Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hợp tác (2)

Phiên bản Dịch · 3416 chữ

Tuyên Cảnh thành, Thính Trúc Tiểu Uyển.

Thính Trúc Tiểu Uyển nằm ở phía nam, có rất ít người biết là làm cái gì.

Nơi này không công khai ngoại giới, cũng không chào đón người ngoài, lại càng không cho ngoại nhân dò xét.

Địa phương này là một toà tiểu lâu được làm bằng trúc rất tinh xảo nằm trong rừng trúc ở nội thành.

Tiểu lâu có màu xanh ngọc bích, có hai tầng trên dưới, xung quanh có bố trí thủ vệ canh phòng.

Lúc này bên trong tầng hai tiểu lâu có một nhóm phú thương từ nội thành đến, tề tụ lại với nhau, tham gia Tử Trúc hội do Thiên Ấn Môn tổ chức.

Thiên Ấn Môn là môn phái có thế lực lớn nhất ở phụ cận, tổ chức Tử Trúc hội này. Mục đích là vì nội viện đệ tử trong biệt viện của mình tìm người hợp tác.

Triệu Uyển Trúc là người chủ trì đương nhiệm của Tử Trúc hội, thực lực tuy không phải mạnh nhất, nhưng quan hệ nhân mạch thì là người thích hợp nhất.

Lúc này nàng đứng trên bụt ở đại sảnh tầng hai, mỉm cười nhìn các thương nhân đến đây tham dự.

"Lần này nhân tuyển của Tử Trúc hội đều đi ra, chín đại biệt viện có tất cả tám người. Mộc bài của tám vị nội viện cao thủ ta cũng đã đặt ở trước mặt các vị.

Nếu chọn trúng một vị cao thủ nào đó, xin đem mộc bài tương ứng giao cho người phụ trách để nhận người phục vụ."

Ở đây không chỉ có thương nhân mới xuất hiện, mà còn có bang chủ tiểu bang mới quật khởi.

Tất cả bọn hắn đều có một điểm giống nhau, đó chính là, thiếu cao thủ có thực lực mạnh tọa trấn.

Loại tụ hội này, bình thường chỉ có nội viện đệ tử tự tổ chức, bởi vì cấp độ phẩm cách cũng không được xem là cao.

Mà ở đây người cần giúp đỡ tổng cộng khoảng mười người, có ba cái là đáng chú ý nhất.

Liệt Ngọc Bang bang chủ Triệu Khôn, Thiên Ngữ Phường phường chủ Lâu Giản, Kim Thế Các Đông gia Kim Hà.

Lực chú ý của Triệu Uyển Trúc chủ yếu đặt ở trên ba người này.

"Chín đại biệt viện mấy tháng nay mới nhập môn tám người, tư liệu điều tra đã hoàn tất, xác định không có vấn đề, do biệt viện tương ứng của Thiên Ấn môn ta đảm bảo. Các vị có thể xem xét tư liệu, sau đó ném bài.

Về sau ta lấy tư liệu của các vị, giao cho đồng môn tương ứng, để bọn hắn quyết định có muốn hợp tác cùng người ném bài không."

"Cái này ngươi đã nói rất nhiều lần, người tới nơi này đương nhiên đều hiểu. Triệu tỷ tỷ không cần nhiều lời." Có người cười nói.

"Được thôi, vậy ta không quấy rầy nơi này nữa. Các vị mời."

Triệu Uyển Trúc mỉm cười.

Tám đệ tử, tám mộc bài, trong tay mỗi người đều có.

Rất nhanh, mấy người có tiềm lực lớn nhất ở các viện khác nhau, đều được những người đã sớm hiểu rõ ném bài.

Sau đó đến tiềm lực thứ hai, để những bậc phú thương nhỏ như nhau cạnh tranh.

Lâm Tiêu Tiêu đứng ở trong góc nhỏ, cầm mộc bài trong tay, đôi mắt đẹp có chút mờ mịt.

Đây là lần đầu tiên nàng tham gia Tử Trúc hội, từ sau khi phụ thân bị bệnh qua đời, Như Thủy phường ở nhà liền gặp phải phiền phức.

Mấy thương gia là đối thủ cạnh tranh, thuê lưu manh thường xuyên quấy nhiễu cửa hàng. Khiến cho mấy tháng gần đây cửa hàng liên tục chịu thiệt hại.

Dưới tình huống bất đắc dĩ, nàng được người bằng hữu thân thiết nhất của mình giới thiệu, biết đến Tử Trúc hội nơi này, cho nên ôm hi vọng cuối cùng đến đây.

