Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến thực sự (2)

Tiểu thuyết gốc · 1559 chữ

Mặc Nhĩ lấy ra ba viên linh thạch thượng phẩm, bóp nát. Một dòng linh khí tỏa ra, di chuyển lượn lờ như dòng nước. Mặc Nhĩ chớp thời gian, hấp thụ hết linh khí, sao đó điều động chân nguyên ra bàn tay.

Lão giơ bàn tay thế trảo, tay trái đặt lên tay phải đang thủ thế. Chân nguyên tích tụ từ tay trái truỳen qua tay phải, đưa tới lòng bàn tay. Dần dần, chúng tạo ra một quả cầu năng lượng màu lục. Mặc Nhĩ canh đúng thời điểm đủ lực, phát động chiêu thức, bắn thẳng tới chỗ Tráng Tâm.

Từ nãy tới giờ dù đang mải tìm Trường Không, nhưng Tráng Tâm vẫn luôn để ý xung quanh. Đến khi phát hiện Mặc Nhĩ chuẩn bị xuất chiêu, hắn cũng sắp xếp tiếp đòn.

Dòng năng lượng do chiêu thức của Mặc Nhĩ rất nhanh đã phóng tới chỗ Tráng Tâm. Khi khoảng cách còn một mét, Tráng Tâm nhanh tay đưa tay trái lên đỡ, điều khiển chân nguyên bảo vệ bàn tay tiếp xúc với tuyệt chiêu.

Tuy đã hình thành lớp bảo vệ, nhưng luồng năng lượng kia quá mạnh, khi tiếp xúc vẫn tạo ra một cảm giác nóng rát cực độ, cứ như thể bàn tay có thể sẽ bị thiêu cháy bất cứ lúc nào.

Nét mặt Tráng Tâm đã cú chút nhăn nhó, hắn điều động chân nguyên, tạo ra một lực phản chấn, phá bỏ tuyệt chiêu của Mặc Nhĩ.

Mặc Nhĩ thấy vậy, bàng hoàng nhưng không rối.

Còn Tráng Tâm, lợi dụng lúc Mặc Nhĩ còn đang ngạc nhiên, không phòng bị, lập tức phóng vụt lên. Chiêu vừa nãy đủ để nói lên sức mạnh của tên Mặc Nhĩ nãy khủng bố tới mức nào. Nội tâm Tráng Tâm đã mặc định đây là kẻ khó đối phó nhất lúc này, bèn phóng xuất lực lượng, nhảy vọt lên giao chiến hòng khiến hắn tử trận đầu tiên.

Nhưng Mặc Nhĩ cũng không phải tay mơ. Lão là lão đầu sống hơn trăm năm, đương nhiên kinh nghiệm chiến đấu vượt xa mấy kẻ bình thường. Lão tức khắc nhận ra ý đồ của Tráng Tâm, phản kích tức thời. Ngay sau đó nửa giây, lão vẽ lên không rrung mấy cái chú văn cực nhanh, sau đó nạp thêm chân nguyên vào.

Khi chân nguyên vừa truyền đủ, lập tức phù văn trở nên sáng chưng trước buổi tối mù mịt. Nó dần vo tròn lại như một viên đan, nhưng tất nhiên không phải là đan dược.

Tráng Tâm cũng thấy quá trình ra chiêu mau lẹ, tạo ra một viên tròn kia của Mặc Nhĩ, biết nó ẩn chứa mức độ phá hoại nghiêm trọng, phóng xuất chân nguyên hộ thể.

Giờ đây, cả người hắn đang bao bọc cũng bởi một hình cầu trong suốt, màu vàng kim.

Mặc Nhĩ liền nhắm thẳng mặt Tráng Tâm mà phóng viên đan kia xuống, sau đó lập tức tranh thủ thời gian mà tạo viên thứ hai.

Còn Hai quả cầu, một lớn một nhỏ sau khi chạm nhau thì linh lực va chạm, sinh ra lực phản chấn tác động cực lớn. Lực này siêu khủng, đến nỗi có thể nhìn ra chấn động linh lực hình sóng phát ra khi chúng chạm vào nhau.

Xét về độ công độ thủ, cả hai đều như nhau. Nhưng viên đan kia thì nhỉnh hơn một chút nên qua thời gian hai giây, viên đan đã xuyên vào tầng khí hộ thể của Tráng Tâm.

Viên đan đi theo đường thẳng, trúng xuyên thấu qua người Tráng Tâm. Hắn phun ra một búng máu, sau đó tan biến thành khói.

- Cái gì?

Mặc Nhĩ khiếp sợ. Hóa ra nãy giờ lão đi đánh nhau với phân thân. Mà một cái phân thân đã có lực lượng cường đại như vậy, thì bản thể phải mạnh đến mức nghịch thiên nào chứ.

Lão ngơ ngác quan sát chung quanh, mau chóng muốn tìm ra Tráng Tâm.

- Cẩn thận! Trên trời!

Lý Mặc Chi gào lên một tiếng hét rát cả cổ họng để cảnh báo.

Mà Mặc Nhĩ như bị điếc vậy, lão không nghe thấy gì, vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh.

Nhưng lão già vẫn nhận ra rất nhanh chóng. Tên Tráng Tâm kia không ở tứ phía thì ắt ở trên trời hay dưới đất. Mà dưới đất không có ai nên chắc chắn là trên trời rồi.

