Chương 9
editor : gianganhtuyet
Hôm nay là ngày đầu tiên thanh niên trí thức chính thức xuống đất , khu vực làm việc của mỗi người đều cách xa nhau , không có người ghi tỉ số thành viên Lương Cao Tử giám sát bên cạnh , Ôn Hân ngồi trên bờ ruộng và tận thường ánh bình minh của Dương Trạch Tử , gió nhẹ nhẹ phe phẩy , tương đối mãn nguyện.
" Ba ‐‐‐‐!"
Ôn Hân đang làm càn hưởng thụ thời điểm buổi sáng sớm , thì bị đánh một phát vào sau ót, một mảnh vỏ cây màu đen rơi xuống đất , Ôn Hân vèo đứng lên , cho là mình lười biếng bị phát hiện rồi . Kết quả khẩn trương xoay người , lại chứng kiến một tiểu tử đang ngồi trên cây Dương Thụ ở bờ ruộng cũng chính mình khoe khoang.
Mặc dù tiểu hắc tử đã ăn qua đau khổ ở chỗ của Ôn Hân , nhưng là hiện tại vẫn rất kiêu ngạo , giờ phút này đang cầm lấy một cái ná cao su nhe răng trợn mắt nhìn Ôn Hân , vẻ mặt đương nhiên nói : ":Này , chị , mau đem tiền của anh Thắng Quân tôi trả trở về "
Cái thằng nhóc gấu này! không có lễ phép , không có giáo dục , quả thực thiếu thu thập !
Ôn Hân thở phì phì ném vỏ cây đi đứng lên , nhìn tiểu hắc tử không giận ngược lại cười , ngoắc ngoắc ngón tay : " Được a , xuống , tôi đưa cho cậu "
Tiểu hắc tử ở Dương Trạch Tử ương ngạnh đã quen , bình thường hắn đi chỗ thanh niên trí thức bên kia trộm vặt móc túi không ai dám quản lý hắn , cho nên ngày đó hắn mới dám không kiêng nể gì trộm đồ vật không chạy như vậy , liền ngồi an vị địa điểm có trong hồ sơ gặm bánh bao , lúc này hắn không ngạc nhiên khi thấy Ôn Hân muốn đưa tiền cho mình , dù sao Triệu Thắng Quân cũng là con trai của đội trưởng Triệu , hắn liệu định Ôn Hân nhất định không dám đắc tội đội trưởng Triệu , vì vậy thần sắc lập tức nhẹ nhõm lưu loát nhảy xuống Khỏi nhánh cây trên cây cao một mét năm .
" Hôm đó tôi nhìn thấy , tổng cộng có 9 mao tiền , cô phải đưa hết cho tôi ! đừng nghĩ gạt tôi " Oắt con vừa nói vừa bước tới đây.
Nhưng Ôn Hân lúc này đã sớm ngứa tay rồi , chỉ đợi tên oắt con này xuống tay liền đánh cho hắn một trận . Thấy tiểu hắc tử tiêu sái đi tới không có phòng bị , một phát bắt được tay hắn đòi tiền , dùng sức kéo một cái oắt con căn bản không nghĩ tới Ôn Hân lại đến như thế này , cũng không nghĩ rằng cô sẽ mạnh mẽ như vậy , lảo đảo một cái liền úp sấp trên đất hoang đổ hết gốc cây tử bên cạnh , cái tư thế này vừa vặn có lợi cho Ôn Hân phát huy ‐‐ vì vậy , sau 1 giây , trên đồng ruộng trống trải phát ra nhiều thanh âm đánh đòn.
" Tôi cho cậu trộm đồ , trộm đồ , trộm đồ ! "
" Còn muốn tiền sao ? Đòi tiền a ....! Cùng tôi đòi tiền a .....!"
" Cho cậu tuổi còn nhỏ không học tốt , không học tốt , cho cậu không học tốt ! "
Ôn Hân một cái tát lại một cái tát vỗ vào trên mông tên oắt con này , một bên đánh một bên quở trách cái tiểu thiếu niên này học không tốt.
Tiểu hắc tử sững sờ , cứ như vậy bị Ôn Hân túm lấy đánh đòn cả buổi không nhúc nhích , rất lâu mới phản ứng lại chính mình gặp phải đối đãi như thế nào , thanh âm quang quác gào thét , tay chân cũng sử dụng bắt đầu giãy giụa , trên quần áo Ôn Hân bị hắn đạp vài cái dấu chân.
Ôn Hân cũng mặc kệ , thời điểm bàn tay đi xuống không chút nào nương tay , giáo huấn nhãi ranh xong rồi , Ôn Hân dùng sức nhấc lên , bờ mông hắn liền hướng xuống bốn ngã chỏng vó quăng xuống đất , hắn sửng sốt một chút , bụm lấy bờ mông dường như bắt đầu chơi xỏ lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Ôn Hân gỗ đất trên tay đứng dậy , thu thập một chút vết giày trên người , cô cúi đầu nhìn thằng nhãi con này , mắng : " Đừng gào ! một cái đại hỏa tử liền sẽ gào, lại gào tôi còn đánh cậu a ‐‐‐‐
Ôn Hân còn chưa kịp nói xong , oắt con kia đã từ trên mặt đất sau một khoảng không , giơ một nắm đất lao về phía Ôn Hân như con nghé con , cái tư thế kia như là muốn cùng Ôn Hân cá chết lưới rách.
