Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm quen cuộc sống khác

Tiểu thuyết gốc · 2042 chữ

Lý Bạch Hiền chớp mắt vài lần, bàn tay đưa lên ngang mắt, nhuốm đầy máu. Hắn run run nhìn quanh, kiếm khí loạn trời, mùi tanh nồng của máu ám vào không khí như muốn biến nơi đây thành tử địa. Thân thể hắn đưa đẩy trong vô thức, thanh kiếm chém tới kẻ thù, rồi sự hiển nhiên đó lặp lại, hắn tự kết thúc cuộc sống của mình bằng cách bạo thể.


Tỉnh dậy khi trời vẫn còn chưa sáng, lưng áo ướt đẫm và thân thể nhức mỏi. Cường độ luyện tập của hắn vượt quá giới hạn của thân thể phế vật này. Triệu Khuê Hiền thở dài, tiếp tục xếp bằng tu luyện. Hắn không hề biết lúc hắn còn đang chìm đắm trong cơn ác mộng, kiếm hình nơi trái tim hắn đã chạy một vòng theo kinh mạch trải khắp cơ thể hắn, và dần ngưng thực hơn.

Sở dĩ Triệu Khuê Hiền không biết điều này, là vì phải mở ra nhất đạo mạch luân hắn mới có thể nội thị được cơ thể của mình. Tái sinh trong một cơ thể mới không khác gì thường dân không có thiên phú võ đạo, hắn muốn vực lại cấp bậc của mình khi xưa, thậm chí là còn vươn cao hơn đạt đến vị trí chí tôn, không còn cách nào khác là phải liều mình tu luyện.

Những kinh mạch bên trong cơ thể hắn nhờ vào linh khí điên cuồng hấp thụ mà dần dần sinh khí trỗi dậy với tốc độ chậm rãi như việc rêu phong mọc lên. Sau một thời gian, Triệu Khuê Hiền cuối cùng cũng nhận ra điều đó, hắn vui mừng hết sức. May mắn làm sao, có lẽ là nhờ có ý trời, lúc hắn trùng sinh thì cơ thể này cũng có chút biến đổi, không phải là cơ thể vốn dĩ phế vật nữa.

Trong lúc Triệu Khuê Hiền còn hưng phấn tính tiếp tục tu luyện, hắn liền nghe có tiếng bước chân lại gần phòng mình. Cho dù trong cơ thể vẫn còn chưa chính thức trở thành một võ sĩ, nhưng kinh luyện những ngày là một sát thủ có tiếng trong gia tộc đã luyện rèn cho hắn khả năng của một sát thủ ít ai bì kịp.

Đình chỉ mọi việc lại, Triệu Khuê Hiền im lặng lắng nghe, tiếng bước chân ấy quả thật dừng lại trước phòng hắn, sau đó một tiếng gọi nho nhỏ vang lên:

“Tiểu Hiền, Tiểu Hiền!”

Ra là A Thái, Triệu Khuê Hiền khẽ thở một hơi, nhưng vẫn tiếp tục cảnh giác đi thật chậm ra đến cửa, đẩy nhẹ ra liền thấy A Thái đã đứng sẵn ở đó.

“Có chuyện gì mà ngươi lén lút đến đây vào giờ này?” “Ôi chuyện dài, để ta vào!”

Đẩy cửa để A Thái đi vào, Triệu Khuê Hiền tính châm đèn thì liền bị hắn ngăn lại, hắn lắc đầu thì thầm: “Ánh trăng là đủ rồi. Chuyện quan trọng, ta nói xong liền trở về.”

Triệu Khuê Hiền nheo mắt, hắn từ lúc trọng sinh cũng không hiểu rõ công việc, bối cảnh của thân thể này, còn đang dự tính xem xét và từ từ thăm dò từ con người trước mặt nhưng không hiểu sao từ trong linh hồn hắn lại có cảm giác con người trước mặt không hề đơn giản như vốn dĩ.

“Ngươi mau nói, có chuyện gì?” “Aiz, ta vừa nghe ngóng được từ các lão quản sự bên trên, mất cả đống tiền mới lấy được thông tin này. Xui xẻo làm sao, hôm nay cửa hàng của cả ta và ngươi đều bị viếng rồi, mau mau chỉnh đốn sổ sách rồi đón lão Dương tổng quản đến, nếu không cả hai đều đi tong!”

Triệu Khuê Hiền ngẩn người, không ngờ chuyện hắn muốn nói chỉ là thế. Đối với cái chức quản sự một cửa hàng nho nhỏ như bọn hắn, thì chuyện này đúng thật là đại sự. Nhưng đứng ở vị trí và suy nghĩ của Triệu Khuê Hiền lúc này, hắn thật sự có chút không biết nói gì.