Thực lực Như Thủy phường ở toàn bộ Tuyên Cảnh thành không tính là mạnh nhất, chỉ có thể coi là trung đẳng.

Nhưng có điểm mạnh nhất, chính là sản xuất phấn thoa mặt, bột thủy, quần áo, đều có một nhóm người cố định mua sắm, vô cùng đáng tin.

Gia truyền của Lâm Tiêu Tiêu chăn nuôi một loại dị thú đặc thù, tên là Dị Hương Linh, là một loại dị thú côn trùng đặc thù, có thể sản xuất ra một loại chất lỏng có hương thơm cực kỳ đặc biệt.

Nhờ vào cái này, địa vị của Như Thủy phường do Lâm gia xây dựng, mới có thể sừng sững bất động ở Tuyên Cảnh thành, danh tiếng vô cùng tốt.

Cũng bởi vì như thế, tài lực của Như Thủy phường cũng không cho người ngoài biết. Không chút nào thu hút.Nên không có bị Triệu Uyển Trúc chú ý.

Lúc này, Lâm Tiêu Tiêu nhìn tám khối mộc bài trong tay, sau đó lại nhìn về phía trước một chút.

Trong đó, mấy người có tiềm lực nhất, đã có một ít người cạnh tranh.

Lâm Tiêu Tiêu không có ý định cùng những nhà có tài lực mạnh nhất đó cạnh tranh, ánh mắt nàng đảo qua những chữ nhỏ được ghi ở phía trên mỗi cái mộc bài.

"Tiêu Tiêu, ngươi chọn cái nào?" Bằng hữu Ôn Liên ở một bên nhẹ giọng hỏi.

"Theo ta thấy, ngươi hoàn toàn có thể cùng mấy nhà mạnh nhất kia cạnh tranh, cạnh tranh Hóa Khí biệt viện Lâm Chiêu, người Lâm Chiêu này mười bảy tuổi đã nhập Tam Huyết, tài năng hơn người, rất được sư trưởng coi trọng, nếu là có thể mời được hắn ra mặt, cho dù thực chiến bình thường, nhưng bối cảnh của hắn cũng có thể ngăn cản rất nhiều phiền phức." Ôn Liên đề nghị.

Nàng biết rõ tài lực Như Thủy phường của bằng hữu mình, nhìn qua rất bình thường, nhưng nhiều năm qua gia sản tích lũy cũng rất hùng hậu. Mặc dù không bằng một vài cự phú ở nội thành, nhưng ở nơi nhỏ bé này, cũng xem như là đỉnh cấp.

Lâm Tiêu Tiêu không thích nhiều lời, chỉ khẽ lắc đầu.

Lâm Chiêu tuy tốt, nhưng không thích hợp với tình trạng bây giờ của nàng.

Nàng cẩn thận kiểm tra từng người một, xem xét lai lịch, gia cảnh, tiềm lực ,... Của tám người.

Rất nhanh, những người còn lại phần lớn đều đã được chọn xong, số lượng được chọn của mỗi người không giống nhau.

Nhiều nhất là Lâm Chiêu, phía dưới tên có đủ năm nhà cạnh tranh.

Ít nhất, có ba người một khối mộc bài cũng không có.

Ba người này hoặc là việc xấu loang lổ hoặc là tiềm lực quá kém.

Lâm Tiêu Tiêu chăm chú xem hết tư liệu, trong mắt có quyết đoán, nàng đứng dậy, cầm trong tay một khối mộc bài đưa ra, giao cho thị nữ ở một bên.

Khối mộc bài kia, đương nhiên đó là một trong ba người cuối cùng không có ai lựa chọn, cũng chính là bảng hiệu Ngụy Hợp.

Lúc này cũng có những người còn lại, cũng từ trong ba người cuối cùng, chọn một người ném bài qua.

Lựa chọn kết thúc.

"Tiêu Tiêu ngươi điên rồi sao? !" Bằng hữu tốt Ôn Liên ở một bên kinh ngạc nói, "Ngươi chọn người kia, tiềm lực không đủ, tương lai ngộ nhỡ vẫn luôn kẹt ở Tam Huyết, chính là chịu thiệt thòi lớn!

Khế ước do chính tay môn chủ Thiên Ấn môn cầm, một khi đã ký thì không thể đổi ý, ngươi biết cung cấp một người Tam Huyết, mỗi tháng cần bao nhiêu tiền không?"

"Ta biết." Lâm Tiêu Tiêu gật đầu.

"Ngươi nếu đã biết sao còn tuyển chọn lung tung như thế?"

"Ta không có tuyển chọn lung tung." Lâm Tiêu Tiêu nghiêm túc trả lời, "Như Thủy phường cần hắn."