Ôn Hân đến cùng vẫn là học qua tại trường cảnh sát , một cái nghiêng người tránh khỏi đất hắn vung tới , linh hoạt xoay người , mượn lực hắn dùng sức đẩy lưng về phía sau , tiểu hắc tử trọng tâm không ổn định liền hướng về phía trước , Ba ‐‐ ngã xuống đất , lần này Ôn Hân đã khống chế lực đạo , nếu sử dụng toàn lực tên oắt con này lại là một con chó gặm bùn , sợ rằng sẽ lại đập vào miệng mình.
Nhìn bộ dáng hắn chật vật , Ôn Hân nhịn không được cười khẽ .
Tiểu tử này còn không chịu thua , liền nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất hét lên lao về phía Ôn Hân , tiểu tử giương nanh múa vuốt , không có chiêu thức gì chính là dựa vào cậy mạnh , Ôn Hân mượn lục một cái trở tay cầm lấy cổ tay của hắn , sau đó lấy tiêu chuẩn thuận tay dễ dàng chắp cánh tay hắn về phía sau , oắt con lớn lên rất rắn chắc , cánh tay nhỏ này còn rất có lực , nếu Ôn Hân không có bàn tay vàng thì đoán chừng hơi tốn sức mới có thể đánh được cậu.
Ôn Hân thoáng dùng sức siết tay của hắn , tiểu tử này liền bắt đầu ngao ngao kêu khóc.
" Phục không ? "
Tiểu hắc tử hiển nhiên vẫn là không phục, hất tay còn lại muốn đánh Ôn Hân , chính là tư thế này thật sự không được tự nhiên , một cánh tay còn lắc lắc , nhưng miệng lại không khách khí : " không phục ! Cô cái đồ đàn bà chết tiệt này ! Xem tôi bảo anh tôi đi ......."
Ôn Hân cười một tiếng , Ba ‐‐‐ tiện tay vỗ vào sau ót hắn : " Lại là bảo anh cậu , bảo anh cậu thì có thể làm gì , hôm đó anh cậu không đến sao ? Còn phải bồi thường tiền cho tôi ? "
Tiểu hắc tử bị Ôn Hân đánh rụt cổ lại , hiển nhiên không phục với cách nói của Ôn Hân: " Anh tôi đó là....... Dù sao hôm nay trở về tôi sẽ nói với anh tôi , hừ , đến lúc đó cô cũng đừng nghĩ trở về thành ! "
Ôn Hân sững sờ , tiểu tử này còn rất thông minh , biết số phận của đám thanh niên trí thức này ở đâu , trách không được trộm đồ vật được như vậy không kiêng nể gì cả.
Thấy Ôn Hân không lên tiếng , tiểu hắc tử này cười đắc ý : " Hừ , nhanh lên thả tôi ra , đem tiền trả lại cho tôi , nếu không tôi đi nói anh tôi , không cho cô.........A.....‐‐‐"
Ôn Hân khẽ vặn cánh tay cậu bé , oắt con liền gào thét nên vì đau.
" Ba ‐‐‐!" Lại là một cái tát sau ót .
" Tôi trở về thành làm gì ? Tôi không trở về thành , tôi ở nơi này , mỗi ngày đánh cậu ! Xem cậu có thể làm sao ? Nếu để cho tôi biết cậu tay chân lại không sạch sẽ , lại trộm đồ tôi thấy cậu một lần đánh cậu một lần , không tin chúng ta liền nhìn xem ! "
Oắt con Không ngờ rằng Ôn Hân không muốn trở về thành , thanh niên trí thức này mấy năm nay đều lần lượt đến Dương Trạch Tử , theo ý của hắn , không có thanh niên trí thức nào mà không muốn trở về thành phố , vốn tưởng rằng đã nắm được mạch máu của thanh niên trí thức , tiểu hắc từ rụt cổ lại lần lượt bị đánh . Đột nhiên liền hỏng mất , rốt cuộc vẫn là một tiểu hài tử , thời điểm lúc này liền thực sự gào thét đứng lên , khóc rất thương tâm , đến nỗi cả hạt đậu vàng đều rơi xuống.
Thấy tiểu gia hỏa này rớt nước mắt , Ôn Hân cười mắng : Đại gia hả khóc cái gì ? Trừ bỏ tìm anh cậu xuất đầu thì chính là biết khóc ? "
Tuy rằng ngoài miệng quở trách thằng nhóc gấu này , nhưng Ôn Hân đến cùng vẫn là thả tay . Tiểu hắc tử ôm cánh tay quay đầu cau mày nhìn Ôn Hân , vẻ mặt đều là lên án .
Ôn Hân nhướng mày : " Sao ? Còn không phục ? "
Chịu phục là không phục , nhưng đánh cũng đánh không lại .
Ôn Hân cười : "Nói cho cậu biết , tôi đã từng luyện qua võ công , thân thể của cậu liền coi như là xong , cho dù là anh của cậu tới đây , tôi cũng sẽ thu thập hắn "
Tiểu hắc tử hiển nhiên không tin, trong lỗ mũi khẽ hừ , quay đầu kinh trường Xùy -‐-‐‐một tiếng : " Chỉ là cô ? "
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cầu cất chứa , cầu hoa hoa .
Đăng bởi | gianganhtuyet |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 141 |