Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hi Vọng (2)

Phiên bản Dịch · 2521 chữ

Đại môn của Hồi Sơn Quyền có hơi cũ nát, cũng không ai tới sửa.

Ngụy Hợp đẩy cửa vào, trong sân có chút vắng vẻ, nhưng vẫn có tầm mười người đang lặng im luyện tập mài da.

Mài da thật ra là rèn luyện để phân biệt ra những người có thể chất khác nhau. Ai mạnh ai yếu, ai có căn cơ tốt, sức khôi phục mạnh, thì trong lúc mài da sẽ biểu hiện ra.

Ngụy Hợp lúc này đang xem các sư huynh đệ rèn luyện, lập tức trong nháy mắt đã có thể nhìn ra tu vi thực lực của người nào sâu hơn.

Hắn cũng có chút hiểu được cảm giác mỗi ngày ngồi ở trong sân của Trịnh Sư.

“Ngụy sư huynh, huynh đến rồi?” Âu Dương Trang xa xa thấy, tranh thủ thời gian tới chào hỏi.

Lý Giác cũng giơ tay chào hỏi, xem như quen biết.

Người trong viện, phần lớn đã rời đi. Còn dư lại cũng không ít là người mới.

Ngụy Hợp không phải thường xuyên đến, cũng không chú ý. Lúc này nhìn thấy, không khỏi liên tưởng tới thế cục biến hóa gần đây trong thành.

Trong lòng hắn thở dài.

“Trịnh Sư đã đến rồi sao?”

“ Vẫn chưa. Chắc cũng nhanh, bình thường lão nhân gia cũng thường tới vào thời điểm này.” Âu Dương Trang cười nói.

“ Vậy ta đi vào trước.” Ngụy Hợp gật đầu, xuyên qua ngoại viện, tiến vào trong.

Trong phòng vốn dĩ có ba kiện phụ, lúc này cũng chỉ còn lại có một người đang bận bịu tứ phía.

Thấy Ngụy Hợp tiến đến, kiện phụ lộ ra nụ cười thân mật lấy lòng hắn.

Ngụy Hợp gật đầu chào lại rồi tiến nhập nội viện.

Trong nội viện, Giang Nghiêm đang cùng Trương Lộ nhỏ giọng nói gì đó. Khương Tô ở một bên yên lặng luyện chiêu. Triệu Hoành đứng ở trong góc nhỏ, cầm trong tay một phong thư, tựa hồ đang chậm rãi đọc.

Mấy người thấy Ngụy Hợp tiến đến, Giang Nghiêm mặt không đổi sắc, tiếp tục nói chuyện với Trương Lộ.

Trương Lộ hoàn toàn chưa quen Ngụy Hợp nên cũng không có phản ứng gì.

Triệu Hoành cũng chỉ là ngẩng đầu gật đầu với Ngụy Hợp, xem như bắt chuyện, lại tiếp tục cúi đầu xem thư. Hắn gần đây vẫn yên lặng học chữ, hiện tại xem ra tiến độ tựa hồ rất ổn.

Duy nhất chỉ có Khương Tô, chậm rãi dừng động tác, đến gần Ngụy Hợp.

“Rất lâu không có thấy ngươi qua đây.”

Nàng có chút phức tạp nhìn Ngụy Hợp, từ sau khi Tiêu Nhiên chết, nàng biết mình hiểu lầm Ngụy Hợp thì thay đổi hoàn toàn, bắt đầu bồi thường bù đắp cho hắn.

Lúc này cảm nhận của nàng đối với Ngụy Hợ đã hoàn toàn không phải là tùy tùng đơn giản của Trình Thiếu Cửu như vậy.

Ấn tượng về Trình Thiếu Cửu, dần dần phai nhạt trong đầu nàng, thay vào đó là càng ngày càng khắc sâu hình ảnh Ngụy Hợp.

“Trịnh Sư đâu? Còn chưa tới?” Ngụy Hợp thuận miệng hỏi một câu.

“Ừm, gần đây Trịnh Sư cũng không biết đang bận gì, nhìn qua rất mệt mỏi, ta hỏi rồi, nhưng hắn không có nói rõ lí do.” Khương Tô gật đầu.

“Vậy ta chờ.” Ngụy Hợp cũng không vội, sau khi đột phá Hồi Sơn Quyền, hắn bây giờ kim tu Ngũ Lĩnh Chưởng, hai bộ công pháp đều tam huyết Khí Huyết. Một thân khí huyết hùng hậu, so với tất cả những võ giả tam huyết Khí Huyết mà hắn từng gặp mạnh hơn rất nhiều.

