Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiện tay cứu ngươi

Tiểu thuyết gốc · 1808 chữ

Tên to con kia tiến lại chỗ quán cơm, một số kẻ thì chạy mất dép, một số thì giỏi nịnh bợ, định kiếm chác chút ít. Bọn họ vừa xoa tay vừa cười mỉm, vừa mới hé môi định mở lời thì tên kia trừng mắt nhìn, thấy không dễ kiếm, biến thẳng. Người thanh niên kia cứ ngồi im đấy, không thèm để ý. Bỗng tên to con kia có vẻ để ý, vời anh ta lại, cười lớn:

- Hahahaha.... đây không phải là Tráng Tâm sao? Sao nào, bị người yêu đá có.....

- Câm mồm- anh ta tức giận khi nghe tên kia nói thế- A Thạch, cẩn thận cái mồm của mày trước khi tao xổ ra những từ ngữ tượng hình khó nghe.

- Thôi! Thôi! Nào, mau ra đây uống với tao một ly để quên con mụ ấy đi. Nào nào, nhanh lên. Hahahaha...

Tức giận, nhưng đành cố chịu đựng, hắn rên rỉ:

- Chó chết! Nếu không phải do con điếm đấy thì giờ mày dell còn cơ hội năn nỉ tao xin tha đâu. Khốn kiếp!

A Thạch chợt như nghe thấy lời nói có địch ý của hắn, hơi nóng, vẫy tay ra hiệu. Một đám thằng đang ở bên ngoài lũ lượt kéo nhau vào trong, bao vây lấy cái bàn người thanh niên kia ngồi. A Thạch dọa nạt:

- Giờ tao là người của hắn rồi, mày không bao giờ có thể đụng vào tao được đâu. Phế vật ạ!

Dường như không thể chịu nổi được nữa, mắt hắn đỏ ngầu, ẩn chứa sự tức giận:

- Thằng chó! Hắn sai mày tới đây phải không? Muốn đánh muốn giết thì tùy.

- Hahahaha... không ngờ Tráng Tâm lững lẫy một thời giờ đây phải sống chui sống lủi thế này. Bọn tao không muốn đánh mày, chỉ là siết nợ mày thôi. Mau trả tiền, nếu không... tao... sẽ...đập....cả....nhà....mày....xuống....

Nhớ cho kĩ đấy, thằng ranh. Anh em, đi!

Bọn người đó nhanh chóng rời đi, mọi chuyện lại trở lại bình thường. Tuy nhiên, mọi người đều xì xầm về tên Tráng Tâm này. Thấy khó chịu, hắn nhanh chóng lượn đi.

Đi được mấy mét, hắn lại bắt gặp Trường Không. Đoán biết Trường Không đã nghe thấy tất cả, hắn cũng chẳng muốn giấu giếm:

- Anh đã biết tất cả rồi đúng không?

Trường Không cũng không ngần ngại mà trả lời luôn:

- Đúng vậy! Sao có chuyện gì?

Người kia ngạc nhiên, nghĩ:" quái lạ, rõ ràng gặp chuyện như vầy thì người kia phải hỏi về câu chuyện của mình. Bộ truyện nào chả viết thep motip như vậy." Hắn thử hỏi:

- Anh không cảm thấy gì ư?

- Kể cho tôi nghe câu chuyện của anh!

-Hả! À được- nghe Trường Không nói vậy, Tráng Dương có vẻ khá hơn, nhưng ngay lập tức bị hố mật phát.

-Anh muốn tôi nói thế phải không? Xin lỗi nhưng cái này tôi thấy đầy rồi!

- Hả!?!?!? Aizzzz, tôi cũng chịu anh thôi.

-Nhưng mà thôi, dù sao cũng đang rảnh, mời tôi đi uống nước rồi tiện kể luôn cũng được.

Tráng Dương buồn tủi trả lời:

- Anh trông tôi giống người có tiền lắm sao?

- Vậy thôi! Chào anh.

Thấy hắn chuẩn bị đi, Tráng Tâm đành miễn cưỡng ngăn cản:

-Ấy, từ từ. Tôi mời anh đi là được chứ gì?

