng kiến tất cả mọi chuyện, Thành Vũ ngồi trầm ngâm tại chỗ, còn mặt thì cúi xuống bàn. Mặc dù hắn đã dự tính được chuyện này sẽ xảy ra nếu bản thân vào làm công ty này. Nhưng hắn thật không ngờ rằng, thằng Trọng lại thẳng thắn như thế. Hai bàn tay của hắn nắm chặt lại đến mức gân xanh không ngừng nhô cao lên.

Thành Vũ cố kiềm chế cơn tức này, hắn thở dài một cái và thì thào nói:

- Nếu đã như vậy, thì vì sao ông không nhận tui vào?

Thấy Thành Vũ vẫn còn giữ được bình tĩnh như vậy, Đức Trọng cực kỳ bất ngờ. Trong đầu của hắn đã nghĩ rằng: “Mấy tên mọt sách này chỉ cần đã kích một xíu thì chả khác gì con nhím liên tục xù lông lên”.

Nghe thấy câu hỏi của Thành Vũ, Đức Trong mới từ trong suy nghĩ đi ra. Hắn lại nở một nụ cười nhếch môi và nói:

- Tui chỉ làm theo lệnh của cấp trên thôi. Nên tui cũng không rõ vì lý do gì mà cấp trên lại ra quyết định như thế.

Nghe thấy đáp án từ thằng Trọng, Thành Vũ không tỏa ra bất kỳ cảm xúc gì. Hắn lạnh lùng đáp:

- Ừ! Tạm biệt ông. Hy vọng trong tương lai, chúng ta lại lần nữa gặp mặt.

Dứt lời, Thành Vũ đứng lên và lững thừng bước đi ra bên ngoài. Khi tay của hắn chạm vào tay cầm của cái cửa, giọng của thằng Trọng vang lên:

- Gặp lại ư? Haha. Hy vọng khi gặp lại, ông vẫn là một thằng phế vật vẫn tiếp tục ăn bám gia đình như hiện tại.

Nghe tới đây, người của Thành Vũ hơi khựng lại một nhịp.

Thấy vậy, Đức Trọng giở giọng điệu bi thương nói:

- Tui biết hoàn cảnh của gia đình ông. Vậy nên ông chỉ cần quỳ xuống và liếm giày của tui, thì tui có lẽ sẽ xem xét đến việc cầu xin cấp trên giữ ông ở lại.

Sau khi thốt ra được những lời này, bộ dạng bi thương của thằng Trọng nhanh chóng biến đổi thành thô bỉ. Hắn ta cực kỳ sung sướng đến mức bật cười “ha hả”.

Tuy rằng chỉ khựng lại một nhịp nhưng Thành Vũ vẫn nghe rõ mồng một từng chữ. Hai đôi vai của hắn run run lên, bàn tay thì bóp chặt cái tay cầm lại giống như muốn bóp vỡ nó ra thành từng mảnh.

Tiếc thay, sức người có hạn, dưới sự tác động của hắn, tay cầm cửa bằng inox vẫn không bong tróc gì.

Biết rằng bản thân càng chần chừ ở lại nơi này thì sẽ bị sỉ nhục càng nhiều, Thành Vũ dưới cơn tức giận đã dứt khoát giật tung cánh cửa ra và đóng cái rầm lại.

- Rầmmmm!

Một tiếng này to đến mức làm cho mấy ứng viên ở bên ngoài giật cả mình. Bầu không khí vốn đã căng thẳng nay càng căng thẳng hơn.

Bước ra bên ngoài, Thành Vũ lập tức bị chục con mắt nhìn chằm chằm. Lúc này, hai mắt của hắn hằng lên tưng tia máu đỏ chót, cả người thì liên tục bốc lên một loại khí nóng như lửa đốt đủ làm cho bất kỳ ai đứng gần hắn đều cảm thấy ngột ngạc.

Bị khí thế của Thành Vũ đánh gục, cả đám ứng viên lập tức tách ra hai bên và tránh xa Thành Vũ. Điều này làm cho một con đường trống trải nhanh chóng xuất hiện trước mắt của hắn.

Không quan tâm đến cái nhìn của mọi người xung quanh, Thành Vũ dứt khoát bước đi tới thang máy.

Bước vào trong thang máy, hắn ngay lập tức nhìn thấy hình ảnh của bản thân ở bên thành tường.

Khi cửa thang máy đóng lại, cũng là lúc một tiếng hét từ bên trong phát ra:

- Phấttttttttttttttttt!

Ngắm nhìn hình dáng của bản thân, Thành Vũ đổ gục xuống nền và thì thào:

- Nhìn bản thân của mày đi Vũ, vì sao mày lại ra nông nỗi này?

Vốn dĩ hắn không thất thố đến mức này, nhưng đây là lần đả kích lớn nhất mà Thành Vũ nhận được kể từ ngày lên Đại học. Hắn cứ nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp Thạc Sĩ thì sẽ có một con đường màu hồng rộng mở giành cho hắn. Nhưng không, hắn không ngờ rằng bản thân lại ra nông nỗi này. Bị người sỉ nhục, nhưng bản thân chỉ có thể cam chịu và lẳng lặng bước đi.

Mọi cảm giác đã bị hắn đè nén suốt hơn một tháng này đã lên tới đỉnh điểm sức chịu đựng của một con người. Lúc này, Thành Vũ không khác gì một quả boom. Kíp nổ đã cháy và đang nhanh chóng lan tới thuốc nổ.

Bạn đang đọc Thất Nghiệp! Ta Làm Giảng Viên Đại Học sáng tác bởi lauren
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lauren
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.