Cho dù là mấy tuần sứ của Thiếu Dương môn kia, khí huyết cũng không hùng hậu bằng hắn lúc này.

Bởi vì hắn trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày, hoàn toàn khống chế vận chuyển khí huyết, không hiện ra dị trạng, bằng không lúc này khẳng định sẽ bị mấy người ở đây phát hiện.

Khí huyết là thứ hư vô phiêu miễu, nếu vận chuyển sẽ khiến người ta tinh thần phấn chấn, toàn thân sinh ra hàng loạt nhiệt năng.

Nhưng nếu là lúc an tĩnh, khí tức bình ổn, cũng có rất ít người có thể tuỳ tiện nhìn ra một người khí huyết mạnh bao nhiêu.

Đương nhiên ngoại trừ những tên mập của Thiếu Dương môn ra, loại thể trạng kia, vừa nhìn liền biết khí huyết không yếu.

Cho nên Ngụy Hợp cũng biết được, vì sao Trịnh Sư thích ngồi ở ngoại viện, xem các đệ tử luyện công.

Bởi vì lúc vận công mài da ra chiêu, mỗi tiến độ tu vi của đệ tử, đều có thể vừa nhìn liền thấy, triệt để biết rõ.

Ngụy Hợp tìm nơi hẻo lánh, an tĩnh tựa ở bên tường, yên lặng chờ đợi.

Khương Tô vốn còn có tâm tư luyện võ, nhưng thấy Ngụy Hợp tới, cũng bỗng nhiên không có tâm tư, trước đó còn có thể hết sức chăm chú luyện tập, lúc này lại không tự chủ được có chút phân tâm.

Nàng kiên trì trong giây lát, phát hiện không được, vẫn là ngừng lại.

Triệu Hoành không bao lâu đã xem xong thư, hắn cất kỹ thư vào, để ở trong một túi da, sau đó cũng bắt đầu trở lại vị trí cố định của mình, tập luyện chiêu thức như thường.

Tôi luyện quyền chiêu thành phản xạ có điều kiện là một chuyện vô cùng khó khăn.

Lặp đi lặp lại phỏng đoán chiêu thức, chỗ ứng dụng, sau đó cải thiện nó thành chiêu thức càng thích hợp với mình hơn, đây đều là chuyện cần tiêu hao rất nhiều thời gian cùng tinh lực.

Triệu Hoành sở dĩ có thể cùng cảnh giới Thạch Bì, áp chế tất cả mọi người, cũng là bởi vì sức phán đoán trong chiêu thức của hắn, mạnh hơn người khác.

Ngụy Hợp lúc này nhìn hắn luyện tập, lập tức trong lòng cũng có điều ngộ ra.

Ngược lại Trịnh Sư không có tới, hắn liền dứt khoát nhìn đại sư huynh luyện tập, yên lặng chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Không bao lâu, một hồi tiếng bước chân ầm ập, từ giữa phòng truyền đến.

Mấy người đều mừng rỡ, ánh mắt nhìn về phía lối ra, chờ Trịnh Sư tới.

Rất nhanh, Trịnh Phú Quý một thân bạch y, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi đi tới nội viện.

Trên giày hắn có dính chút bùn đen, cũng không biết sáng sớm đi đâu.

Trịnh Phú Quý vẫn như trước, một đôi mắt mông lung cảm giác buồn ngủ, lảo đảo tiến vào nội viện, ngẩng đầu nhìn mấy người.

Con ngươi hắn có chút vẩn đục, đi dạo một vòng, nhìn như đang nhìn mấy người, nhưng trên thực tế tựa hồ là đang nghĩ đến chuyện khác. Có chút mất hồn mất vía.

Gần đây Trịnh Phú Quý tựa hồ vẫn luôn như thế, có lúc tới viện, có lúc không tới. Nếp nhăn trên mặt cũng dần dần trở nên nhiều hơn, cho dù là ngày thường thích trà bánh điểm tâm gì đó, cũng chỉ tùy tiện ăn một chút, liền không động nữa.

Gần đây, thế cục bên trong Phi Nghiệp thành biến hóa, Hương Thủ giáo cùng nội thành xung đột càng lúc càng lớn. Rõ ràng Hương Thủ giáo này cực kỳ hỗn loạn, nhưng lại không ngừng có hàng loạt người gia nhập vào.