Suy nghĩ một lát, Triệu Khuê Hiền mới có thể mở miệng: “Bao giờ cửa hàng của ngươi bị kiểm tra?”

“Ài, trước chúng ta còn có mấy cửa tiệm nữa, có lẽ ta sẽ bị dính phải vào khoảng giữa trưa, ngươi sau ta ba cửa tiệm, chắc cũng không lâu lắm. Hai cửa hàng của chúng ta cách nhau không xa, hay hai huynh đệ chúng ta cùng nhau hợp sức? Hắc hắc.”

Thấy A Thái có bộ dạng khác với lúc nãy lấm lét, Triệu Khuê Hiền hơi ngờ ngợ câu nói của hắn, liền hỏi: “Hợp sức là như thế nào?”

“Chà, ngươi còn hỏi? Trả lời vấn đề này thật ngại, ngươi cũng biết cửa tiệm có lúc thừa lúc thiếu còn gì, giúp ta chỉnh chu xong sổ sách kiểm tra, ta lại giúp ngược ngươi.”

Lúc này Triệu Khuê Hiền mới hiểu được ý định của A Thái. Cũng khó trách khi một gã quản sự cũng sẽ tìm cách này cách kia ăn lời một chút, một gia tộc buôn bán dược liệu như Triệu gia thì lại càng xảy ra nhiều hơn. Đứng về phía hắn, Triệu Khuê Hiền cũng chẳng biết mình cần phải làm gì với cái cửa hàng này, nếu vậy thì đi cùng A Thái hắn ngược lại có lợi hơn rất nhiều.

“Được, ta cũng nghĩ chúng ta nên thế.” “Hắc hắc, không hổ là huynh đệ của ta.” – A Thái đập bàn một cái rồi nói, sau đó mới nhận thức được mức độ quan trọng của cuộc nói chuyện hiện tại, liền không khỏi mặt hơi tái nháy nháy mắt với Triệu Khuê Hiền.

“Chuyện đã xong, trời sáng ta sẽ tìm ngươi.” Trước khi ra khỏi phòng, A Thái không khỏi quay lại nhắn nhủ một câu, nhận được cái gật đầu của Triệu Khuê Hiền thì vui vẻ quay đi. A Thái vừa đi, Triệu Khuê Hiền liền lâm vào suy tư. Cảm giác lúc nãy của mình khiến Triệu Khuê Hiền có chút không yên tâm, bản năng nhận biết nguy hiểm của một sát thủ đã mách bảo điều đó cho hắn, hắn không tin rằng mình suy đoán sai.

Suy ngẫm một hồi không có kết quả, Triệu Khuê Hiền tiếp tục quá trình tu luyện của mình, chẳng qua lại nhắc nhở bản thân nên thêm đề phòng. Quá trình tu luyện mãi cho đến khi A Thái quay lại một lần nữa để gọi hắn, Triệu Khuê Hiền mới bước ra khỏi phòng.

Lần đầu tiên ra phố của hắn, Triệu Khuê Hiền có đôi chút lạ lẫm, bởi ngay từ nhỏ hắn đã bị nhốt trong gia tộc, ngày đêm rèn luyện bản thân trong tàn khốc, chẳng thế ra ngoài như thế này như những người bình thường mà chỉ lướt qua phố phường trong mỗi lần làm nhiệm vụ. Hắn cần có đan dược để hỗ trợ quá trình tu luyện của bản thân – suy nghĩ đó vụt qua trong đầu Triệu Khuê Hiền. Dù Dược gia là gia tộc chuyên về cung cấp và thu nhập dược liệu, nhưng Luyện dược sư bên trong đó khá ít, hơn nữa vị thế hiện tại của hắn cũng đừng hòng được gia tộc cấp cho đan dược.

Có lẽ phải thông qua kì kiểm tra cửa tiệm này mà học hỏi chút mánh khóe từ A Thái, phải ăn chút lợi nhuận mới có thể dư dả mà sắm cho mình vài viên đan dược hỗ trợ. Mải miết suy nghĩ, cuối cùng cả hai cũng đến được cửa tiệm của A Thái. Một buổi sáng bận rộng sửa sang sổ sách, sai mắng người liên tục từ A Thái, bọn họ cuối cùng cũng chuẩn bị xong.

“Thật may mắn vì chúng ta vào buổi trưa. Nếu là sáng sớm, ta có ba cái mạng cũng lo không kịp.” – A Thái vừa nói vừa nhìn Triệu Khuê Hiền cười lớn, tay không quên lau mồ hôi trên trán. “Vẫn còn sớm, tranh thủ qua cửa hàng người xem một chút”.