"Ngươi có tài lực, hoàn toàn có thể cạnh tranh được mấy người tốt nhất kia, tại sao lại đánh cược vào một tên kém cỏi như thế?" Ôn Liên không thể nào hiểu được.

"Ta biết."

"Ngươi sẽ hối hận. Đây không phải là chuyện ngày một ngày hai, cung ứng một người trong nội viện, khế ước ngắn nhất cũng phải ba năm, mà ba năm thì ngươi có biết bao nhiêu ngân lượng đi ra ngoài?" Ôn Liên im lặng.

"Ta hiểu rõ."

Ôn Liên còn ở bên cạnh nói này nói nọ, nhưng Lâm Tiêu Tiêu chính là bất vi sở động. Chuyện nàng đã quyết định, ai nói cũng không thay đổi được.

Nhiều nhất nàng cũng chỉ là giải thích qua một chút, nhưng mới nói vài câu, liền bị bằng hữu cắt ngang.

Nàng không giỏi nói chuyện, có thể nói cũng chỉ là những lời này.

Nàng coi trọng Ngụy Hợp ở chỗ mang theo tỷ tỷ từ Vân Châu đi tới Thái Châu, ở chỗ dám một thân một mình nhận lấy nhiệm vụ của quan phủ tuần tra Tuyên Cảnh thành.

Từ hai chi tiết này mà nói, đã có thể thấy rõ, tiềm lực người này có lẽ không tốt, nhưng thực chiến tuyệt đối cực mạnh.

Người khác không biết thế nào, nhưng nàng hiểu rất rõ, để đi được đoạn đường từ Vân Châu đến Thái Châu này, là cái khái niệm gì.

Có thể nói, nếu đổi lại là một đại hào thương có kiến thức ở đây, cũng sẽ không thể khinh thường Ngụy Hợp này.

Mà bây giờ, Như Thủy phường cần chính là một vị võ giả thực chiến đủ mạnh. Dù sao nàng cũng không đắc tội đại nhân vật, cũng không có ý định tiếp tục mở rộng buôn bán. Duy trì trạng thái như bây giờ là đủ.

Mà mấy người cạnh tranh khác, tiềm lực tuy mạnh, nhưng tính tình rất có thể không bằng người tên Ngụy Hợp này.

Người này có thể từ Vân Châu mang theo tỷ tỷ không rời không bỏ, đi tới Thái Châu, có thể thấy được trọng tình trọng nghĩa.

Có đôi khi, phẩm chất còn quan trọng hơn so với tiềm lực.

Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú về phía trước, dưới danh tự Ngụy Hợp, đã thêm một đường gạch ngang.

Ôn Liên ở một bên bất đắc dĩ bị cắt ngang, đến phiên mình, nàng cạnh tranh một vị khác trong nội viện tên là Tống Tranh. Lúc này đã bắt đầu cùng người khác ra giá.

Mà Ngụy Hợp bên này, không có người cạnh tranh cùng Lâm Tiêu Tiêu, trực tiếp liền qua cửa bên này. Chờ Ngụy Hợp bên kia có đáp ứng hay không là được.

*

*

*

"Như Thủy phường Lâm Tiêu Tiêu?"

Ngụy Hợp nhìn tư liệu vừa được đưa tới trong tay.

Không nghĩ tới lựa chọn hắn lại là một nữ tử.

Nói đến, hắn không khỏi nhớ lại Quan Điệp tính tình hào sảng trước đó. Khi đó Quan gia chiếu cố hắn không ít, một hũ thịt dị thú hoang dã cuối cùng kia, vẫn còn lưu lại muôn vàn dư vị.

Đây chính là một hũ thần dược có thể để Phá Cảnh Châu gia tăng tiến độ nhanh đến mức mắt thường có thể thấy.

Có đôi khi hắn nghĩ, nếu mỗi ngày đều có thể có thịt dị thú hoang dã ăn, đó mới là cuộc hạnh phúc nhất trên đời này.

Bây giờ suy nghĩ một chút, Quan gia đó quả thật có tiền. Quan Điệp hẳn là đại tiểu thư một mình chạy đến Phi Nghiệp thành.

Từ những nghiên cứu cơ quan độc vật kia của nàng là thấy rõ, đó không phải là những thứ ai cũng có thể biết, không có lượng lớn nhân lực vật lực hỗ trợ, căn bản không có khả năng hoàn thành trong thời gian ngắn.

Phục hồi lại tinh thần, mộc bài của người cần giúp đỡ này, là buổi chiều hắn vừa cầm tới. Những ngày qua hắn vẫn luôn ở trong nhà tu luyện Ngũ Linh Diễn Tức thuật, bây giờ đã có hiệu quả không tồi.