Với lại cũng có một lực lượng đang âm thầm duy trì, khiến nó có thể đối kháng với Thất Gia Minh ở nội thành.

Trịnh Phú Quý gần đây cũng bởi vì cái này, khắp nơi bận rộn, điều tra, nắm bắt thế cục.

Hắn mấy ngày trước đi một chuyến đến chỗ con gái hắn, con gái hắn hoàn toàn không nghe khuyến cáo, khăng khăng muốn làm chuyện mình muốn làm, Trịnh Phú Quý đau khổ thuyết phục, vẫn không có kết quả.

Hắn kỳ thật đi vào Phi Nghiệp thành cũng mấy thập niên, vẫn yên lặng góp nhặt gia nghiệp.

Nhưng đến hiện tại đã năm mươi mấy tuổi vẫn không có nhiều vốn liếng, chính là vì người con gái này.

Hắn kiếm được tài nguyên, đều bị người con gái này tiêu sài hết.

Cũng chính bởi vì người con gái này quá mức phá gia nên Trịnh Phú Quý mới có thói quen tính toán tỉ mỉ, cực kỳ keo kiệt.

Bây giờ con gái cũng có con, vốn cho rằng sau khi có con thì sẽ thay đổi, đáng tiếc vẫn như cũ. Cái gì cũng không quan tâm suốt ngày lêu lỏng bên ngoài.

Đã ba mươi tuổi mà vẫn không đứng đắn như thế.

Trịnh Phú Quý có thể đối với người khác đều là tâm sắt đá, duy chỉ có đứa con gái này...nuông chiều từ nhỏ đến lớn, bây giờ đã thành thói quen khó sửa.

Trong khoảng thời gian này, trừ bận rộn chuyện bên ngoài kia ra, Trịnh Phú Quý nhức đầu nhất chính là con gái hắn. Hắn cũng ít nhất mất một nữa tinh lực "dọn dẹp" giúp cho con gái hắn.

Chuyện con gái gây ra...

Nghĩ đến đây, Trịnh Phú Quý liền đau đầu.

Như không phải là vì thu thập cục diện rối rắm, hắn cũng không đến mức mệt mỏi như hiện tại.

Từ sau khi có đứa con gái này, hắn mới hiểu được, thế gian này không phải chuyện gì cũng có thể dùng vũ lực giải quyết, còn có rất nhiều chuyện cho dù vũ lực mạnh hơn, cũng làm không được...

Lấy lại tinh thần, Trịnh Phú Quý nhìn mấy đệ tử trong nội viện.

“Hiếm thấy có ngày đến đông đủ như hôm nay, vừa vặn ta cũng có chút chuyện muốn nói.”

Mấy người lúc này dừng lại động tác của mình, tụ tập tới, lẳng lặng nghe.

Trịnh Phú Quý như thế nào đi nữa, cũng là võ sư Luyện Kình, cho nên cho dù là Giang Nghiêm, cũng không dám sơ suất.

Hắn mặc dù là đệ tử của Giang gia, nhưng Giang gia cũng không chỉ có một mình hắn là tiểu bối. So với võ sư Luyện Kình, địa vị của hắn còn kém xa lắc. Trừ phi phụ thân hắn tới miễn cưỡng có thể ngang hàng chút.

Mấy người tới gần, yên lặng chờ Trịnh Phú Quý mở miệng.

“Mấy ngày nữa, Hồi Sơn Quyền viện sẽ di chuyển ra ngoài thành, các ngươi nếu muốn cùng đi thì hãy chuẩn bị. Nếu không muốn, cũng sớm nói với ta một tiếng.”

Mấy người đều sững sờ. Mặc dù đã đoán trước, khả năng quyền viện sẽ di chuyển, thật không nghĩ đến ngày này lại đến nhanh như vậy.

Di chuyển, Giang Nghiêm tự nhiên không có khả năng đi.

Triệu Hoành, Trương Lộ, không cần phải nói, nhất định sẽ cùng đi.

Mà Khương Tô thì phải xem lựa chọn của nàng. Khương gia dù sao cũng không phải tiểu môn hộ.

Còn Ngụy Hợp, suy tư một lát, cũng quyết định đi theo cùng. Có Trịnh Sư võ sư Luyện Kình, dù sao cũng an toàn hơn so với việc một mình mang theo nhị tỷ chạy khắp nơi.