Tráng Tâm gãi đầu, nhắc Trường Không đi. Hai người cùng đi tới một quán trà đá bên đường, ngồi xuống, từ từ thuật.

Hắn tự Tráng Tâm, lúc đầu chỉ là một thằng nhãi chạy việc ở quê. Ước mơ cả đời hắn mong muốn nhất là trở thành tu chân giả. May mắn, thiên phú dị thường, được các tông môn để ý, bái nhập Định Xá Môn, một môn phái lớn ở nơi này. Gã kết giao bằng hữu với Khởi Binh, được hắn giới thiệu cho một mĩ nữ làm bạn tình tên Khách Xướng. Không ngờ thiên đạo tuyệt mệnh, bị bằng hữu, nữ nhân mình yêu quý nhất phản bội, hủy đi tu vi. Từ đó mất ý chí sống, nhưng lòng thù hận lại đẩy ngược lại, làm hắn nỗ lực. Nhưng tất thảy đã bị hủy cả, giờ cũng chỉ như một phàm nhân bình thường. Trường Không uống nước vừa ngắm cảnh, căn bản cũng đếch thèm nghe tên kia nói lấy một lời. Hắn biết đây là một loại cốt truyện trong một đống bộ truyện được mở ra để xem free trên mạng vào hơn mấy nghìn năm trước nên chả nghe chi cho tổ nhức đầu. Tráng Tâm nãy giờ ngồi nói ra một đống, nhưng nào biết Trường Không chả thèm để ý tới hắn, mặc cho nói. Gã nổi đóa:

- Ê! Này! Nãy giờ ngươi không nghe ta nói hả?

Trường Không vẫn cứ phong cách cũ, từ từ ung dung vừa đưa tay phải xuống lấy chén trà đưa lên miệng, cảm nhận vị đắng nơi đầu lưỡi, vừa đảo mắt chậm rãi nhìn cảnh người người qua lại trên con đường ồn ào tấp nập. Mãi một lúc sau hắn mới nghe thấy Tráng Tâm hỏi, nhưng cứ phải bình tĩnh:

- Việc gì ta phải nghe ngươi chứ, dù sao ngươi giờ đây cũng chỉ là phế vật, có đánh lại ta được đâu.

Tráng Tâm sững sờ, không ngờ còn có loại người nghe xong câu chuyện của hắn mà không động lòng. Ai ai ở đây khi biết chuyện này cũng xót cho một thân thiên tài, giờ cũng trở thành phế vật. Còn Trường Không, hắn căn bản không hề coi đây là một chuyện lớn gì cả nên cũng không cần quá chú tâm. Loại người này có lẽ cần một sự đột phá trở lại dáng vẻ kiêu ngạo trước đây của mình, để báo oán trả ơn, v.v . Đây cũng là một trong số các chi tiết mà mấy bộ truyện bán đầy ngoài chợ có. Nhất thời cũng do lần đầu thực tế, hắn cũng có chút động lòng, gợi ý:

- Ta có cách giúp ngươi trở về đỉnh phong!

- Cái gì, ngươi có thể?

Gã nhất thời không tin vào lời mà Trường Không vừa nói ra, cười một tràng:

- Hahaha! Nếu ngươi mà có cách thì giờ này ta đâu phải ở đây với ngươi để kể về cái cuộc đời lên voi xuống chó của ta. Không cần ngươi an ủi.

Trường Không giọng rắn chắc:

- Ta làm được. Nếu tin thì lại gần đây.

Tráng Tâm cũng nửa tin nửa ngờ. Bây giờ, hắn đã quá đỗi nhục nhã rồi. Nếu như ai có thể cho hắn một tia hi vọng dù là nhỏ nhất hắn cũng bám lấy. Vừa nãy chẳng qua do vừa kể chuyện mà Trường Không không thèm nghe, làm hắn tức giận, chợt thấy vậy tưởng có ý chọc mình thì liền không tin. Bây giờ, Trường Không hắn đã lặp lại lần thứ 2 một cách chắc nịch, lần này chắc chắn là thât, nên hắn lập tức quỳ xuống, cúi đầu một cách chân thành, nói:

-Nếu anh có cách giúp tôi khôi phục đỉnh phong, tôi sẽ nhận anh làm chủ nhân, ân nghĩa suốt đời không quên, thậm chí dù có nhảy vào núi đao biển lửa cũng không từ...

