Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 14

Phiên bản Dịch · 1792 chữ

editor : gianganhtuyet

Thời điểm Ôn Hân tỉnh lại lần nữa , trước mắt cô là vách tường màu trắng , trong mũi cô tràn ngập mùi thuốc khử trùng chuyên dụng của bệnh viện , bệnh viện sao ??

Bệnh viện !!

Ôn Hân đầu óc ong ong , trong lòng lại co quắp , xuyên trở về ? Cô giơ tay lên , trên tay thình lình đâm một cây kim truyền dịch , cảm giác quen thuộc , chất lỏng lạnh như băng đang theo ống tiêm chảy vào trong thân thể của cô , cả người Ôn Hân đều nguội lạnh . Trong nội tâm cả kinh , cũng bất chấp nhìn kỹ trang trí bệnh viện , từ trên giường bệnh ngồi dậy .

" Cô đã tỉnh ? "

Ngày khi Ôn Hân đang thất kinh , một giọng nói đã cắt ngang cô .

Ôn Hân quay đầu liền nhìn thấy một người hán tử bền chắc , hắn ngồi dán trên bức tường cách cô nửa mét , nếu không phải phòng bệnh của bệnh viện này quá nhỏ , Ôn Hân cảm thấy hắn nhất định sẽ ngồi xa hơn .

Vừa mới Ôn Hân còn toàn thân phát run nhìn thấy hắn lập tức bình tĩnh lại , đồng thời cũng thở dài một hơi , lúc này mới chú ý tới bày biện trong phòng bệnh , cô đang ở bệnh viện , bất quá là bệnh viện của những năm 1970 , mấy thanh giường đơn sơ , một thanh sắt treo nước đáng tin , hết thảy cảm giác đều như vậy qua nhiều năm .

Nhưng chính là niên đại này lại mang đến cho Ôn Hân mười phần cảm giác an toàn . Cô cảm thấy mình hơi tham lam , sau khi trải qua cuộc đấu tranh hấp hối trên bờ vực tuyệt vọng , cô biết sức khỏe quý giá đến như thế nào , cô muốn tiếp tục được ở chỗ này , tận hưởng cuộc sống khỏe mạnh của Ôn Hân một cách tự tin.

Cô nhìn kim tiêm trên tay mình và túi nước đang treo.

" Khụ , cái kia , bác sĩ nói cô đói đến ngất đi , đó là nước nho cho cô " Trong phòng bệnh không có ai , Triệu Thắng Quân xấu hổ mở miệng giải thích với Ôn Hân .

Quả nhiên là tuột huyết áp , Ôn Hân đột nhiên nhớ tới vấn đề cô nghĩ trước lúc ngất đi , hình như có phát hiện ra di chứng của bàn tay vàng , mấy ngày hôm trước cô không có sử dụng bàn tay vàng , cô cũng không xuất hiện tình huống tuột huyết áp , cô cẩn thận nhớ tới mỗi lần chóng mặt tuột huyết áp , cô đều dùng bàn tay vàng . Buổi sáng hôm nay cô chặt nửa số củi trong phòng bếp , hơn nữa tay không đánh bay cái cuốc trong đất , cô liền ngất đi .

Bàn tay vàng vô vị như vậy liệu còn có di chứng ?

Ôn Hân có chút im lặng , khí lực rất lớn không phải giả , nhưng trong cơ thể tiêu hao rất nhiều đường , cần không ngừng bổ sung mới có thể bảo trì thể lực . Ôn Hân cảm thấy sốt ruột , đây là dị năng biến dị Đại Lực Tgủy Thủ , trước một giây đem người đánh ngã , sau một giây liền suy yếu như đóa kiều hoa ?

Triệu Thắng Quân nhìn Ôn Hân cau mày cả buổi không nói lời nào , cho rằng cô vẫn còn tức giận chuyện vừa rồi mình cố ý khai khẩn đất hoang . Tuy cô tỉnh lại , nhưng nhìn trông rất mảnh mai , mũi bị chính mình véo , hiện tại còn hồng hồng , Triệu Thắng Quân đột nhiên cảm thấy trên tay nóng , lại nhớ đến xúc cảm trên da mặt non mềm của cô , nghĩ như vậy , tay không nhịn được tại trên quần chà xát.

" Cô đói bụng không , tôi mua cho cô hai cái bánh bao. "

Ôn Hân trong suy nghĩ sâu xa theo tinh thần phục hồi lại , nhìn hai cái bánh bao thịt béo ngậy bọc giấy bên cạnh , bụng kêu gào không hăng hái , liếc mắt nhìn Triệu Thắng Quân bên cạnh , không khách khí cầm lên cắn một miếng.

Trong không khí trầm mặc , Ôn Hân ăn xong một cái bánh bao , Triệu Thắng Quân mới co quắp mở miệng : " Hôm nay muộn quá rồi , tôi quay đầu lại đào thêm cho cô mà , chỉ định đào xong cho cô "

Ôn Hân nhìn nam nhân quật cường kia , nhưng vì nể mặt mũi hai cái bánh bao , kiên nhẫn giải thích , cô vừa tỉnh lại , thân thể suy yếu , tiếng nói chuyện mềm mại : " đồng chí Triệu , tôi không cố ý làm khó dễ tiểu hắc tử anh hiểu không ? Nhưng hắn lần này không chịu đến giáo huấn , lần sau hắn cũng sẽ như vậy . Lần này trộm mấy cái màn thầu hắn cảm thấy không có vấn đề gì , về sau hắn liền dám trộm những thứ lớn , đây chính là muốn ngồi tù , anh nói đến lúc đó cục công an có thể hay không giống anh hảo tâm tha thứ cho hắn " Ôn Hân đã từng thực tập trong văn phòng quản lý trẻ vị thành niên trước đây , xem qua quá nhiều những đứa trẻ bị làm hư mà đi sai đường , niên kỷ của họ không khác tiểu hắc tử là bao.

