Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghĩ thông suốt

Phiên bản Dịch · 1268 chữ

Tam sư tỷ của cô là một đệ tử bình thường nhất trong môn hạ của cha cô.

Luận về tư chất cô ấy không bằng nhị sư huynh, luận về năng lực, cô ấy không sánh bằng đại sư huynh, ngay cả sư muội đến sau vượt trước như Ngu Thanh Nhàn cũng có tư chất tốt hơn cô ấy.

Nhưng cô ấy không hề nảy sinh lòng đố kỵ vì điều đó, cô ấy từng nói với Ngu Thanh Nhàn, thực ra mình rất thỏa mãn, so với đệ tử ở các ngọn núi khác, cô ấy đã rất lợi hại rồi.

Cho nên không phải là cô ấy bình thường, mà là cô ấy phải so sánh với những người quá lợi hại mà thôi. Biết rõ họ lợi hại mà còn đi so sánh, chẳng phải sẽ khiến mình không thoải mái hay sao?

Lúc đó những lời này của tam sư tỷ khiến nội tâm Ngu Thanh Nhàn vô cùng chấn động, hôm nay Ngu Thanh Nhàn lại dạy những lời này cho Lục Mộc Tâm, hy vọng cô bé cũng có thể hiểu được.

Lục Mộc Tâm lấy ống tay áo lau sạch nước mắt, nhớ lại những bạn học khác.

Có mấy bạn học nói rằng học xong tiểu học mình không thể học tiếp được nữa, nhà họ hoặc là không có tiền cho con đi học, hoặc là cảm thấy họ biết chữ, tính số là đủ rồi.

Nhưng mẹ của cô bé bất kể nghèo thế nào cũng phải cho cô bé đi học, từ lúc đi học đến giờ đã rất nhiều năm rồi.

Lục Mộc Tâm nhớ lại hồi mình còn bé, bất kể khó khăn đến mức nào, bất kể trong nhà túng quẫn bao nhiêu, mẹ của cô bé có cơm ăn thì hai chị em chưa bao giờ phải húp cháo, có bánh ngô ăn thì hai chị em sẽ được ăn bánh bột mì.

So với những gia đình khác, cho rằng con gái chỉ được ăn đồ tồi nhất, thì hai chị em Lục Mộc Tâm đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Vừa so sánh như vậy, nỗi căm giận trong lòng Lục Mộc Tâm đều bay sạch.

"Con hiểu rồi, mẹ ơi." Lục Mộc Tâm nói.

Ngu Thanh Nhàn sờ đâu cô bé:

"Hiểu là tốt rồi, Lục Mộc Tâm của chúng ta giỏi quá."

Lục Mộc Tâm mỉm cười, đôi mắt vừa khóc lại lập tức sáng lên, tràn đầy tinh thần.

"Lần trước không phải con nói cha của Hoàng Tiểu Bình lớp con dẫn cô bé đi leo núi sao? Cuối tuần này mẹ cũng dẫn con đi."

Ở phía đông thành phố có một ngọn núi không cao lắm, dưới chân núi có một dòng sông uốn lượn chạy qua, phong cảnh vô cùng nên thơ tươi đẹp, cứ đến cuối tuần là có khá nhiều người đến đó du ngoạn.

"Vâng."

"Mẹ ơi, con cũng muốn đi." Lục Thủy Tâm đẩy cửa đi vào.

"Làm sao bỏ lại con được?" Ngu Thanh Nhàn cười nói.

Lục Thủy Tâm bật cười ha ha, cùng Lục Mộc Tâm giúp đỡ mẹ làm việc.

Ba mẹ con vừa làm việc vừa cười nói, sau khi đảo hết một lượt nguyên liệu trong vại giấm, ba mẹ con rửa mặt đi ngủ.

Ngu Thanh Nhàn biết dù mình có cố gắng đến đâu, kiếp này cũng không thể trở thành Trúc Cơ, vì vậy đến đêm cũng bắt đầu đi ngủ.

Lúc cô đang mơ màng sắp ngủ thì cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào là Lục Thủy Tâm.

Ngu Thanh Nhàn còn chưa kịp phản ứng, Lục Thủy Tâm đã trèo lên giường, ôm lấy mẹ, vui đầu vào ngực mẹ khóc nức nở.

Ngu Thanh Nhàn khẽ vỗ lên lưng cô bé.