Môn kỹ nghệ này vốn là dựa trên sự khống chế lực và ngộ tính của bản thân, đối với căn cơ không có yêu cầu quá cao.

Điểm mạnh của Ngụy Hợp nằm ở sự lĩnh ngộ, rất nhiều kiến thức căn bản đến từ hiện đại, sau khi để hắn dung hợp hệ thống võ đạo nơi này thì lý giải của hắn cũng càng sâu.

Đồng thời, cũng bởi vì ý thức hắn đến từ hiện đại, nên hắn hiểu rất rõ, kiến thức chính là lực lượng.

Vì lẽ đó hắn được xem là một trong những đệ tử thích đi Thiên Nhai lâu đọc sách nhất của Thiên Ấn môn.

Cầm mộc bài, Ngụy Hợp thay quần áo khác, nói một tiếng với nhị tỷ, rồi đi đến nơi đã ước hẹn cẩn thận ở Tuyên Cảnh thành.

Đây là thời gian ước định cùng người hợp tác gặp mặt .

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi gặp mặt, liền có thể xác định chắc chắn hợp tác.

Hiện tại hắn vô cùng thiếu tiền, hi vọng người hợp tác mới có thể cho hắn một đáp án hài lòng.

Từ Thiên Ấn trấn, một đường đi liên tục không ngừng, lúc sắc trời đã bắt đầu tối, Ngụy Hợp đã đến Tuyên Cảnh thành.

Nơi ước định, là một quán rượu tên là Bất Túy lâu.

Lúc này trên tầng cao nhất của Bất Túy lâu, một căn phòng lớn đã được bao trọn.

Lâm Tiêu Tiêu cùng Ôn Liên sóng vai ngồi cùng một chỗ, đứng phía sau là hai tên hộ vệ. Đang lẳng lặng chờ Ngụy Hợp đến.

Kỳ thực Bất Túy lâu là sản nghiệp của nhà Ôn Liên. Cho nên mới ước định gặp mặt ở chỗ này.

"Trước đó ta đã gặp mặt Tống Tranh, đối phương rất có tu dưỡng, ôn tồn lễ độ, tiềm lực cũng trung đẳng. Ta muốn nói, ngươi nên giống như ta, nên chọn một người ở cấp độ trung đẳng.

Với tài lực của ngươi, cần gì phải bận tâm đến những người cạnh tranh đó? Lấy tiền chính mình đi đánh cược?" Ôn Liên đến bây giờ còn có chút bất bình với bằng hữu.

"Ta không có đánh cược." Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu.

Nàng tin tưởng mình sẽ không nhìn lầm. Đối với nàng mà nói, bên trong tám người kia, có thể từ trên tư liệu nhìn ra nhân phẩm tốt nhất, chắc chắn là Ngụy Hợp.

Cho nên nàng sẽ không hối hận.

Nhân phẩm tốt quan trọng nhất, những cái khác, coi như hơi kém một chút, nàng cũng an tâm.

Bởi vì bây giờ Như Thủy phường, chịu không được lòng người khó lường, đạo lý ở trong đó, Ôn Liên không hiểu.

Bên trong căn phòng cổ kính màu vàng nhạt, không lâu sau, một người dẫn một nam tử mặc trang phục Thiên Ấn môn đến.

Hai ánh mắt nữ nhân đều nhìn người mới đến.

Nam tử kia lưng hùm vai gấu, thân cao một mét chín, khuôn mặt ngay ngắn, hai mắt trầm ổn hữu lực, lúc đi mơ hồ mang theo một tia gió tanh.

So với đệ tử còn lại trong biệt viện, hình thể phải lớn hơn một vòng, khiến người ta nhìn vào đã thấy hung tợn và đáng sợ.

Lâm Tiêu Tiêu nhớ lại trên tư liệu, người này kiêm tu võ học khác, chắc hẳn hình thể này chính là kết quả của việc kiêm tu.

"Lâm Tiêu Tiêu là vị nào?" Nam tử vào cửa, vững vàng ngồi xuống, nhìn chăm chú hai người.

"Ta." Lâm Tiêu Tiêu đứng lên."Có thể ký kết khế ước được chưa?"

Ngụy Hợp sững sờ, không nghĩ tới đối phương sảng khoái như vậy.

"Có thể." Hắn cũng đứng lên.

"Mỗi tháng bao nhiêu?" Lâm Tiêu Tiêu hỏi.

"Càng nhiều càng tốt." Ngụy Hợp không chút khách khí.

"Nhiều nhất hai nghìn lượng."

"Được."

