Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 881 chữ

"Được."

Đêm khuya, nghe được giọng nói quen thuộc của hắn, Ninh Yên cảm thấy bình yên: "Anh muốn quà gì?"

"Anh chỉ muốn em, sớm về nhé, anh rất nhớ em." Giọng nói của người đàn ông tràn đầy nỗi nhớ.

Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên: “Em biết rồi.”

Cúp điện thoại, Ninh Yên vỗ vỗ gối chuẩn bị đi ngủ.

Bỗng bên ngoài có tiếng đập cửa, Ninh Yên khẽ nhíu mày, ban đêm rồi ai mà thiếu ý tức vậy.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, đi tới cửa, sốt ruột hỏi: "Là ai?"

Câu trả lời là tiếng đập cửa càng mạnh bạo hơn, Ninh Yên nhướng mày, vừa mở cửa phòng ra, cô liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đầy mùi rượu nhào tới.

Cách tiếp cận của người đàn ông hung hãn đến mức Ninh Yên lùi lại mấy bước theo bản năng, người đàn ông tiến vào phòng, xiêu xiêu vẹo vẹo lao vào Ninh Yên.

Ninh Yên nhanh chóng tránh ra, thuận tay cầm ghế ném về phía hắn, một hai lần, đầu của người đàn ông này bị choáng váng, ngã phịch xuống đất rồi ngất đi.

Trong mắt Ninh Yên lóe lên một tia lạnh lẽo, cô xét người của người đàn ông, trên người hắn có một cái ví da, bên trong đựng đầy tiền, là đô la HK?

Cô ném ví đi, một tay túm tóc người đàn ông rồi kéo vào phòng tắm, động tác cực kỳ thô bạo khiến người đàn ông tỉnh dậy vì đau đớn rồi mới phát hiện hai tay mình bị trói sau lưng, cả người bị treo ngược trong phòng tắm, khiến hắn không khỏi hoảng sợ.

"Khai tên, tuổi, nghề nghiệp."

Mặt người đàn ông tái xanh: "Cô… Cô là ai?" Không phải nói là người phụ nữ ngu ngốc sao?

Ninh Yên cởi dây thắt lưng hắn xuống, quất mạnh vào người hắn: “Bà nội của anh đây.”

Người đàn ông nhăn mặt đau đớn: “Tôi là con trai thứ của Lý gia ở HK, cô đừng làm bậy.”

"Hóa ra là kẻ có tiền, thất lễ, thất lễ rồi." Ngoài miệng Ninh Yên nói vậy, nhưng cô vừa nói vừa giơ thắt lưng lên quất mạnh vài cái, đau đớn khiến thiếu gia họ Lý kêu lên: "Đừng đánh, đừng đánh tôi nữa, tôi sai rồi, tôi sẽ cho cô tiền, rất nhiều rất nhiều tiền."

Nhị thiếu gia của Lý gia là một tay chơi, rất thích săn đón nữ minh tinh, nơi nào có cô gái xinh đẹp thì hắn lại nhanh hơn bất cứ ai, không có đầu óc gì, thường xuyên gây chuyện sinh sự đủ loại lớn bé, nhưng Lý gia trong tối hay ngoài sáng gì đều có thế lực nên không ai dám xúc phạm.

Ninh Yên lạnh lùng mắng hắn: "Tôi hỏi cái gì thì anh phải trả lời cái đó,nghe hiểu không?"

"Tên, tuổi, nghề nghiệp."

"Lý Thủ Thành, nhị thiếu gia của Lý gia, là người HK. Ông nội tôi là Lý Gia Hào, một trong 10 người giàu nhất HK."

Ninh Yên nheo mắt lại, bọn họ không có thù oán gì: "Sao anh lại tới chỗ tôi?"

Nhị thiếu gia Lý gia không có gì đáng sợ, Lý gia đằng sau hắn mới chính là một con quái vật đáng sợ.

"Tôi đã đánh cược, nếu tôi có thể ngủ với cô thì..." Lý Thủ Thành do dự.

Ninh Yên cười ha hả, những thiếu gia nhà giàu này đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, suốt ngày chỉ biết chim chuột: "Rốt cuộc là sao?"

"Cho tôi một chiếc xe thể thao nhập khẩu." Lý Thủ Thành thích sưu tầm mỹ nhân, cũng thích sưu tầm xe thể thao.

Ninh Yên quất mạnh vào người hắn, loại người này đúng là thiếu đòn: "Cá cược với ai?"

Lý Thủ Thành đau đớn hét lên: "Cái này... Tôi không thể nói được, tôi phải có nghĩa khí."

Ninh Yên nên nói hắn không có não hay vẫn là không có não: "Là Sato Kazuo?"

Lý Thủ Thành ngạc nhiên: "Sao cô biết?"

Oa, quả nhiên là cái người xấu xa kia, cũng biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng cô.

Hắn nhiều lần gây rắc rối cho cô, khiến cô chán ghét, hắn thực sự cho rằng cô dễ bắt nạt thế sao?

Trong đầu Ninh Yên hiện lên vô số suy nghĩ, cô vung chiếc dây lưng thật mạnh vào ghế dựa, khiến chiếc ghế lập tức nứt ra.

Cô chậm rãi nhìn về phía Lý nhị thiếu, "Anh có muốn thành như thế này không?"

Khí thế của cô bùng nổ, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.

Lý nhị thiếu gia điên cuồng lắc đầu, không, không, hắn không muốn, sao cô lại đáng sợ như vậy?

Ninh Yên nhếch khóe miệng cười lạnh lùng: "Vậy ngoan ngoãn nghe tôi nói."

Không biết như thế nào nhưng Lý nhị thiếu rùng mình một cái, mà mùa đông còn chưa đến mà không khí đã lạnh.

Mấy tên vệ sĩ tụ tập ở hành lang khách sạn, lần lượt gõ cửa: "Có nhìn thấy thiếu gia nhà chúng tôi không?"

Bạn đang đọc [Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt của Quan Oánh Oánh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuảĐàoNhỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.