Lão không cần nhìn, lập tức điều động ba thành chân nguyên, thiết lập chân nguyên hộ thể. Lão tạo ra một quả cầu màu vàng như Tráng Tâm lúc trước, nhưng dày và cường đại hơn.

Ầm....

Một tiếng nổ lớn vang lên, không phải từ phía Tráng Tâm mà lại là phía Khách Ly. Hắn nãy giờ đánh nhau rất cực khổ, quần áo te tua cả. Nhưng lạ một cái là tên này không hề hé răng ra nói một tiếng nào như bị câm.

Mà đổi lại sự te tua kia là mười hai thú giáp cũng chỉ còn năm bóng, mà cũng rất nhạt màu.

Khách Ly bị câm, nhưng đột ngột lại hét to lên:

- Đi chết đi!

Một luồng lực lượng cường đại đánh bay cả năm cái bóng đi, diệt nốt ba cái, còn lại hai cái.

Khách Ly giờ lại trở nên điên cuồng, gào rú ghê rợn. Hắn đã mất nhân tính, sức mạnh lại hồi phục hơn phân nửa càng làm tăng thêm sự khủng khiếp cho hắn.

Sau khi bay đi làm thịt hai cái bóng còn lại, hắn lao đến chỗ mấy tên tu sĩ đang quan chiến hết sức rảnh rỗi kia. Tuy họ nhàn rỗi, nhưng tâm thần lại không hề nhàn rỗi. Chúng đang nghĩ làm câch nào để chạy trốn khi Khách Ly đang bận tàn sát kẻ khác.

Nhưng chúng đã cực kì lầm lẫn.

Khách Ly bắt đầu huyết sát kẻ đầu tiên. Đến tên thứ hai, rồi lại tên thứ ba. Hắn tuy đang tàn sát mất hết lí trí, nhưng bộ não vẫn đang chừa lại một khoảng trống cho hắn suy nghĩ.

Biết được sẽ có vài tên chạy trốn, hắn không vội bắt. Giết một hai tên, sau đó phóng đi với tốc độ cực nhanh làm đám tu sĩ kia tưởng rằng hắn dịch chuyển, bèn reo nhau chạy. Nhưng cứ tên này chạy thì lại bị cứa một phát ngang cổ, chết ngay tại chỗ. Một kẻ tinh ý hét to:

- Đừng chạy nữa, có trận pháp huyết sát!

Đám tu sĩ nghe vậy mới dừng lại, nhìn ngó xung quanh nhưng không hề phát hiện ra một cái gì cả.

- Trên trời!

Cả đám theo tiếng hét mà nhìn lên, bàng hoàng, gục ngay tại chỗ. Ngay cả cái ý chí cầu sinh cuối cùng cũng bị dập tắt.

Thứ làm cho bọn một lần nữa hoàn toàn sụp đổ, ở khoảng không tối đen kia lại là hàng ngàn, hàng vạn mảnh khí ngưng, sắc nhọn, đang lăm le chuẩn bị chờ cơ hộ để có thể giết ai đó bất cứ lúc nào.

Tuyệt vọng, đây mới thật sự là tuyệt vọng!

Còn Trường Không, nãy giờ quan sát tình hình, hắn cũng biểu hiện sự kinh ngạc ra ngoài:

- Đây là trận pháp tân thời đại, uy lực xếp vào hàng ngũ phẩm. Tên nó là Tru Tịch Vô Sinh.

Trận pháp tân thời đại là một tên gọi khác được dùng để chỉ khoảng thời gian phát triển sau Đại Thảm Họa. Thứ này rất nguy hiểm. Ngay khi vừa mới sáng tạo ra, ngay sáu tháng sau tất cả giấy tờ liên quan đến món công pháp này đều bị tuyệt diệt. Những ai từng đọc, từng luyện đều bị ép uống Dị Trí Đan để quên đi. Tuy vậy mà vẫn có những người ẩn giấu, truyền thụ lại cho đời sau.

Mà trận pháp này cũng khó thực hiện và tốn nhiều linh thạch nên sau hơn ba ngàn năm ẩn tàng truyền thừa đã tuyệt tích.

Nếu vậy, tên Tráng Tâm kia khả năng là bị tên đại năng thời kì Tân thời đại cướp xác rồi.

Trường Không giờ lo nhất vẫn là hơn trăm sinh mạng kia. Tuy chúng làm nhiều chuyện ác, nhưng cứ nhìn bọn chúng bị giết sạch thì cũng khiến đạo tâm hơi lung lay, tu vi có thể không tiến bộ được.

Đến lúc hắn ra tay rồi.

Trường Không khai mở thiên nhãn, quan sát xung quanh. Tuy nhiên không phát hiện ra điều gì bất thường. Hắn chợt nhớ tới la bà, biết diệu dụng của nó, bèn lấy từ túi trữ vật của Tử Phiêu ra một cái túi trữ vật, lấy ra la bàn.

Hắn truyền thử chân nguyên vào trong, sau đó đẩy kim la bàn.

Không hề nhúc nhích.

Hắn thử lại lần nữa, nhưng đọc thêm:

- Tìm!

Tức thì kim la bàn xoay như chong chóng. Hắn lại vẽ thêm linh văn chữ "Định" vào nữa. Kim dần dần chậm lại rồi dừng hẳn. Trường Không theo hướng đó mà hành động.

______Hết chương 17______

Hẹn gặp lại ch.18: Trận chiến cuối cùng.

Bạn đang đọc Thất Giới sáng tác bởi dthehiep123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi dthehiep123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.