Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không Thể Cứu

Tiểu thuyết gốc · 1664 chữ

Hai người tiến vào một khu chợ. Nơi này là Nam Chí Bảo Châu, thuộc một trong 4 châu của Cổ Giới. Cổ Giới nơi này gồm bốn châu, Nam Chí Bảo Châu, Dương Hỏa Bì Châu, Bắc Thi Khố Châu, Không Chí Hồn Châu. Mỗi một châu đều có một cường giả [Thiên Nhân] cảnh trấn giữ. Mà nơi đây do người tên Trúc Dương quản lí. Kẻ này cũng chỉ là một kẻ tham tiền, vơ vét hết của dân nghèo. Nơi đây quanh năm nghèo túng, khu chợ này là sầm uất nhất khu rồi. Hai bên đường chẳng có mấy cửa hàng, toàn là những người bán dong. Khu bán rất sơ sài, chỉ trải một tấm thảm xuống hay nhiều chăng thì có thêm một cái ghế đỏ con con để ngồi. Nơi này tuy nghèo nàn vậy, nhưng nếu may mắn thì biết đâu lại bắt gặp được hàng hiếm giá rẻ.

Trường Không như vậy mà hắn tìm được một món bảo bối ven đường của một ông lão già nua, quần áo mặc không đủ ấm. Thứ ấy là một tấm gương, được ông lão gọi là Kì Duyên Gương. Hắn không biết được món bảo bối ấy xuất thân thế nào, nhưng cảm nhận được nó là một vật bất phàm. Ông lão kia cũng không lấy nhiều lắm, chỉ xin lương thực đủ sống một tuần.

Thấy ông lão đáng thương, lại thêm sự thúc giục của Tráng Tâm, hắn có chút động lòng:

- Ông lão, mau đi theo ta. Tráng Tâm, gói ghém hết đồ của ông lão lại, đưa ông ta đi ăn một bữa.

Ông lão lúc đầu thấy Tráng Tâm đang gói ghém đồ của mình lại, sợ hãi tưởng bọn họ cướp, ngăn lại. Nhưng một lúc sau thấy Trường Không dắt tay ông lão đứng dậy, mới biết không có địch ý, liền gật đầu lia lịa cảm tạ. Trường Không liền đưa ông lão vào một quán trọ gần đó, mua cho bộ quần áo, bảo vào tắm rửa. Ông lão lại lần nữa gật đầu lia lịa, cảm tạ không ngớt. Tắm xong, cái dáng vẻ nghèo nàn, yếu ớt kia được gạt xuống. Ông lão lúc này trông rất có dáng vẻ của một vị tông chủ ung dung, độ lượng.Nhưng cái bản tính kia lại vẫn không có chút thay đổi.

Ông quỳ xuống, dập đầu cảm tạ. Trường Không nhanh chóng đỡ dậy, ông lão nói:

- Cậu thanh niên, thật sự lão hủ không biết lấy gì cảm tạ bây giờ. Trong tay chỉ còn một món bảo vật gia truyền, nay lão cũng biết được đại hạn sắp đến, được sạch sẽ trước lúc chết, mặc dù là con quỷ đói nhưng lão vẫn rất cảm kích cậu.

Hai người sửng sốt. Không ngờ ngày hôm nay chính là đại hạn của ông lão. Tráng Tâm hỏi:

- Vậy ông không có người nhà sao?

Ông lão thở dài một tiếng rồi kể:

- Thực ra ta đã có một gia đình. Vợ mất sớm, để lại ta hai người con. Người con trai cả thì thành tài, một lần đi không bao giờ trở lại. Còn người con gái thì bị tên con của Trúc Dương là Trúc Than lăng nhục, trong phút quẫn chí mà tự sát. Không những thế, bọn chúng còn dựa cớ cướp đi mọi tài sản của lão. May thay ta còn giấu đi được ít tiền để sống tới ngày hôm nay.

Hai kẻ bọn họ nghe vậy mà mặt không biến sắc, nhưng thực ra trong lòng họ còn đang đau buồn hơn cả ông lão.

''Hự''

Một tiếng kêu của ông lão nhỏ bé vang lên. Ông ngã xuống, ngay lâp tức hai người đón lấy, trong cơn hấp hối, ông lão cố nói:

-Vật kia lão đã để sẵn một chỗ, khi nào tới thời điểm thì....chi....ngục....la.....vương....

Ông lão nói xong thì trút hơi thở cuối cùng, nhắm mắt mà chết một cách bình thản. Hai người họ không biết làm thế nào, quỳ xuống lạy một cái rồi đem thiêu xác ông lão đi, trong lòng vẫn còn ngậm ngùi.

Kì thực mọi chuyện diễn ra quá nhanh, cư nhiên mua được đồ tốt, nhưng ông lão bán đồ vừa lúc đại hạn. Hắn nhíu mày, chẳng biết đây là phúc hay họa. Nhân quả đương nhiên không phải chuyện đùa. Nhưng lúc này, việc cũng đã qua, hắn không muốn nhắc lại nữa, dự định mua thuốc cho Tráng Tâm xong sẽ xem thử Kì Duyên Gương kia rốt cục là vật gì.

Hắn liền cùng Tráng Tâm đi tới một cửa hàng dược liệu thuốc Đông Y.

Chủ cửa hàng này là một thanh niên trẻ, độ ít hơn Trường Không vài tuổi, mặc bộ quần áo khá cũ, gương mặt trông rất dễ gần, nhưng đã là con người thì không được trông mặt mà bắt hình dong. Ai biết một kẻ trông lễ phép, kiêm tốn lại là người đầy tâm cơ.