"Đây là khế ước. Có hiệu lực ba năm."

Lâm Tiêu Tiêu gằn giọng một tiếng, đem khế ước đã chuẩn bị từ lâu lấy ra.

Ngụy Hợp sau khi nhìn qua một lần thì ấn đầu ngón tay vào mực rồi điểm chỉ lên.

"Ta hiện tại rất thiếu tiền." Ngụy Hợp lại nói lần nữa.

"Đây là toàn bộ tiền trong tay của ta hiện tại." Lâm Tiêu Tiêu từ trong ngực lấy ra một xấp kim phiếu đưa tới.

"Được." Ngụy Hợp nhận lấy, "Có việc thì cho ta biết."

Hắn không nói thêm lời nào nữa, đứng dậy rời đi.

Lâm Tiêu Tiêu cũng bình tĩnh ngồi xuống, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Hai người gặp mặt, từ khi mở miệng đến lúc đưa tiền, thời gian không đến hai mươi giây.

Lúc Ôn Liên ở một bên kịp phản ứng, thì người cũng đã đi.

"Ngươi điên rồi! ! ?" Nàng bỗng nhiên kêu to lên."Nhiều tiền như vậy, trời ạ, ngươi biết ngươi đã làm gì không? Thúc thúc nếu còn sống cũng phải bị ngươi chọc tức chết!"

"Liên Tử." Lâm Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhìn về phía nàng.

"Cái gì! ?" Bây giờ Ôn Liên còn chưa hoàn hồn từ trong cuộc nói chuyện của hai người.

"Cho ta mượn lộ phí."

"Ngươi ngay cả tiền đi xe ngựa trở về cũng cho rồi? !" Ôn Liên có cảm giác mình muốn điên.

"Không cho mượn không cho mượn! Ngươi người điên này, vừa rồi đưa tiền phóng khoáng như vậy, ngươi không sợ bị hố chết sao? Không cho mượn! !"

Ôn Liên cảm giác mình sắp tức đến nổ phổi.

Chỉ là ánh mắt bạn tốt ở một bên vẫn luôn chăm chú nhìn chằm chằm vào nàng, không nhúc nhích.

"Ngươi cái tên này! ! Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi nói một chút xem ngươi vừa làm gì? Một câu không nói, liền đưa tiền! Đưa đến sảng khoái, không sợ đổ xuống sông xuống biển? Cứ nhìn đi, ngươi cái tên này sớm muộn cũng bị người hố chết?"

"Điên rồi quả thực là điên rồi! Ngươi nói ngươi người này, một khi đã chọn, là cứ thế mà đâm đầu vào, tại sao ta lại quen một bằng hữu như thế chứ! Quả thực là tám đời xui xẻo. Thật tệ... !"

Nàng từ trong ngực sờ soạng sau đó lấy ra một trăm lượng, kín đáo đưa cho bạn tốt rồi đứng dậy tức giận rời đi.

Oành!

Cửa phòng nặng nề đóng lại.

Nhưng rất nhanh lại bị kéo ra một lần nữa.

Ôn Liên tức giận xông tới, lại cho Lâm Tiêu Tiêu hơn một nghìn lượng.

"Mau cút mau cút, chịu không được cái tên phá của ngươi này! ! Ngay cả tiền đi đường cũng cứ vậy cho đi, ngươi chắc không phải là kiềm chế không được cứ mỗi tháng lại cho ?"

Nàng kéo Lâm Tiêu Tiêu đứng dậy, đem người đẩy thẳng ra cửa hông tửu lâu.

Oành! Cửa hông của tửu lâu lại hung hăng đóng lại, để lại Lâm Tiêu Tiêu cùng hai tên hộ vệ trong gió rét không phản bác được.

"Ta cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy ngươi, mau cút đi!" Cách cửa lớn Ôn Liên lớn tiếng nói.

Lâm Tiêu Tiêu im lặng. Xoay người muốn tìm một chiếc xe ngựa về nhà.

"Chờ một chút!" Cửa hông sau lưng lại bịch một cái mở ra, "Trời lạnh như vậy, lại không mặc áo khoác ngươi muốn lạnh chết sao? ? !"

Ôn Liên cầm một cái áo khoác dày dặn lao ra, hung hăng khoác lên người Lâm Tiêu Tiêu.

Sau đó mình lại bị lạnh đến run rẩy, tranh thủ thời gian lại chạy về, bịch một cái đóng cửa lại.

Lâm Tiêu Tiêu cùng hai tên hộ vệ lại lần nữa không biết nói gì.

Bạn đang đọc Thập Phương Võ Thánh (Dịch) của Cổn Khai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyễnD96
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.