Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sống lại

Phiên bản Dịch · 1399 chữ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 3: Sống lại

Nguyên Đường nhắm chặt hai mắt, hồn phách chấn động. Nỗi đau và sự tuyệt vọng như hàng ngàn cơn thuỷ triều ồ ạt xô tới đè ép giày xéo cơ thể cô.

“ĐẠI NHA!”

Hình như là tiếng mẹ.

Nguyên Đường không muốn mở mắt. Mặc kệ nơi này là thiên đường hay địa ngục thì cô cũng không muốn nhìn thấy gương mặt ấy thêm một lần nào nữa.

Cô vẫn nhớ như in mỗi lần tiễn từng đứa em rời nhà lên trường vào đại học, mẹ cô đều nói

“Hâm mộ cũng vô ích, ai bảo mày học kém thi trượt thì phải chịu thôi. Cha mẹ rất công bằng, nếu mày biết phấn đấu thì kể cả có đập nồi bán sắt cha mẹ cũng sẽ nuôi mày ăn học tới cùng. Thôi đi vào đi, đừng nhìn nữa, mày không có cái số ấy đâu.”

Nguyên Đường châm chọc cười. Sau khi gia đình thoát khỏi cơn bỉ cực, cha mẹ tựa hồ quên luôn công lao của cô, thoải mái vơ hết về mình coi đó là điều đương nhiên và rung đùi hưởng thụ những lời khen ngợi cùng hâm mộ của người đời. Sau cùng chỉ huỵch toẹt vào mặt cô một câu nhạt thếch: “Ai bảo mày thi trượt!”

Ngàn vạn lần Nguyên Đường không thể lý giải nổi tại sao bọn họ có thể nhẫn tâm đến thế, giấu nhẹm giấy báo trúng tuyển của cô đi mà vẫn nói như đúng lý hợp tình. Hành động ấy không khác gì đâm một nhát dao vào ngực Nguyên Đường. Hiện tại dao đã được rút, máu tươi cuồn cuộn chảy ra nhuộm đỏ cả thân thể lẫn linh hồn cô.

“ĐẠI NHA!”

Theo sau tiếng đạp cửa, giọng mẹ càng lúc càng to và rõ ràng. Thẳng đến khi Nguyên Đường cảm thấy toàn thân chợt lạnh cô mới đột nhiên ý thức được hình như mình có tri giác.

Tấm chăn mỏng đã dùng không biết bao nhiêu năm, giặt đi giặt lại nhiều đến nỗi sợi bông thô cứng, các mép vải xơ tưa rách nát. Không đắp thì lạnh mà đắp lên thì thú thực rất thô ráp khó chịu và cũng chẳng cản được bao nhiêu gió.

Ấy thế mà Triệu Hoán Đệ thẳng thừng giật phăng tấm chăn ra. Một trận gió lạnh quét tới, Nguyên Đường theo bản năng hơi run nhẹ.

Tiếng chửi bới dội thẳng vào màng nhĩ

“Ai làm gì mày mà mày làm mình làm mẩy hả con kia? Tại mày thi không đậu, giờ sưng mặt cho ai xem? Việc nhà thì bận điên lên. Biết mày thi trượt mày buồn nhưng cũng chỉ một ngày thôi chứ, mày định nằm tới khi nào, tới thiên hoang địa lão luôn phỏng? Dậy ra ruộng làm thay cho thằng Đống mau lên. Mang tiếng là chị lớn mà nằm ườn ra đấy để em quần quật ngoài đồng suốt một ngày trời, không biết thương em gì hết…”

Tưởng tượng đến cảnh con trai cưng phải lội ruộng cong eo cấy hái là Triệu Hoán Đệ xót hết cả ruột. Bình thường đấy có phải là nhiệm vụ của thằng Đống đâu, là của con Đường đấy chứ!

Nguyên Đường vẫn nằm ngây ngốc trên giường, đầu óc đảo qua đảo lại hàng loạt sự việc.

Những lời mắng mỏ của mẹ không làm cô bực bội ngược lại càng khiến tâm trạng Nguyên Đường kích động bội phần.

Thi cấp ba, giấy báo, ngày mùa…

Toàn là những sự kiện diễn ra vào năm cô mười lăm tuổi!

Đứng bên giường, Triệu Hoán Đệ vẫn tiếp tục lải nhải thúc giục Nguyên Đường mau dậy làm việc. Công chuyện đăng đăng đê đê chất cao như núi kia kìa, lúa chưa gặt xong, đậu phộng với bắp thu hoạch về vẫn chưa phơi, đậu nành thì còn nửa mẫu chưa hái…Bận rộn trồng trọt suốt cả năm trời, chỉ trông vào mấy ngày thu hoạch này thôi. Trong khi đó nhà mình không giống nhà người ta, độc hai vợ chồng làm là chính, bốn đứa kia còn nhỏ giúp vớ giúp vẩn chẳng đáng bao nhiêu, có mỗi Nguyên Đường là miễn cưỡng coi như bằng sức một người lớn, sao có thể để nó nằm lười được.