Đang nói thì Trường Không giơ tay, ý bảo dừng lại rồi đỡ hắn lên, nói:

- Được rồi, mấy lời thoại cũ rích đó không cần nhắc lại đâu. Giờ mau lại đây.

Tráng Tâm liền tiến lại một chút. Trường Không lấy dùng ngón trỏ và giữa chụm lại, chạm vào trán của Tráng Tâm. Một vài quầng linh quang nhỏ toả ra quang đó. Hắn truyền một tia linh thức mỏng vào bên trong cơ thể. Bên trong quá sức thảm! Hơn một nửa số kinh mạch trong cơ thể đã bị phế, nơi tụ linh khí bị phá nát. Hắn bèn lẩm bẩm mấy câu, nơi chứa kinh mạch kia dần dần khôi phục lại, nhưng chỉ khôi phục được một phầm hai. Muốn khôi phục lại toàn bộ thì cần phải sử dụng đan dược. Nhưng thế này đã tạm được rồi. Còn về kinh mạch của gã, hắn dự định sau khi khôi phục cho gã trạng thái đỉnh phong thì mới khôi phục lại chỗ kinh mạch bị đứt kia. Hắn truyền vào người Tráng Tâm một ít chân khí, bảo hắn thử vận xem. Quả thật liền khôi phục được một phần mười lực lượng. Tráng Tâm vui mừng, ngay lập tức quỳ xuống:

- Đa tạ tiên sinh đã chữa bệnh giúp ta. Từ nay về sau, ta nguyện làm đầy tớ trung thành của ngài, không tiếc thân mình lao vào nước sôi lửa bỏng.

- Rồi! Rồi! Tuy vậy ngươi chưa khỏi hẳn đâu. Một nửa lượng kinh mạch bị phá nát, bồn chân khí của ngươi còn chưa khôi phục hoàn toàn, vẫn còn vài vết nứt.

Hắn nghe thấy hoàn toàn sửng sốt, không ngờ đôi cẩu nam nữ kia ra tay quá thâm độc, bảo sao tu luyện mấy năm không tu luyện được. Nghĩ vậy, lửa hận ngày càng sục sôi trong người hắn. Nhưng nghe Trường không khuyên không nên gây chuyện lúc này thì hắn phục, tắt ngúm. Hắn hỏi:

- Chủ nhân, nội thương của ta làm sao chữa khỏi đây?

- Không cần lo, chuyên tâm uống đơn thuốc ta bảo, nhất định sẽ khỏi hẳn. Sau đấy ta mới đích thân chữa kinh mạch cho ngươi. Mà nó bị phá hủy thì cũng là một chuyện có lợi với ngươi.

Gã nghe vậy thì ngạc nhiên:

- có lợi với ta?

Hắn giải thích:

-Ta chắc là Định Xá Môn ngươi nhập học tuy là lớn mạnh nhưng rốt cục vẫn là quá yếu. Bọn họ đưa cho ngươi một bộ công pháp khuyết thiếu, khẳng định bây giờ không có chuyện gì nhưng tương lai nó sẽ phá hỏng đi con đường của ngươi, khiến ngươi mãi ở bình cảnh, không thăng tiến được nữa. Đứt kinh mạch thì làm lại từ đầu chẳng sao cả, thậm chí có lợi cho ngươi mà thôi. Lúc nữa ta sẽ truyền cho ngươi một khẩu quyết của một bộ công pháp hoàn chỉnh, phù hợp với ngươi.

Tráng Tâm nghe vậy, đám mây đen trong lòng đã được giải, bây giờ hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu đồng ý, cảm ơn vị tiên sinh này đã cứu vớt, cứu sống cuộc đời hắn. Hứng, hắn mời:

- Chủ nhân, mời ngài theo ta về nhà để tiếp đãi. Chắc ngài cũng cạn tiền rồi phải không?

Trường Không nghe thấy đúng ý hắn, lập tức đồng ý, theo hắn về nhà.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.