Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Còn chuẩn bị đồ cưới! Tống Miên Tư hiện tại tức giận đến mức hận không thể đem bình nước quýt có ga đang cầm trên tay đập vào đầu Lâm Hạ Thành, cô một hơi uống sạch nước ngọt, trả bình nước ngọt lại cho người bán hàng.

Lúc đến, hai người mặc dù không nói chuyện, nhưng bầu không khí coi như hòa thuận, lúc trở về bầu không khí lại có chút ngưng trệ.

Lúc đến cửa nhà Tống Hồng Trung, Tống Miên Tư thậm chí tức giận đến mức không thèm nhìn Lâm Hạ Thành lấy một cái.

Lúc này Lâm Hạ Thành mới phát giác ra, cười hỏi: “Em đang tức giận?”

“Em không tức giận, em tức giận cái gì.” Tống Miên Tư nghiêm trang nói. “Anh Hạ Thành là người tốt như vậy, em cao hứng còn không kịp đâu.”

Lâm Hạ Thành bị câu nói này làm cho dở khóc dở cười, ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt nhỏ nhắn hơi phồng lên của Tống Miên Tư, bộ dáng này, rõ ràng là đang tức giận. Anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng không hiểu vì sao Tống Miên Tư lại tức giận, sợ mình chọc cô càng không vui, bèn nói: “Vậy anh trở về.”

Anh nói xong, thật sự cưỡi xe đạp trở về.

Tống Miên Tư nhìn bóng lưng của anh, tức giận đến nghiến răng, cô thở phì phì đá hòn đá dưới đất, chẳng lẽ Lâm Hạ Thành thật sự không có ý nghĩ gì đối với mình sao? Mình đã biểu hiện rõ ràng như vậy, Lâm Hạ Thành lại còn có thể trực tiếp quay đầu rời đi, cô càng nghĩ đầu óc càng loạn, trong đầu cũng không biết nên làm cái gì mới tốt.

Bởi vì Lâm Hạ Thành rất nhanh sẽ trở về bộ đội, ngày hôn lễ định rất gấp gáp, ngay tại ngày thứ ba sau trung thu.

Hôm nay là ngày kết hôn, sáng sớm, Lâm gia, Tống gia đều bận rộn.

Liễu Hồng Hoa rất không tình nguyện giúp Tống Miên Tư lo liệu những chuyện này, nhưng nể tình hôm qua Lâm gia đưa lễ hỏi tới, bà vẫn giúp đỡ lo liệu, dù sao trên danh phận thì bà vẫn là đại bá mẫu của Tống Miên Tư, nếu như không làm những chuyện này, các thân thích cũng sẽ không tha cho bà a.

Nhà cô út Tống Miên Tư cũng đã đến từ sớm.

Tống Mai Lệ cầm lược chải tóc cho Tống Miên Tư, cô vừa chải vừa cảm thán: “Thời gian trôi qua thật nhanh, cô nhỏ cảm giác hôm qua con còn là một đứa bé, hôm nay liền phải lập gia đình.”

Trên mặt Tống Miên Tư lộ ra nụ cười e lệ, cho dù trước đó vài ngày liên tục cô vẫn luôn nhớ đến chuyện của Lâm Hạ Thành, nhưng thật ra đến ngày kết hôn, trong lòng cô cũng rất vui mừng.

Kiếp trước vào lúc này, trong đầu cô đều mơ hồ, căn bản không quan tâm xung quanh đã xảy ra chuyện gì. Đời này kết hôn một lần nữa, Tống Miên Tư lại cảm thấy một tia ngọt ngào loáng thoáng.

“Nếu cha mẹ con có thể nhìn thấy con xuất giá, khẳng định sẽ rất vui vẻ.” Tống Mai Lệ lưu loát lấy dây đỏ buộc tóc Tống Miên Tư thành hai bím tóc nhỏ, có chút sầu não nói.

Hai người anh trai của cô rất thân cận với cha Tống Miên Tư, cũng không tệ với mẹ Tống Miên Tư. Một năm trôi qua, Tống Mai Lệ đã chăm sóc Tống Miên Tư không ít, cô gả cho nhà họ Lưu ở đại đội bên cạnh, chồng của cô là một người thành thật, sau khi Tống Mai Lệ gả đi sinh một đứa con trai, tuổi còn lớn hơn Tống Miên Tư, cuộc sống trôi qua có chút khó khăn.

“Cô.” Tống Miên Tư nắm cổ tay Tống Mai Lệ, hốc mắt cũng đỏ lên.

“Xem cái miệng này của cô, thật sự là không biết nói chuyện.” Tống Mai Lệ vội vàng ngừng lại cảm xúc sầu não, cô sờ mắt nói: “Thời gian cũng không còn nhiều lắm, nhà họ Lâm cũng nên tới đón người rồi .”

Thanh âm vừa dứt, bên ngoài liền vang lên tiếng chuông xe đạp.

“Đón dâu, đón dâu!”

Lâm Đường và Lâm Hạ Công đi theo sau lưng Lâm Hạ Thành, dọc đường đi Lâm Đường đã rải không ít kẹo cho trẻ con đuổi theo sau xe đạp, hôm nay Lâm Hạ Thành mặc một bộ vest màu xám, bộ vest xám này không được đẹp lắm, nhưng Lâm Hạ Thành mặc lại ra cảm giác của bộ vest sang trọng, vừa lộ mặt đã khiến các thân thích nhà họ Tống đều nhìn đến trợn tròn mắt.

“Không phải nói con bé nhà Tống lão nhị gả cho một người ở góa sao? Thế nào lại là một tiểu tử tuấn tú?” Thân thích của Liễu Hồng Hoa thấp giọng nói thầm.

“Còn cần phải nói, đương nhiên là trong lòng một ít người ghen ghét khó chịu nên thêu dệt ra a.”

Liễu Hồng Hoa nghe thấy những lời này, sắc mặt đen như đáy nồi, ghen tị? Bà ta ghen tị sao? Con gái của bà ta là sinh viên ở Bắc Kinh, muốn đối tượng nào mà không có, bà ta sẽ ghen ghét Tống Miên Tư gả cho một người lính, một năm làm lính thời này có thể kiếm được mấy đồng tiền?

Lâm Hạ Thành dừng xe đạp lại, dẫn người đi vào trong phòng, chào hỏi đám người Tống Hồng Trung và Liễu Hồng Hoa. “Bác cả”

“Chúng tôi tới đón dâu, cô dâu ở nơi nào?” Có người ồn ào la hét.

Tống Miên Tư ở trong phòng nghe thấy tiếng động, mặt không khỏi đỏ lên, Tống Mai Lệ cười tủm tỉm kéo cô ra chào hỏi mọi người: “Cô dâu ra rồi.”

Bạn đang đọc Thập niên 80 : Trưởng tẩu trà xanh của Mộc Mộc Miêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CuuvyThienHo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Emilyuyvu
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.