Thanh âm cô mềm , kỳ quái làm cho người ta đặc biệt nguyện ý nghe , cho tới bây giờ làm gì đều cũng không giải thích thôn bá Dương Trạch Tử phá lệ mở miệng : " Tôi biết rõ cô là vì tốt cho hắn , nhưng gia đình tiểu hắc tử điều kiện không tốt , hắn trộm đồ cũng là do đói , không có biện pháp . Trong nhà còn có mẹ già thân thể không tốt , không làm được việc nặng , không lấy được công điểm , cha hắn và anh trai hắn đã chết trong quân đội 2 năm trước đó , nhưng đều là đi không minh bạch , liền cả liệt sĩ cũng không được tính . Phía dưới hắn còn có một em gái , những năm nay cũng chịu khổ không ít , hắn trộm đồ cũng vì nhét đầy cái bao tử , kỹ thuật đứa trẻ người nó không xấu "

Nghe xong lời này , nghĩ đến bộ quần áo đầy miếng vá của tiểu hắc tử đã không thay mấy ngày nay , Ôn Hân trầm mặc.

Triệu Thắng Quân cúi đầu nói tiếp : " Gần đây không phải cày bừa vụ xuân sao , trong đất việc thật nhiều , chân mẹ hắn không lưu loát làm bất động , tôi đuổi hắn đi làm việc trong đất , giúp mẹ hắn làm , tốt xấu gì có thể cầm được chút công điểm cho nhà , tôi sẽ làm công việc cho cô ở đấy , cô xem cái này được không ?"

Ôn Hân biết nghèo không bao giờ là cái cớ để ăn trộm , nhưng rõ ràng Triệu Thắng Quân không biết , cô thở dài : " Anh có phải hay không cảm thấy tôi sĩ diện cãi láo , cố ý không có việc gì tìm việc a....?"

Kỳ thật nếu là người khác , hắn sớm đã đi , mới chẳng muốn tại đây nói nhảm , nhưng nhìn bộ dáng nhỏ mềm mại kia của cô , yên lặng thở dài : " Không phải , tôi biết rõ cô nói rất đúng.... Chính là trong thôn Dương Ttạch Tử đám trẻ bọn họ đều là bị đói lớn lên , nếu trước kia tại nhà ai cầm một miếng ăn đều không coi là chuyện gì, đám trẻ trong thôn liền dưỡng thành cái tật xấu này , cũng không có làm công việc gì ! Hiện tại các gia đình đều ăn trên bàn cơm , có lẽ sẽ không ăn vụng ! Cô yên tâm , tôi tuyệt đối về sau coi chừng hắn , không cho hắn lại đi trộm đồ "

Pháp lý đều muốn chiếu cố nhân tình , câu chuyện như vậy , lý do như vậy , Ôn Hân nhếch miệng , nói gì cũng là em trai hắn , cô lo lắng cái gì : " Quên đi , anh cũng không cần đến nữa , vốn tôi chính là sợ hắn dưỡng thành thói quen trộm đồ không tốt mới muốn cho hắn làm việc."

" Không , không , nên là cái gì vẫn là cái đấy , người Dương Trạch Tử chúng tôi không nợ người khác " Triệu Thắng Quân lập tức lộ ra hai hàm răng trắng đều tăm tắp , có lẽ là bởi vì nước da hắn ngăm đen , thời điểm hắn cười rộ lên đặc biệt cởi mở , nhưng trong tươi cười cũng có một tia trẻ trung.

Ôn Hân còn muốn cự tuyệt , người đàn ông đứng lên chỉ vào bình truyền dịch nói : " Cái này sắp hết rồi , tôi đi tìm bác sĩ " Nói xong nhanh như chớp đi ra ngoài.

Trong chốc lát !, một người bác sĩ mặc áo khoác màu trắng tiến đến , là một người phụ nữ hơn 40 tuổi , lúc tiến vào sắc mặt cũng không quá tốt , nghiêm mặt thối rút kim tiêm trên tay Ôn Hân , nhìn giọng điệu không tốt của cô ta : " Đồng chí Ôn , thư giới thiệu ngày mai nhất định phải bổ sung cho chúng tôi , hôm nay nhìn cô té xỉu mới phá lệ cho cô , biết không ?"

Ôn Hân vuốt tay của mình gật gật đầu đáp ứng , nhìn mặt thối của bác sĩ này , cô không hiểu sao vào năm 1970 thái độ phục vụ của bác sĩ lại tệ đến như vậy ! Chẳng lẽ thời điểm này mục đích không phải vì nhân dân phục vụ ư ? Ôn Hân nhìn quảng cáo trên tường, hồ nghi nhăn lại lông mày .

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : cầu hoa hoa cầu cất chứa ‐‐‐‐

Bạn đang đọc Thập niên 70 tiểu ấm áp ( xuyên sách ) ( bản dịch) của Đường Đường Hải Đường
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gianganhtuyet
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 138

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.