Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Lâm Du ban đầu nghĩ rằng đêm nay sẽ không có ai cứu mình, không ngờ lại gặp được người tốt.

Thừa dịp mấy người đánh nhau, cô nhanh chóng ngồi dậy, mặc lại áo sơ mi bị xé rách, cố nén đau đớn ở chân, trốn vào phía sau một cái cây.

Ánh đèn quá mờ, cô không thấy rõ người đến là ai, chỉ thấy hai người cứu cô đều mặc quân phục màu xanh lục, nhưng chính màu xanh lục này đã mang lại cho Lâm Du cảm giác an toàn mạnh mẽ.

Quả nhiên rất nhanh, mấy kẻ côn đồ đã bị đánh bại, ngã xuống đất không dậy nổi.

Khi Lâm Du nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên thấy A Trung, vừa bị đá bay, đột nhiên đứng dậy cầm côn sắt lao về phía một người đàn ông trong đó.

Lâm Du ngay lập tức lo lắng, lớn tiếng nói: "Cẩn thận."

Người đàn ông nghe thấy tiếng cô, lập tức nhìn về phía Lâm Du, Lâm Du lúc này mới nhận ra từ góc nghiêng của đối phương, người đến cứu cô lại là Tạ Thanh Diêm.

Khuôn mặt lạnh lùng và anh tuấn của Tạ Thanh Diêm vẫn rất dễ nhận ra trong bóng tối.

Nguy hiểm xảy ra trong nháy mắt, lúc này Lâm Du cảm thấy thời gian như ngừng lại, mọi người đều di chuyển chậm.

A Trung với khuôn mặt dữ tợn cầm côn sắt, thịt trên mặt rung rinh, các tên đồng bọn đang nằm trên đất, người thì ôm vết thương, người thì há hốc miệng.

Vân Tiêu quay đầu nhìn Tạ Thanh Diêm, trong mắt đầy lo lắng.

Nhưng lúc này, trong mắt Tạ Thanh Diêm và Lâm Du chỉ có nhau.

May mắn thay, Tạ Thanh Diêm nhanh chóng rút lại ánh mắt, nghiêng người, quay đầu và nắm lấy tay A Trung. Động tác nhanh như thể anh đã sớm dự đoán được hành động của đối phương.

Khi A Trung bị kiềm chế ngã xuống đất, thậm chí chưa kịp đứng lên, đôi mắt, cái mũi và miệng đã tiếp xúc thân mật với bùn đất. Nhưng dù bị khống chế, hắn ta vẫn không ngừng giãy giụa.

Vân Tiêu thấy thế, tiến lên dùng sức đạp một chân vào hạ thân của A Trung.

"A a a a a!" Tiếng kêu thảm thiết của A Trung vang lên khắp nơi.

Mấy tên đồng bọn khác bên cạnh thấy vậy liền nín thở, nhanh chóng co người lại, hạ thấp sự tồn tại của mình, chỉ sợ bị phát hiện liền bị đánh giống như vậy.

Tạ Thanh Diêm thấy vậy, buông tay ra, lấy từ trong túi một miếng băng gạc trắng lau tay rồi ném xuống.

Miếng băng gạc lượn vài vòng rồi rơi xuống tay A Trung, anh không thèm nhìn, trực tiếp dẫm lên tay của hắn ta.

Nỗi đau ở chân thứ ba còn chưa biến mất, tay lại bị tra tấn, trên mặt A Trung đầy mồ hôi lạnh.

Tạ Thanh Diêm không để ý đến ai, đi đến trước mặt Lâm Du, thấy ánh mắt của Lâm Du phảng phất như có một hồ nước sâu.

Anh duỗi tay cởi áo khoác đưa cho Lâm Du, cô ngẩng đầu nhìn anh, do dự vài giây rồi duỗi tay nhận lấy. Áo sơ mi của cô đã bị mất nút, nếu đứng dậy chắc chắn sẽ bị lộ.

Lúc này không phải lúc để xấu hổ.

Lâm Du nhanh chóng mặc áo khoác, "Cảm ơn."

Áo khoác còn giữ nhiệt độ cơ thể và mùi hương của Tạ Thanh Diêm, khiến mặt Lâm Du hơi nóng lên.

"Có thể đứng lên được không?" Tạ Thanh Diêm đột nhiên hỏi.

"Có, có thể." Lâm Du cố gắng đứng dậy, nhưng đau nhói ở mắt cá chân khiến cô ngã xuống đất.

Tạ Thanh Diêm mím môi, quay lưng lại ngồi xổm xuống, Lâm Du ôm lấy chân, cau mày nhìn lưng của người đàn ông, do dự một lúc rồi cuối cùng cắn môi leo lên.

Anh chỉ mặc một chiếc áo huấn luyện ngắn màu xanh đậm, nhìn qua mảnh khảnh, nhưng khi Lâm Du nằm trên lưng anh lại có thể cảm nhận được sức mạnh.

Vân Tiêu, người đang gọi điện báo cảnh sát, thấy cảnh này, ngạc nhiên đến nỗi cằm suýt rớt.

Người này không phải là Tạ Thanh Diêm giả đấy chứ? Hay là hơn nửa đêm nên mình bị hoa mắt? Ai mà không biết người này có tiếng máu lạnh vô tình, trước đây cũng có nữ sinh trẹo chân ngã trước mặt anh, đừng nói là cõng, ngay cả đỡ một chút Tạ Thanh Diêm cũng không chịu.

Bây giờ là đang làm gì? Anh hùng cứu mỹ nhân?

Kỳ quái.

Lâm Du đỏ mặt như đít khỉ, nhưng rồi nhớ đến bạn tốt còn ở phía sau, liền nói với Tạ Thanh Diêm.

Tạ Thanh Diêm là anh họ của Tạ Quân Hiền, đương nhiên sẽ không để em họ của mình ở nơi nguy hiểm.

Nhưng chân Lâm Du còn bị thương, nơi này còn cần một người canh giữ đám lưu manh chờ công an tới.

Anh nhìn Vân Tiêu, Vân Tiêu ngay lập tức hiểu ý.

"Địa điểm ở đâu, để tôi đi đón em họ." Vân Tiêu thức thời hỏi.

Lâm Du cẩn thận nói cho Vân Tiêu vị trí vừa nãy ẩn nấp, xung quanh có những đặc điểm gì, sau đó Vân Tiêu mới rời đi.

Vì bên kia ở dưới chân núi, đường đi nhỏ hẹp, nên xe không thể đi qua.

Tạ Thanh Diêm đặt Lâm Du vào trong xe, Lâm Du nghĩ rằng như vậy là xong, không ngờ anh lại duỗi tay nắm lấy chân cô và định tháo giày của cô ra.

Lâm Du rụt chân lại, Tạ Thanh Diêm liền nhíu mày, "Đừng nhúc nhích."

Hung dữ quá!

Lâm Du cũng không biết tại sao lại không dám nhúc nhích nữa.

Bạn đang đọc Thập Niên 80: Mua Nhà Làm Giàu của Thổ Đậu Nê Hương Thái Phan Phạn

Truyện Thập Niên 80: Mua Nhà Làm Giàu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi muonconguoiyeu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.