Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nối điện li kì truyện

Phiên bản Dịch · 1957 chữ

“Quả đúng là như thế.” - Diệp Minh Bắc gật đầu, nhưng lại có chút buồn bực – “Bất quá con bé Sở Sở làm sao biết được những thứ này? Làm sao mà thiết kế được như vậy? Nơi xa nhất nó từng đi ngoài nhà chỉ có trên huyện thành, lên huyện thành cũng chỉ là đi mua phát dây thừng, vậy mà những trang phục này lại là do chính Sở Sở thiết kế ra, anh thật sự là không biết con bé làm sao thiết kế được như thế.”

Chu Mẫn rất bình tĩnh: “Sở Sở là có tài năng thiên phú, hơn nữa còn chưa được học qua, nếu được đào tạo bài bản không gian sáng tạo của con bé sẽ càng mở rộng.”

Nói thì nói như thế, nhưng cô em chồng có phải là người hợp với nghề hay không chị ta rất rõ ràng, Sở Sở tuyệt đối có tố chất không tầm thường, nếu được bồi dưỡng chuyên nghiệp thì thành danh là chuyện sớm muộn không thể nghi ngờ.

“Chờ anh làm qua một lần rồi anh sẽ càng hiểu biết nhiều hơn so với em, coi như không giành được giải nhất, lần trải nghiệm này đối với anh cũng là một cơ hội không tệ để rèn luyện.” - Chu Mẫn chuyển chủ đề, khích lệ nói – “Cho nên, anh không cần cảm thấy quá nhiều gánh nặng đâu.”

“Được rồi, anh đã hiểu, anh sẽ cố gắng làm tốt hết sức mình. Chuyện này em muốn nói cho Sở Sở biết như thế nào?” - Diệp Minh Bắc hỏi, dù sao mình cũng là muốn đem quần áo của em gái đi dự thi.

Chu Mẫn nghĩ nghĩ, nói: “Sở Sở sắp đến ngày sinh rồi có phải không?”

“Hình như là tháng mười thì phải, tháng mười dương lịch, anh cũng không nhớ rõ lắm.” - Diệp Minh Bắc nói.

“Vẫn là trước đừng nói cho em ấy nghe, miễn cho con bé phải phân tâm, dù sao kết quả cũng còn chưa biết, đợi Sở Sở sinh con xong đến lúc đó nói sau cũng được.” - Chu Mẫn nói.

Diệp Minh Bắc cũng không có phản đối, chuyển sang chuyện khác: “Lần trước Văn Thao có gọi điện thoại cho anh bảo rằng đang sắp xếp để nối điện về trong thôn, chú ấy nói có điện rồi làm việc sẽ càng thêm thuận lợi, bất quá anh cảm thấy chú nó tính toán cũng quá đơn giản, loại sự tình nối điện về trong thôn này một mình Văn Thao sẽ không thể nào làm chủ được.”

Chu Mẫn lại thật sự thấy Triệu Văn Thao có tầm nhìn xa trông rộng.

Chị ta đã biết về sau đời sống sẽ phát triển, Triệu Văn Thao lại không biết, thế nhưng tại một thôn nhỏ như thế, lượng tin tức mới cập nhật ít ỏi bế tắc, hắn liền ý thức được tầm quan trọng của điện.

Chỉ riêng việc này đã là không tầm thường, cũng không trách kiếp trước hắn lại phát triển được tốt như vậy, hiện tại đã có thể thông suốt nhìn ra được một chút.

“Kỳ thật chú ấy nói đúng đó, muốn thoát nghèo làm giàu trước tiên phải có điện, điện là thứ vô cùng trọng yếu.” - Chu Mẫn nói.

“Anh biết, nhưng để nối điện về trong thôn không phải việc dễ dàng như vậy.” - Diệp Minh Bắc đến thủ đô song cũng cảm nhận được tầm quan trọng của điện, hiện tại muốn anh ta về nhà bên kia ở quê, anh ta nhất định không thể thích ứng ngay được.

Chu Mẫn nói: “Muốn nối điện phỏng chừng hiện tại còn chưa tới lượt chúng ta lo kìa, nhưng nếu là chú ấy nói thì sẽ có hi vọng hơn một chút, Văn Thao không phải là vẫn luôn muốn mở một trang trại thỏ hay sao, chú ấy đi nói với bọn họ bản thân muốn mở trang trại thỏ, bên trên nhất định sẽ ưu tiên cân nhắc.”