“Mặt khác, đã lâu không có khảo thí võ nghệ của các ngươi, hôm nay ta sẽ kiểm tra từng người một, xem các ngươi gần đây tiến bộ thế nào?” Trịnh Phú Quý tiếp tục nói.

Hắn nhìn quanh mấy người, lộ ra mỉm cười.

“Các ngươi có thể chọn đối thủ, để cho ta nhìn xem tiến độ. Người thắng cuối cùng vi sư có thể cân nhắc ban thưởng.”

“Trịnh Sư, cân nhắc ban thưởng, như thế có phải có chút không công bằng không?” Giang Nghiêm đứng ra nói. “Dù tỷ thí thế nào, đại sư huynh Triệu Hoành cũng sẽ đứng đầu, lực áp mọi người.

Phần thưởng này chẳng phải nhất định sẽ thuộc về đại sư huynh rồi sao?”

Trịnh Phú Quý trong lòng lắc đầu, Giang Nghiêm xuất thân bất phàm, tư chất cũng có, chỉ có tính cách này hơi nhỏ mọn, hơi lỗ mảng

“Còn có ai cảm thấy không công bằng?”

“Đệ tử cũng cảm thấy không công bằng.”

Triệu Hoành cũng đứng ra bình tĩnh nói.

Hắn vốn tính tình đạm bạc, lúc này nếu bị Giang Nghiêm chỉ ra, cũng đứng ra nói thẳng.

“Còn nữa không?” Trịnh Phú Quý nhíu mày lại.

“Đệ tử, cũng cảm thấy không công bằng.”

Ngụy Hợp lúc này tiến về phía trước một bước, sắc mặt bình tĩnh.

“Ồ?” Trịnh Phú Quý híp mắt nhìn về phía Ngụy Hợp, hắn cũng là không nghĩ tới Ngụy Hợp thế mà sẽ đứng ra.

Chẳng qua là hắn vừa rồi không có chú ý, lúc này nhìn kỹ. Hai mắt bỗng nhiên hơi trợn to.

“Ngươi?!”

Thân thể của hắn run lên. Đột nhiên một quyền đánh ra phía trước.

Một quyền này nhanh vô cùng, lực lượng bộc phát, nắm đấm đen kịt, có từng tia kình lực quấn quanh.

Nắm đấm nhanh chóng tới gần Ngụy Hợp, quyền phong cuốn theo góc áo của những người xung quanh, kình lực cường hãn mơ hồ bắn ra khí tức kinh người, đánh lên mặt bốn người Giang Nghiêm Triệu Hoành.

Trong chớp mắt.

Bành!!

Ngụy Hợp một tay giơ lên, bắt lấy một quyền này.

“Lão sư, đủ rồi chứ?”

Hắn bắt lấy nắm đấm tay một mảnh đen kịt, tựa như hắc thiết.

“Chưa đủ!!” Trịnh Phú Quý diện mạo rung động, trong mắt lộ ra khó có thể tin mừng như điên.

“tiếp chiêu!!” Hắn cuồng tiếu, vừa vặn song quyền cũng giao kích.Hai người triển khai toàn bộ kình lực, ầm ầm đụng thẳng vào nhau.

Oanh!!!

Thiết quyền nặng trĩu cuồng bạo va chạm, ngắn ngủi cả hai đã giao thủ mấy chục lần.

Xung quanh Giang Nghiêm, Triệu Hoành, Khương Tô, Trương Lộ, thậm chí lại gần cũng không được, bị ép lui ra xa.

Bốn người kinh ngạc nhìn thân ảnh hai người trong viện.

Một suy đoán không thể tin được đang dần dần hiện lên trong lòng bọn họ.

Mấy giây sau.

Một tiếng nổ vang.

Hai người nhanh chóng lui lại, đứng vững.

“Lão sư, hiện tại đủ rồi chứ?”

Ngụy Hợp hai quả đấm đen kịt, bắp thịt cả người mơ hồ bành trướng một vòng lớn, ngay cả mặt cũng mơ hồ hiển hiện mạch máu, dung mạo đáng sợ.

Trịnh Phú Quý nhìn thấy hai tay của mình run lên, đột nhiên ngửa đầu cười to.

Tiếng cười của hắn thoải mái tràn trề, phảng phất oán hận chồng chất đã giữ nhiều năm nay đều phóng hết ra.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.