Qua hồi lâu, rốt cuộc Lục Thủy Tâm cũng khóc xong, cô bé nói:

"Mẹ ơi con ghét Giang Bảo Quốc lắm."

Ngu Thanh Nhàn không sửa xưng hô của Lục Thủy Tâm đối với Giang Bảo Quốc, giống như cô chưa bao giờ bảo Lục Mộc Tâm không được gọi anh ta là cha.

Cô vỗ vai Lục Thủy Tâm:

"Ừ, không sao, mẹ cũng ghét ông ta."

Lục Thủy Tâm lập tức lên án Giang Bảo Quốc:

"Giang Bảo Quốc thực sự không phải là người tử tế, vợ bé của ông ta không muốn hầu hạ bà nội, lại muốn gọi chị con về hầu hạ, còn nói bà nội đối xử với chị con tốt nhất, thực ra bà nội đối xử với chị con rất tệ.

Mẹ ơi, hôm nay con mới biết, bà nội sẽ cấu véo chị lúc không có ai, bà thật quá đáng. Còn cả Giang Bảo Quốc..."

Lục Thủy Tâm nói rất nhiều, câu cú không mạch lạc, nghĩ đến cái gì thì nói cái đấy.

Nói đến khi mệt, cô bé mới lăn ra ngủ.

Ngu Thanh Nhàn đắp chăn cho Lục Thủy Tâm, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Trong bóng tối, Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.

Tình cảm hai chị em Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm rất tốt.

Lúc Lục Mộc Tâm đến tìm cô, câu nói đầu tiên chính là vì bất bình thay cho Lục Thủy Tâm, mà Lục Thủy Tâm lại bật khóc vì cảm thấy Lục Mộc Tâm đáng thương.

Tình cảm chị em này khiến Ngu Thanh Nhàn rất hâm mộ.

Cô là con một, người phụ nữ thân thiết nhất ngoại trừ mẹ thì chính là tam sư tỷ, nhưng lúc cô ra đời, tam sư tỷ đã hơn hai trăm tuổi, cô ấy lại tu Vô Tình Đạo, cho nên cũng không chịu thân thiết với cô.

Nữ đệ tử cùng tuổi với cô trong tông môn lại có vai vế thấp, từ trước đến nay chỉ kính trọng cô, còn người cùng vai vế với cô đều rất lớn tuổi, cho nên tính tới tính lui, cô không có nổi một người chị em tri kỷ.

Lục Mộc Tâm cũng đã ngủ say, Ngu Thanh Nhàn ra khỏi phòng, đi đến chỗ tảng đá lớn ở góc sân.

Trời tháng sáu rất sáng sủa, cho nên buổi đêm bầu trời đầy sao.

Bầu trời nơi này giống hệt ở Thanh Vân Giới. Khi đó cô cũng thường xuyên tự hỏi lòng mình, thỉnh thoảng ở trên đỉnh núi, thỉnh thoảng lại trên nóc nhà.

Thời điểm đó cô vô lo vô nghĩ, lúc ngắm sao cùng lắm là nghĩ xem ngày mai ăn món gì, đi đâu chơi, đôi khi là phiền não chuyện tu vi.

Rõ ràng là chuyện rất lâu trước kia, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, dường như mới chỉ hôm qua.

Ngu Thanh Nhàn nhớ đến cha mẹ mình.

Từ lúc ngã xuống mất mạng đến nay, cô vẫn luôn cố gắng kiềm chế bản thân không nhớ đến họ, nhưng khi đối diện với bầu trời sao lấp lánh, cô không thể kìm được nỗi nhớ nữa.

"Uống rượu không?"

Một bầu rượu được đưa đến trước mặt Ngu Thanh Nhàn.

Thì ra không biết Văn Thanh Yến đã đến từ lúc nào, Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ quá nhập tâm, không phát hiện ra.

Ngu Thanh Nhàn ngồi dậy khỏi tảng đá, sửa lại quần áo trên người:

"Sao anh còn chưa ngủ?"

Văn Thanh Yến cũng cầm một bầu rượu, anh tùy ý ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh Nhàn:

"Vừa từ ban về, gần đây hơi bận."

Bạn đang đọc Thập Niên: Ăn Hại Xuyên Thành Pháo Hôi (Dịch) của Vũ Lạc Song Liêm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rachelna
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.