“Chú ấy nói là muốn mở một trang trại thỏ, nhưng để mở được cũng không phải là chuyện dễ dàng, anh nghe chú ấy nói để xây được cái nhà mới mà hai đứa nó còn thiếu không ít nợ bên ngoài.” - Diệp Minh Bắc nói.

Chu Mẫn nói: “Văn Thao ở bên kia nếu có nói cần tiền ứng gấp, anh trước hết mang cho chú nó một khoản trước đi.”

Lúc này hình thức chuyển khoản cũng không hề giống đời sau nhanh gọn trực tiếp như vậy, chỉ cần một bộ điện thoại là có thể giải quyết hết hoàn toàn.

Hiện tại muốn gửi tiền phải đi đến trụ sở bưu cục điền đơn gửi tiền, đem tiền mặt giao cho bưu cục, bưu cục sẽ đem đơn gửi tiền gửi cho người phụ trách thu ngân, sau đó lại phải mang thẻ căn cước cùng sổ hộ khẩu cho người thu ngân chứng thực rồi mới về nhà, đợi văn kiện chính thức từ trụ sở chuyển đến chi nhánh bưu cục tại khu vực sinh sống sau đó mới lấy được tiền.

Nhưng cũng có thể lấy được đầy đủ tiền, không cần lo lắng rủi ro sẽ đánh mất.

“Anh cũng có hỏi Văn Thao rồi, chú ấy nói không cần, còn nói là thiếu không ít nợ bên ngoài nhưng trong tay vẫn còn có đủ tiền để xoay sở.” - Diệp Minh Bắc nói.

Mình cùng em gái chia lợi nhuận hoa hồng có không ít, nhưng hiện tại bên này thật sự rất cần dùng đến tiền, bởi vì muốn chiếm lợi thế trên thị trường số định mức, tiền đều là dùng vào việc đẻ ra tiền.

Nếu em chồng bên kia không cần tiền ứng gấp, vậy thì không cần vội chuyển khoản qua làm gì, chờ lúc sau đưa cho em gái một thể luôn cũng được.

Tháng bảy cũng là độ giữa hè, chính là thời điểm nóng bức nhất, nhiệt độ cao nhất có thể đạt tới ba mươi sáu ba mươi bảy độ.

Kể cả trường học hay là trong nhà mọi người cũng bắt đầu ngủ trưa, mỗi ngày lúc này đều là khoảng thời gian im ắng nhất, ngay cả mấy con chó cũng yên tĩnh ngừng sủa.

Giờ ngủ trưa kết thúc lúc khoảng hai giờ chiều.

“Cậu sáu Triệu à, cậu giữa trưa nóng bức không ngủ được chạy tới nơi này làm cái gì?” - Bí thư xoa mắt ngồi dậy, nói.

Triệu Văn Thao đem quả dưa hấu trong tay đặt lên một bên trên bàn, đi tìm dao bổ, ngoài miệng nói: “Bí thư à, hiện tại cũng đã hai giờ rưỡi rồi, giấc ngủ giữa trưa không thể quá dài được, tới đây, làm miếng dưa hấu giải nhiệt tí, quả này là tôi mới hái từ trong đất ra đấy.”

“Cậu mới hái được từ cái cây nào cơ?” - Bí thư nhìn nhìn quả dưa hấu trông có vẻ tươi mới, ngẫm lại trong thôn làm gì có nhà nào trồng dưa hấu đâu.

“Là tôi tự mình kiếm được nha.” - Triệu Văn Thao cười nói, mang theo con dao cầm cái nắp chậu tiến vào, đem nắp chậu trực tiếp thả lên trên giường đất, lại đem dưa hấu đi cọ rửa một lần, lúc này mới bổ ra.

Ruột đỏ hạt đen, thanh hương thơm mát tỏa ra thấm vào người, vừa nhìn đã biết là dưa tốt!

“Được quả dưa không tệ!” - Bí thư dịch về phía trước một chút, cầm một miếng gặm vào, gật đầu nói: “Ồ, ngọt quá!” - Lại nhớ tới cái gì – “Tôi nhớ rõ nhà cậu là trồng hoa hướng dương cùng ngô thôi mà? Dưa hấu cậu lấy ở đâu ra vậy?”