“Dậy khẩn trương lên, nấu cơm nấu nước rồi ra ruộng thay cho em về nghỉ.”

Triệu Hoán Đệ ném lại một câu sau đó lại tất tả chạy ra cửa. Hôm bữa mượn trâu nhà người ta cày ruộng, không biết có phải do trời nắng quá hay không mà con trâu có vẻ ủ rũ. Giờ phải ra trạm thú y mua ít thuốc cho gia súc, chứ nó mà có mệnh hệ gì là đền ốm.

Xác nhận Triệu Hoán Đệ đi rồi, Nguyên Đường mới lóp ngóp bò về phía chiếc gương cuối giường. Cô cứ ngồi đó, lặng người nhìn thật lâu.

Trong gương là khuôn mặt ngây thơ non nớt của thiếu nữ vừa độ trăng rằm mười lăm. Vì để tiện làm việc nhà nên mái tóc được cắt ngắn hết sức có thể để lộ ra toàn bộ khuôn mặt. Tuy nhiên cái thời này người ta chuộng nét đầy đặn nở năng thế nên khuôn mặt trái xoan thon dài của cô không hợp thẩm mỹ số đông. Dù vậy, Nguyên Đường vẫn bần thần ngắm nghía một hồi lâu.

Nét thuần khiết trong sáng vẫn còn vẹn nguyên trên đôi gò má. Hàng mi đen rậm không che được cặp mắt long lanh như cất giấu cả một bầu trời sao lấp lánh.

Nguyên Đường si ngốc đưa tay sờ lên mặt. Cùng lúc ấy trong gương, khuôn mặt thiếu nữ tuổi mười lăm thơ ngây chưa bị cuộc đời vùi dập cũng đang được một bàn tay ve vuốt.

Trái tim Nguyên Đường suýt chút nhảy vọt lên tận họng. Cô phóng ra khỏi giường, chạy ào tới bên đốc lịch duy nhất treo trên tường nhà.

Bên trên tờ lịch in rất rõ ràng Ngày 2 tháng 7 năm 1988.

Cô đã sống lại…sống lại đúng năm tháng quan trọng nhất cuộc đời.

Để mặc cho nước mắt ào ạt tuôn rơi, Nguyên Đường khóc nấc trong niềm hạnh phúc tột độ. Phải biết rằng đã từng trăm ngàn lần cô ao ước được quay trở về độ tuổi mười lăm để làm lại cuộc đời. Không ngờ ông trời đã nghe được tiếng lòng cô, cho cô cơ hội khởi đầu lại.

Bởi vì quá đắm chìm trong cảm xúc mà Nguyên Đường không để ý cánh cửa phòng sau lưng bật mở, đám em trai em gái dắt tay nhau đi vào.

Cặp song sinh Nguyên Liễu Nguyên Cần kém Nguyên Đường ba tuổi, tức năm nay vừa tròn mười hai. Vì đẻ sinh đôi nên mặt mũi chúng giống nhau y tạc, cũng may đứa cao đứa thấp nên còn dễ phân biệt. Nguyên Liễu cao hơn Nguyên Cần nửa cái đầu, áo quần nhếch nhác, tóc tai rối bời, trên tay cầm nửa rổ cỏ heo vừa mới cắt.

Chúng đứng thập thò ngoài cửa. Nguyên Cần dắt tay Nguyên Lương. Vừa nhìn thấy Nguyên Đường là nó bắt đầu ầm ĩ la hét

“Chị cả, em đói, em muốn ăn thịt~”

Nó là út ít nhất nhà, ai thiếu ăn chứ nó thì không bao giờ. Vừa là út lại vừa kém xa tuổi các anh các chị nên càng được cưng chiều như bảo bối.

Mồm thì kêu đói sắp chết nhưng còn lâu nó mới đói chết được. Vừa về tới nhà là nó lao vào tủ bốc một nắm bánh hạch đào rồi.

Nó không cho chị nào hết, bỏ tọt hai miếng vào miệng còn lại giấu trong tay nhưng vẫn giục nhắng lên bắt Nguyên Đường đi nấu cơm cho nó ăn.

Nguyên Liễu và Nguyên Cần biết rõ lý do vì sao chị cả buồn. Ban nãy vào cửa thấy Nguyên Đường khóc, Nguyên Cần nhất thời không biết nói gì. Nguyên Liễu đứng bên cạnh giật giật gấu áo em gái ra hiệu nhưng cuối cùng cả hai đứa đều chọn im lặng cúi đầu.

Bạn đang đọc Thập Niên 90 - Trưởng Tỷ Sống Lại của Tô Nhục Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TựaThủyLưuNiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.