Triệu Khuê Hiền cũng không chối từ, hắn gật đầu và cả hai cùng đi. Đối với một kẻ không lấy chút kinh nghiệm về vấn đề bán buôn này như hắn mà nói, có cầu còn không được nữa là. Dù sao thì Triệu Khuê Hiền cũng không lo lắng nhiều, có vẻ như A Thái và chủ thân thể này lúc trước rất thân nhau nên gã hỗ trợ hắn rất nhiệt tình. Chú ý quan sát công việc của A Thái buổi sáng cũng khiến Triệu Khuê Hiền hành động trơn tru hơn, không có vẻ gì khác lạ mấy, hắn có thể thấy điều đó thông qua ánh mắt của những gã tạp vụ tiệm mình.

Bóng chiều ngả rất nhanh, đoàn kiểm tra chẳng mấy chốc lướt qua hai cửa tiệm của bọn họ với dáng vẻ rất hài lòng. A Thái nhìn bọn họ và cười thần bí, rồi lại lén lút vỗ vai Triệu Khuê Hiền khi đoàn người đã đi.

“Ta nói Tiểu Hiền, ngươi nhìn xem đây là thứ gì?” – Vừa cười thần bí, A Thái vừa đưa ra chiếc bình ngọc làm bằng ngọc thô được bán đầy trên đường phố, là vật phẩm sơ cấp nhất để chứa đựng đan dược.

Triệu Khuê Hiền cầm lấy, mở nắp và người thử, “Đan dược? Lại còn là loại hỗ trợ lực lượng.”

“Hảo nhãn lực!”, vừa nói A Thái vừa giật lại bình ngọt, cười gian bảo, “Có kẻ vừa tặng ta, vốn dĩ sẽ bán đi cho kẻ khác nhưng nể tình huynh đệ giữa hai chúng ta, bán rẻ cho ngươi. Thấy thế nào?”

“Được a, ngươi tính bán bao nhiêu?” – Hiện tại thứ thiếu nhất của Triệu Khuê Hiền chính là đan dược. Dù loại đan dược sơ cấp này lúc trước có cầu hắn cũng không thèm để mắt đến, nhưng giờ chính là niềm kí thác của hắn. Dù là đơn giản, nhưng ở cái thành trì này, luyện dược sư là vô cùng hiếm.

“Ta xem ngươi như huynh đệ một nhà, 2000 kim tệ, thế nào?” “Quá mắc a, bình thường đan dược hỗ trợ tu luyện cũng chỉ đáng giá 1500 kim tệ a.” “Đại ca của ta, sao người có thể đánh đồng phẩm chất đan dược trong tay ta với đống phế liệu kia? Hừ, 1900 kim tệ, thế nào?” “A Thái, ngươi cũng biết ta là không thể tu luyện được a. Ngươi nghĩ xem, ta mua của ngươi cũng chỉ là để bán lại cho kẻ khác kiếm chút tiền lời. Ngươi bán mắc như vậy, dù ta kiếm ra người đồng ý mua nhưng thu lại cũng chả bao nhiêu!”

Triệu Khuê Hiền nói, quả thật cơ thể này trước đây chính là phế vật tu luyện. Chuyện cơ thể của hắn biến đổi đương nhiên không thể kể cho ai biết.

“Được rồi đại ca của ta, nể tình ngươi, 1800 kim tệ. Như thế này đã là rất rẻ rồi, không thấp hơn được nữa đâu!” “Được, thành giao!”

Triệu Khuê Hiền vừa nhận được một số ít tiền từ cửa hàng của hắn, không ngờ chưa gì đã phải dùng. Đưa tiền cho A Thái xong, nhìn lại chiếc túi đựng được bởi vải bố thì hắn khẽ thở dài, có lẽ hắn cần phải tìm một giới chỉ cho mình.

Hai người bọn họ sau cuộc nói chuyện ấy thì cũng không nhiều lời nữa mà chú mục về đến cư dinh. Nhưng chưa kịp đến nơi, trước cửa Dược gia đã có một đám đông xôn xao không biết bao lâu ở đó. Đám lính nghiêm nghị đứng trước cửa hàng ngày giờ cầm thương tỏa ra sát khí hướng về phía trung tâm đám đông, không biết có chuyện gì đã xảy ra ở đó.

Bạn đang đọc Thập Tam Thiên Sát sáng tác bởi Sally

Truyện Thập Tam Thiên Sát tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Sally
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.