Triệu Văn Thao cười: “Dưa là cây trồng trong sân nhà tôi, đây là quả mới ra đầu tiên trong vườn nhà tôi đó, cố ý mang đến đây chia sẻ cùng Bí thư.” - Nói xong cũng cầm một miếng gặm lên.

Bí thư cười: “Thằng nhóc cậu có lòng như vậy nhất định là có chuyện rồi, nói đi, có chuyện gì cần đến tôi?”

Triệu Văn Thao nhanh chóng cầm một miếng dưa hấu lớn dùng hai tay dâng lên: “Bí thư vẫn là ngài hiểu tôi nhất, đây đây, ngài ăn miếng này đi, miếng này ăn ngon lắm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!”

“Thằng nhóc cậu mới mở lời thôi miệng lưỡi đã trơn tru như vậy, sự tình khẳng định không nhỏ đây!” - Bí thư cười mắng.

“Kỳ thật vẫn là sự tình lần trước thôi.” - Triệu Văn Thao cười nói – “Bây giờ đã là tháng bảy rồi, chớp mắt liền đến mùa thu, nếu không nắm chặt cơ hội sẽ không an nhàn được.”

“Cậu định thuyết phục chuyện nối điện à.” - Bí thư lau nước dưa hấu đi, nói – “Thằng sáu này, việc này không dễ làm cho lắm, tôi đã thử đi lên nhà máy điện rất nhiều lần rồi, nhưng người ta đều nói, thôn ta không có làm kế hoạch nối điện.”

“Vậy thì bây giờ liền làm, hiện tại làm cũng không muộn mà.” - Triệu Văn Thao buông dưa hấu xuống nói – “Bí thư, thôn Thái Bình đã có điện được tận hai năm rồi, vô cùng phát triển, có cách xa chúng ta lắm đâu, hiện tại còn đợi đến bao lâu nữa, cũng nên đến lượt thôn ta được nối điện rồi.”

Bí thư lườm hắn một cái: “ Thôn Thái Bình cách thôn ta bao xa? Rất xa đó! Lại nói, người trong thôn Thái Bình đều có nhà cao cửa rộng, ở bên kia thật sự rất phát đạt, yêu cầu muốn nối điện được thực hiện vô cùng dễ dàng, chúng ta ở bên này cái gì cũng đều không có, người ta làm sao còn muốn nghe kế hoạch của chúng ta.”

“Thôn ta cũng có chứ.” - Triệu Văn Thao liền nói.

“Có cái gì cơ?” - Bí thư hỏi.

“Trang trại thỏ của tôi ấy, trang trại thỏ của tôi cũng sắp mở rồi!” - Triệu Văn Thao nói.

“Cậu tốt nhất là nên dẹp đi đi.” - Bí thư buồn cười nói – “Cậu chỉ nuôi mấy cái con thỏ kia, cũng kêu gọi người ta tài trợ, cậu coi người ta là đồ đần hả!”

“Bí thư, tôi muốn mở rộng quy mô, cuối năm thế nào cũng phải được tổng cộng mấy ngàn con!” - Triệu Văn Thao nói.

“Khụ khụ khụ!” - Bí thư bị Triệu Văn Thao làm cho sặc, một hạt dưa hấu rơi vào bên trong khí quản, liên tục ho khan.

Triệu Văn Thao nhanh chóng buông dưa hấu xuống, vuốt vuốt phía sau lưng Bí thư: “Bí thư, mấy ngàn con ngài đã kích động đến như vậy, phía nhà máy điện nhất định có thể tới nối điện đi?”

Bí thư rốt cục đem hạt dưa hấu ho ra được, nhìn hắn mắng: “Thằng nhóc cậu đây là đang thổi phồng sự tình lên sao? Đến lúc đó mà không có được mấy ngàn con, người ta làm sao mà còn để ý đến thôn ta nữa, hiện giờ tình hình cũng không phải là thời điểm thăm dò thực lực, chúng ta muốn cước đạp thực địa, làm đến nơi đến chốn, làm nên công nên việc, không giở trò dối trá bịp bợm được!”

Triệu Văn Thao vội nói: “Bí thư, tôi đây là làm ăn thật sự, cũng không giở trò bịp bợm dối trá.”

Bạn đang đọc Thập Niên 70: Sống Lại Làm Giàu (Bản Dịch) của Nam Phương Lệ Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ifiwereyoung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.