Cửa hàng trông có vẻ ít khách, người kia chợt thấy hai bóng người đang tiến lại, chợt hỏi:

- Quý khách mua gì?

Trường Không dựa vào tủ kính, đáp:

- Nơi này có .........

Hắn nói ra tên của một đống dược liệu, toàn là thành phần của Hồ Chỉ Hoàn Đan với hơn 5 vị thuốc khôi phục kinh mạch cho Tráng Tâm.

Đến lúc thanh toán, hai người nhìn nhau vì không có tiền, bèn hỏi:

- Các người có thanh toán bằng hình thức nào ngoài tiền không?

Tên trai trẻ kia thấy Trường Không hỏi vậy, chợt thái độ thay đổi đột ngột, tay vội vơ lại chỗ thuốc đã bán:

- Thì ra là mấy con quỷ nghèo. Biến đi, nơi.....

Chưa để hắn nói hết câu, Trường Không đã nhanh tay đặt một viên Hồ Chỉ Hoàn Đan. Lên mặt kính, nói:

- Thứ này đủ trả không?

Tên kia nhất thời kinh ngạc, vì chưa thấy ai bao giờ lại hào phóng đến mức chỉ cần một viên Hồ Chỉ Hoàn Đan kia giá ngàn vạn kim chỉ để đổi lấy mấy vị thuốc không giá lắm. Hắn tưởng mình là người lãi, không ngờ hai người kia lại có thu hoạch hơn cả hắn. Lúc này, thái độ lại lần nữa đổi thay, giọng hắn trở nên ngọt xớt:

- Đương nhiên, đương nhiên. Khách quan thoải mái thoải mái lấy bao nhiêu dược liệu tùy thích.

Nghe vậy, hai người bọn họ bèn không khách sáo nữa, thu hết tất cả dược liệu trong quán vào nhẫn trữ vật, rồi ung dung ra về.

Tới nhà Tráng Tâm, Trường Không lấy dược liệu làm thuốc cho Tráng Tâm ra, dặn:

- Ngươi lấy 17 lít nước, chia chỗ dược liệu thành 3 lần, cách 3 ngày lại một lần ngâm người trong đó khoảng 3 tiếng, vào đúng 19 giờ mỗi ngày. Ta nói trước, ngươi sẽ phải hứng chịu cơn đau mà ngươi chưa từng phải trải qua trước đây. Cố gắng chịu đựng.

Tráng Tâm nghe vậy, không biết nói gì cảm ơn, đành ôm quyền thi lễ, rồi cầm theo chỗ dược liệu đi chuẩn bị.

Còn Trường Không, xử lí xong chuyện của Tráng Tâm rồi, liền lấy chỗ dược liệu ra, rồi mở nạp giới, lấy ra một cái dược lô bình thường, nhưng trông rất bất phàm.

Hắn cho chỗ dược liệu vào, thêm một chút nước, đóng dược lô lại. Tiếp đấy ngồi xuống đằng trước, vận chân nguyên, bạo phát ra lửa. Hắn điều khiển rất linh hoạt, chẳng mấy chốc chỗ dược liệu kia đã thoảng mùi thơm ngát. Nhanh chóng, độ lửa đột nhiên tăng vọt, có lẽ sắp tới lúc Tụ Đan rồi.

Việc điều chế đan dược khá dễ dàng, gồm 3 giai đoạn chính: Hòa Đan, Tụ Đan, Thành Đan. Việc luyện đan cần tu luyện điều khiển chân hỏa một cách thành thạo mới đủ khả năng làm được. Tuy nói rằng đan dược ở đây là không thiếu, nhưng những luyện đan sư toàn là người có tư chất hơn người. Kẻ luyện đan lúc đầu mới chỉ luyện được 4/10 viên đan dược cửu phẩm đã được coi là thiên tài trọng tâm bồi dường, những kẻ khác từ 1~3 viên cũng liệt vào danh sách này.

Trường Không lần đầu hắn luyện không hề được tới một viên, nhưng luyện nhiều dần, lâu dần cùng với hiểu biết về dược liệu đã khiến hắn thành công trong lần thử tiếp theo với điểm tuyệt đối là 10/10 viên.

Còn đan phương kia, bất quá cũng chỉ là Tam Phẩm, quá dễ cho hắn. Hiện tại, chỉ còn 2 loại đan phương nhất phẩm là hắn chưa thể luyện được thôi. Đủ để thấy hắn là một con yêu nghiệt trong giới luyện đan.

Bỗng chốc lửu dần hạ xuống, nắp lô hơi rung lên, một đạo linh quang tỏa sáng khắp căn phòng, Thành Đan. Trường Không đứng dậy, phủi bụi quần áo rồi từ từ tiến lại dược lô. Hắn mở nắp, một hương thơm ngào ngạt theo đó mà thoát ra, tới nỗi Tráng Tâm đang chuẩn bị tắm, chợt ngửi thấy mùi hương này không kìm lòng được chạy tới xem.

Trường Không lấy từ dược lô ra 10 viên Hồ Chỉ Hoàn Đan bản đã được hắn cải tiến. 10 viên đan bóng loáng, to hơn mấy viên thường, tỏa ra một vầng hòa quang nhỏ, một chút mùi hương.

Tráng Tâm hỏi:

- Chủ nhân, ngài đã luyện xong đan dược rồi sao?

- Ừ!

Hắn đáp lại bằng một câu cụt ngủn, rồi cho vào nạp giới. Nhìn thấy tên kia đang tròn xoe mắt nhìn mình, hắn nhắc:

- Ngươi không đi trị bệnh mà ở đây làm gì?

Tráng Tâm nhất thời quên mất, vội vội vàng vành chạy lại phòng tắm.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.